Là nam, tính tình đặc biệt tốt, bộ dạng còn rất đẹp trai.
Con trai của dì Trương ở giường bên cạnh, họ Uông, một người siêu tốt.
"À, anh là... " La Vũ Vi chỉ vào rèm, "Con trai... của dì Trương?"
"Đúng vậy." Uông Nhận lại cười, "Tôi họ Uông, tên Uông Nhận, vừa rồi mẹ tôi hơi hung dữ, bình thường bà ấy không như vậy, cô đừng sợ."
Trương Hồng Hà cách một tấm rèm: ?
La Vũ Vi cảm thấy thẹn thùng: "Xin lỗi, tôi ... ngày hôm qua dùng thuốc mê, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nghe Lý Nhạc San nói tối hôm qua đều là anh chăm sóc tôi, cám ơn anh."
"Đừng khách khí." Uông Nhận nói, "Thật ra tối hôm qua có rất nhiều người chăm sóc cô, ông chủ của cô, Lý Nhạc San, một chị hộ lý, còn có mẹ tôi, tôi chỉ trông túi truyền dịch giúp cô mà thôi, không có gì."
La Vũ nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ rõ tôi nôn, còn nôn trên tay anh."
Uông Nhận bất ngờ, cười lắc đầu, "Thật sự không sao, sinh bệnh mà, sẽ có các loại không thoải mái, tôi thấy hôm nay tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ mới có một ngày, nghe lời bác sĩ, cô sẽ khỏi nhanh thôi."
Thật ra chuyện xấu hổ nhất là nhận lầm người, chỉ là La Vũ Vi không nhớ được chi tiết cụ thể, cũng không biết cô có từng gọi tên Thẩm Quân Trì với Uông Nhận hay không, nếu có, quả thực sẽ khiến cô vô cùng xấu hổ.
Nhất là sau khi Giải Dung Lan tới.
La Vũ Vi rũ mi xuống, nói: "Vừa rồi khiến cho mọi người chê cười rồi."
"Không có chuyện gì." Uông Nhận nói, "Có vài người, cô không cần để ý, kinh nghiệm của mỗi người khác nhau, trình độ giáo dục khác nhau, cách nhìn về cùng một chuyện sẽ khác nhau, bà ấy không hiểu cô, cô cũng không hiểu bà ấy, đây là khác biệt về tầm mắt, mà không phải vấn đề của cô, ngược lại tôi ... cảm thấy cô rất lợi hại."
La Vũ Vi hơi nâng mắt nhìn anh, như là không rõ ý tứ của anh.
Uông Nhận chỉ chỉ màn hình ở đầu giường: "La Vũ Vi, nữ, hai mươi sáu tuổi, chứng tỏ cô mới tốt nghiệp đại học ba bốn năm, tôi cũng mới tốt nghiệp hơn ba năm, nếu bảo tôi mua nhà bây giờ, nói thật, cho dù là mua nhà hai lần, tôi cũng không mua nổi, cho nên nói cô thật sự rất lợi hại."
La Vũ Vi cười khổ một tiếng: "Tiền đặt cọc chỉ cần bốn mươi ba vạn."
Uông Nhận mở to mắt, giọng điệu khoa trương: "Chỉ cần bốn mươi ba vạn? La tiểu thư, cô có hiềm nghi khoe của nha."
La Vũ Vi giải thích: "Lúc đó tiền đặt cọc của nó là 50%, tôi cũng không đủ, phải hỏi Lý Nhạc San mượn mấy vạn mới gom đủ."
Uông Nhận khoanh hai tay, nói: "Cô biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
La Vũ Vi: "Cái gì?"
Uông Nhận nghiêm túc nói: "Nhất định cô có thể thực hiện được mục tiêu của mình, đó chỉ là căn hộ đầu tiên của cô, sau này còn có căn hộ thứ hai, thứ ba, cô còn có thể mua được ở Thượng Hải."
La Vũ Vi hơi giơ tay phải lên che mặt: "Tôi khoác lác."
Uông Nhận cúi đầu cười rộ lên.
Một lát sau, La Vũ Vi hơi buông tay, chậm rãi nói: "Thật ra tôi rất thích căn nhà đó, nếu tôi ở một mình, vậy là đủ rồi, không có căn thứ hai căn thứ ba cũng không sao, tôi chỉ không muốn chuyển nhà nữa."
Uông Nhận bình tĩnh nhìn cô, không tiếp lời cô.
Anh không có ý định tìm hiểu quá khứ của La Vũ Vi, mặc dù hai ngày nay, anh biết được một ít thông tin cá nhân của cô thông qua các loại phương thức, ví dụ như công việc của cô, bất động sản của cô, tình yêu của cô, quan điểm tiêu dùng của cô, cùng với ... dường như cô có một gia đình không quá tầm thường.
Nhưng những tin tức kia, không phải là biết được thông qua con đường bình thường, Uông Nhận không biết Thẩm Quân Trì, sẽ không bởi vì lời nói một mặt của Giải Dung Lan mà chửi bới đối phương, trong mắt anh, tình cảm hơn năm năm không tính là ngắn, tiếp tục hay là kết thúc, đều chỉ có đương sự mới có thể quyết định, không tới phiên những người xa lạ như bọn họ khoa tay múa chân.
Quan hệ giữa anh và La Vũ Vi đã cạn lại càng cạn, cảm thấy mình còn chưa có lập trường tán gẫu sâu sắc cùng cô, lại càng không đi làm giáo sư khuyên bảo cô, tán gẫu sâu sắc phải căn cứ vào tín nhiệm và hiểu biết, mà La Vũ Vi còn không nhớ được anh, tại sao lại có tín nhiệm và hiểu biết?
Cho nên ... không bằng trò chuyện một chút đề tài nông cạn nhất đi, ví dụ như nhu cầu cấp thấp nhất của nhân loại trong lý luận cấp bậc nhu cầu của Maslow – nhu cầu sinh lý, nói ngắn gọn chính là, Uông Nhận đói bụng.
Sau khi hỏi ra vấn đề này, Uông Nhận nhớ tới tình trạng sức khỏe trước mắt của La Vũ Vi, còn nói: "Có lẽ cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, đã ăn chưa?"
La Vũ Vi sắp bị Giải Dung Lan chọc cho no bụng, thốt ra: "Tôi không đói, còn chưa muốn ăn."
Uông Nhận quan tâm hỏi: "Cô đã xả khí chưa? Hôm nay đã ăn gì chưa?"
La Vũ Vi nhìn vào mắt anh, không muốn lừa anh, nhỏ giọng nói: "Xả khí rồi, nhưng tôi còn chưa ăn gì."
Uông Nhận nhướng mày: "Chưa từng ăn gì sao?"
La Vũ Vi: "Ừm, chỉ uống nước thôi."
Sắc mặt Uông Nhận lập tức thay đổi, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: "Tại sao không ăn, cô có biết hôm qua cô xuất huyết nhiều không? 1500 ml máu! Ba chai coca nhiều như vậy! Nhất định bây giờ cô phải bổ sung năng lượng, cũng sắp tròn hai mươi bốn giờ rồi sau khi phẫu thuật xong, vậy mà cô còn chưa ăn gì sao?"
La Vũ Vi ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới Thẩm Quân Trì.
Ngày hôm đó, Thẩm Quân Trì đã gửi cho cô vài tin nhắn wechat, nói với cô: "Bảo bối nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chồng sẽ trở lại thăm em", còn có "Bảo bối đừng giận chồng, chồng vẫn luôn rất lo lắng cho em", còn có "Vũ Vi, anh thật sự rất yêu em, em đừng không để ý tới anh, ngày mai anh mặc cho em mắng, anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của em"...
Không có một lời thăm hỏi cụ thể nào, như là vết dao của em có đau không, hôm nay treo mấy gói nước muối, đã làm kiểm tra gì, rút ống dẫn nước tiểu chưa, xả khí chưa, có thể ăn cái gì không, ăn cái gì vân vân.
Một câu cũng không có, tình yêu đó bay trên trời, La Vũ Vi có thể nhìn thấy, nhưng không cảm nhận được, ngẫm lại cũng rất bình thường, đến bây giờ Thẩm Quân Trì vẫn không biết cô đã trải qua những gì, còn không bằng người đàn ông xa lạ trước mặt này, vừa mở miệng đã là 1500 ml máu, ba chai coca nhiều như vậy", số liệu chuẩn xác, ví dụ trực quan, đột nhiên đâm trúng trái tim La Vũ Vi.
Uông Nhận nhìn thấy cô gái trên giường bệnh bĩu môi, vành mắt lập tức đỏ lên, anh lấy làm kinh hãi, mắt thấy nước mắt của cô sắp lăn xuống hốc mắt, vội vàng rút khăn giấy từ trên tủ đầu giường ra đưa cho cô: "Cô đừng khóc, đừng khóc đừng khóc, tôi không mắng cô, chỉ là có chút sốt ruột, cái kia ...... Tôi còn chưa ăn cơm tối, cô muốn ăn cái gì? Tôi mua cho cô."
La Vũ Vi cầm khăn giấy lau mắt, lại hít hít mũi, nói: "Cháo hoa là được, cảm ơn."
"Được." Uông Nhận đứng lên: "Vậy cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ quay lại ngay."
Anh vòng qua rèm trở lại giường số 11 lấy áo khoác, Trương Hồng Hà nhìn anh vài lần, cười hì hì nói: "Sao con không hỏi mẹ một chút, ba con có mang cơm cho con không?"
Uông Nhận mặc áo khoác vào, hỏi: "Có mang theo không?"
Trương Hồng Hà lớn tiếng nói, "Có, nhưng hôm nay ba con làm đồ ăn quá ngon, canh gà thật sự quá thơm, mẹ không cẩn thận ăn nhiều một chút, ăn cả phần của con, ba con thấy đồ ăn không còn nhiều lắm, nghĩ bụng có lẽ không đủ cho con ăn, cho nên ăn hết luôn rồi!"
Uông Nhận hít thở thật sâu, không nói một lời, phất tay áo bỏ đi.
Trương Hồng Hà còn ở trên giường hô: "Con là con ruột! Mẹ cam đoan! Ba con thật sự mang cơm cho con! Con đừng trách lầm ông ấy!"
Chị Từ che miệng cười không ngừng, La Vũ Vi phía sau rèm cũng nghe thấy, mím môi cười rộ lên.
Trải qua nửa ngày ở chung, cô có thể cảm giác được dì Trương giường 11 là một người nhiệt tình, hiện tại xem ra, chồng và con trai của bà cũng rất thú vị, khẳng định bầu không khí gia đình nhà bọn họ rất tốt, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Nửa giờ sau, Uông Nhận trở lại, mua cho mình một phần cơm vịt quay, lại mang đến cho La Vũ Vi một phần cháo hoa.
La Vũ Vi vẫn chưa thể ngồi dậy, chỉ có thể dựa vào giường bệnh đợi người ta đút ăn, chị Quan chính thức khởi công, ngồi ở bên giường bệnh, đút cho cô từng muỗng từng muỗng cháo.
Cháo hoa rất nóng, không có mùi vị, bởi vì cửa hàng mở ở bên cạnh bệnh viện, phần lớn khách hàng là bệnh nhân, nấu hơi loãng, La Vũ Vi lại cảm thấy rất thơm, chưa bao giờ biết cháo hoa cũng có thể thơm như vậy.
Uông Nhận không ăn cơm trên bàn nhỏ của Trương Hồng Hà, bởi vì La Vũ Vi vẫn không kéo rèm bên giường ra, Uông Nhận muốn nhìn cô ăn, chỉ có thể đi đến bên giường bệnh của cô, cầm hộp cơm dựa lưng vào bệ cửa sổ, đứng ăn.
La Vũ Vi nuốt một ngụm cháo hoa, liếc Uông Nhận một cái, lại nuốt một ngụm cháo hoa, liếc Uông Nhận một cái, cô phát hiện vóc dáng Uông Nhận rất cao, dáng người giống ba anh, không tính là cường tráng, thuộc loại nhã nhặn gầy gò.
Tóc cũng giống ba, có lẽ sau khi già sẽ không bị hói.
Về phần mẹ anh ... Đó là một dì đáng yêu lại thời thượng, tóc uốn thành lọn nhỏ, nhuộm màu cà phê, mặt trái xoan mắt to, có thể nhìn ra lúc còn trẻ là một mỹ nhân, tính cách còn hoạt bát, cho dù mặc quần áo bệnh nhân cũng không chịu ngồi yên, lúc ở phòng bệnh thích khoanh chân ngồi ở trên giường ăn vặt, nói chuyện phiếm, cảm thấy nhàm chán sẽ rủ em gái hoặc chồng đi dạo một vòng.
Uông Nhận phát hiện La Vũ Vi luôn nhìn mình, sờ sờ khóe miệng mình, hỏi: "Có dính hạt cơm sao?"
"Không có, chỉ là anh cứ nhìn chằm chằm tôi ăn như vậy, rất kỳ quái." La Vũ Vi nói: "Hay là anh ... đến bàn của mẹ anh ăn đi, anh nhìn tôi như vậy, tôi ăn không vô."
"Không được, tôi phải giám sát cô." Uông Nhận nhai cơm, nói, "Ít nhất phải ăn hết nửa bát cháo, tôi muốn kiểm tra."
La Vũ Vi: "......"
Cô rất cố gắng ăn cháo, nhưng cơ thể suy yếu không cho phép ăn nhiều, sau khi ăn, cô đau khổ nhìn về phía Uông Nhận: "Uông tiên sinh, tôi thật sự ăn không vô."
Uông Nhận đi qua xem bát cháo, lượng cháo hoa bên ngoài rất nhiều, đủ cho hai người ăn, La Vũ Vi chỉ ăn một lớp mỏng, anh thở dài, nói: "Được rồi, vậy không ăn nữa."
Chị Quan giúp La Vũ Vi lau mặt, Uông Nhận vừa thu dọn hộp cơm vừa nói: "Cái đó... cô đừng gọi tôi là Uông tiên sinh nữa, cứ gọi tôi là Uông Nhận đi."
La Vũ Vi không nhìn mặt anh, chỉ nhìn chằm chằm tay anh, nói: "Được."
Đôi tay kia rất đẹp, màu da được áo len màu đen tôn lên càng thêm trắng nõn, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, La Vũ Vi không tự chủ được mà nhìn về phía tay mình, cô còn làm móng tay, muốn chết chính là ngón trỏ và ngón giữa tay trái đã bị biến dạng trong lúc cấp cứu, xấu muốn chết.
Cô nghĩ, ngày mai phải bảo Lý Nhạc San mang cho cô dụng cụ tháo móng.
Uông Nhận thu dọn bàn của La Vũ Vi xong, nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa tôi phải đi rồi, ngày mai mẹ tôi làm phẫu thuật, buổi sáng ba tôi sẽ tới, tôi phải đi làm, buổi chiều khoảng hai ba giờ mới tới, có lẽ sẽ tới trước bạn trai cô, số tiền đó..."
Bao tiền kia còn đặt ở cuối giường bệnh, La Vũ Vi nhìn thấy liền phiền lòng, nói: "Anh bảo quản giúp tôi một đêm đi, ngày mai mang tới là được."
Uông Nhận hỏi: "Ngày mai Lý Nhạc San sẽ đến chứ?"
La Vũ Vi: "Có."
"Vậy là tốt rồi." Uông Nhận do dự một chút, nói: "Ngày mai, nếu cô có chuyện gì cần giúp, cứ nói với tôi là được."
La Vũ Vi biết anh chỉ cái gì, nghiêm trang nói: "Tôi cảm thấy Lý Nhạc San không thể đánh lại Thẩm Quân Trì, không bằng anh đánh anh ta một trận giúp tôi đi."
Uông Nhận: "Hả?"
La Vũ Vi mỉm cười: "Đùa với anh thôi, yên tâm đi, tôi biết nên xử lý chuyện này như thế nào."
Uông Nhận không nói gì nữa, thời gian không còn sớm, anh mặc áo khoác vào, mang theo túi giấy, chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua La Vũ Vi, cô vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, tóc dài màu đen xõa xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hy vọng cô thật sự không sao, Uông Nhận nghĩ vậy, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.