• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Nhận nhìn cô gái trước mặt, tóc ướt sũng, bọc một chiếc áo lông màu sáng, cả người co lại thành một cục nho nhỏ, còn có một đôi mắt đỏ rực, thật giống như một con thỏ nhỏ lưu lạc đầu đường.
Anh lo lắng hai ngày hai đêm, lúc này không quan tâm gì nữa, bị cô đánh cũng được, mắng cũng được, vẫn đi tới trước mặt cô, tay phải cầm ô, vươn tay trái về phía cô: "Đứng lên, đừng ngồi dưới đất, sẽ lạnh đấy."
Đầu óc La Vũ Vi trống rỗng, theo bản năng đưa tay cho anh, Uông Nhận nắm chặt, kéo cô lên, không đợi cô kịp phản ứng, cả người đã bị Uông Nhận ôm vào trong ngực.
Cả người thỏ con lạnh lẽo, còn run rẩy, Uông Nhận muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô, nhưng lại phí công, anh sờ mái tóc ướt của cô, lại sờ gò má ướt của cô, hỏi: "Sao không vào?"
La Vũ Vi khẽ hít mũi, nói: "Không mang chìa khóa."
Uông Nhận hỏi: "Chìa khóa ở đâu?"
"Ở trong phòng." La Vũ Vi nói, "Em vừa định tìm thợ khóa, anh đã tới... Sao anh biết em ở đây?"
Cô nghĩ không thông, chỉ có Trác Uẩn biết hành tung của cô, mà địa chỉ này, hẳn là không có ai biết mới đúng.
Uông Nhận nói: "Anh đến công ty của em, bà chủ em nói em về quê rồi, địa chỉ là Lý Nhạc San đưa, hồi đại học cô ấy từng gửi đồ cho em, có thể em đã quên rồi."
Chuyện này đã lâu lắm rồi, quả thật La Vũ Vi không nhớ rõ, nhưng bất kể như thế nào, Uông Nhận có thể tìm được nơi này chính là một chuyện thần kỳ, quả nhiên anh có ma lực, vậy mà cũng có thể tìm được cô.
Uông Nhận biết bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện phiếm, không cởi quần áo ướt ra, La Vũ Vi sẽ bị cảm, anh buông tay, lấy điện thoại di động ra, nói: "Anh đến tìm thợ khóa."
Ứng dụng thông minh có thể dễ dàng tìm kiếm dịch vụ sinh hoạt, cách đây không xa có một thợ khóa, nói trong vòng mười phút nữa sẽ đến.
Uông Nhận cởi áo lông của La Vũ Vi, khoác áo khoác của mình lên vai cô, hai người sóng vai đứng dưới mái hiên chờ đợi, mưa vẫn rơi, Uông Nhận có thể nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài, thông qua hướng dẫn, anh biết nơi này không tính là khu vực trung tâm, giống như là khu dân cư của người bản địa, gần đó đều là những tòa nhà nhỏ với phong cách khác nhau, phần lớn cao ba bốn năm tầng, có tường ngoài xinh đẹp và sân sạch sẽ, tầng hai nhà La Vũ Vi kẹp ở trong đó có vẻ đặc biệt cũ nát, sân nhỏ bên trong lại càng là một mảnh hoang vu. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
La Vũ Vi vén áo khoác, trên quần áo vẫn còn giữ nhiệt độ cơ thể của Uông Nhận, cô liếc trộm người đàn ông bên cạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu xám, hỏi: "Anh không lạnh sao?"
"Không lạnh." Uông Nhận nhớ tới lời Trác Uẩn nói, "Em ... có người thân bị bệnh?"
"Ừm." La Vũ Vi nói, "Mẹ em bị trúng gió."
Uông Nhận hỏi: "Nghiêm trọng không?"
La Vũ Vi mỉm cười: "Rất nghiêm trọng, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, bảy giờ tối em còn phải đi đến chăm đêm."
Uông Nhận nói: "Anh đi với em."
La Vũ Vi cụp mắt, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Nước mưa từ mái hiên nhỏ giọt rơi xuống, cô đưa tay đón lấy, cảm nhận được bọt nước lạnh lẽo, không nhìn Uông Nhận, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện từ lúc nào?"
"Hả?" Uông Nhận quay đầu nhìn cô, không hiểu cô đang hỏi cái gì.
La Vũ Vi cũng quay đầu đi, đối diện với anh: "Tinh hoàn của anh."
Sắc mặt Uông Nhận có chút không tự nhiên, cuối cùng vẫn nở nụ cười: "Nghỉ hè sau khi kết thúc năm nhất."
La Vũ Vi: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Uông Nhận: "Còn chưa đầy mười chín."
Trái tim La Vũ Vi thắt lại một chút: "Thật nhỏ."
"Đúng vậy ... lúc ấy cảm giác như trời sụp đổ." Uông Nhận nói, "Lỗi là do anh, không trách được bất cứ ai, là do kinh nghiệm không đủ, quá sơ suất."
Anh kể cho La Vũ Vi nghe chuyện xảy ra vào mùa hè năm đó.
Sau khi trưởng thành, Uông Nhận luôn muốn trải nghiệm một chuyến du lịch một mình, vì vậy trong kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc năm thứ nhất, anh đeo ba lô lên lưng, một mình đi đến Hoàng Sơn.
Một mình ngồi xe buýt, một mình ở khách sạn, một mình ăn cơm, một mình leo núi, ban đầu, tất cả đều rất thuận lợi.
Ngày lên núi, Uông Nhận chọn tuyến đường không quay đầu lại, sau khi xuống cáp treo, anh còn cảm thấy không có việc gì, bắt đầu vui vẻ leo núi. Khi leo lên một đoạn đường núi khá dốc, đùi anh không cẩn thận kéo lên một chút, lúc đó cảm thấy đùi bên trong đau nhức, thiếu chút nữa đã lăn xuống bậc thang, ngồi ở ven đường một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
Anh có thể cảm giác được phía dưới người truyền đến đau đớn, đau đến ‌mức mồ hôi rơi như mưa. Lúc này lại đang ở giữa sườn núi, muốn xuống núi, cách nhanh nhất là trở về theo đường cũ, nếu đi theo lộ trình đã định, phải mất vài giờ mới đến được trạm cáp treo xuống núi.
Lúc này, Uông Nhận phạm phải sai lầm đầu tiên, anh cảm thấy có thể chịu đựng được đau đớn kia, thật vất vả mới đến Hoàng Sơn một chuyến, không muốn bỏ cuộc, vì vậy, anh chịu đựng đau đớn tiếp tục đi về phía trước, mỗi bước đi đều là một lần cực hình.
Nói đến đây, Uông Nhận còn có tâm tư đùa giỡn với La Vũ Vi: "Lúc đó anh nghĩ, mỗi bước đi sau khi nàng tiên cá lên bờ đều giống như bị dao cắt, anh cũng không kém bao nhiêu, nếu có thể đi hết, coi như là một trải nghiệm trâu bò nhất trong cuộc đời."
La Vũ Vi: "......"
Làm ơn! Cô chỉ nghe đã cảm thấy nổi da gà rồi!
Cứ như vậy, Uông Nhận 19 tuổi dựa vào nghị lực kinh người mà hoàn thành kế hoạch ban đầu, lúc ngồi cáp treo xuống núi, sắc mặt anh đau đến trắng bệch, trong lòng tự an ủi mình, kết thúc rồi kết thúc rồi, không còn tiếc nuối nữa.
Nhưng sau khi xuống núi, Uông Nhận lại phạm sai lầm thứ hai, anh không lập tức đến bệnh viện gần đó khám bệnh, cảm thấy đang ở nơi đất khách quê người, khám bệnh rất không tiện, vì vậy kiên trì đi đến trạm xe buýt, ngồi lên xe buýt chạy về Tiền Đường.
Khi đó đường sắt cao tốc giữa Tiền Đường và Hoàng Sơn còn chưa thông, đi xe buýt mất hơn bốn tiếng, Uông Nhận ngồi ở trên xe gọi điện thoại cho ba, đêm khuya, xe buýt đến trạm, Uông Triệu Niên và Trương Hồng Hà đã chờ ở cửa ra vào, sau khi nhận được điện thoại của con trai thì lập tức sắp xếp đưa anh đến bệnh viện khám bệnh.
Trong phòng cấp cứu, Trương Hồng Hà đứng ở bên ngoài, Uông Nhận cởi quần ra trước mặt bác sĩ và cha, có thể nhìn rõ tinh hoàn bên trái vừa đỏ vừa sưng, bác sĩ lấy tay chạm vào, nước mắt Uông Nhận không thể khống chế mà chảy xuống, cắn chặt răng mới không kêu lên tiếng.
Kết quả chẩn đoán là tinh hoàn bên trái xoắn 720 độ, không có tín hiệu còn máu, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức, xem còn có thể phục hồi hay không, nếu như tinh hoàn đã bị hoại tử do thiếu máu, vậy chỉ có thể cắt bỏ.
Bệnh này xảy ra ở thanh thiếu niên, thời gian điều trị vàng là 6 tiếng, mà từ lúc Uông Nhận bị thương đến khi nhập viện đã qua hơn 10 tiếng.
Anh còn rất trẻ, chưa đầy mười chín tuổi, đương nhiên bác sĩ muốn giữ lại tinh hoàn giúp anh, thử nhiều cách nhưng cuối cùng kết quả vẫn là thất bại.
Uông Triệu Niên chảy nước mắt, bất đắc dĩ ký giấy đồng ý phẫu thuật, Uông Nhận đã mất đi tinh hoàn bên trái trong cơn tê dại.
"Anh cũng ở trong bệnh viện một tuần, giống như em, phẫu thuật gây tê toàn thân, tất cả những gì em đã trải qua, thật ra anh ….. đều đã trải qua." Uông Nhận thản nhiên nhìn La Vũ Vi, "Không giống nhau chính là, từ đầu tới cuối ba mẹ anh đều ở bên cạnh anh, ngay cả hộ lý cũng không mời, tất cả đều là do ba anh chăm sóc."
Anh nói xong, La Vũ Vi còn đắm chìm trong lời kể của anh, cảm thấy quá mức tiếc nuối, nói: "Nếu sau khi xuống núi lập tức chạy tới bệnh viện thì tốt rồi."
Uông Nhận nói: "Anh nên lập tức xuống núi sau khi bị thương mới đúng, không nên tiếp tục đi về phía trước, nhưng bây giờ nói những điều này đã không có ý nghĩa, có một số giả thiết sẽ không được thành lập, ví dụ như em, nếu em phát hiện mang thai rồi lập tức đến bệnh viện chụp siêu âm B, vậy thì tốt biết bao, sẽ không phải chịu đau khổ lớn như vậy, đúng không?"
La Vũ Vi lườm anh một cái.
Uông Nhận: "......"
Lúc này, thợ khóa cưỡi xe điện chạy tới, sau khi cởi áo mưa thì mở khóa giúp La Vũ Vi, vừa nhìn khóa trên cửa, bắt đầu lải nhải: "Khóa này cũ rồi!"
La Vũ Vi biết khóa cửa này đã dùng mười mấy hai mươi năm, hôm qua lúc mở cửa đã cảm thấy có chút rỉ sét, nói: "Vậy đổi cái khác đi, đổi cái tốt hơn một chút."
Thợ khóa bán được hàng thì vô cùng vui vẻ, nhanh nhẹn thay khóa mới giúp cô, lại đưa cho cô mấy chiếc chìa khóa đồng bộ.
Cuối cùng cửa chính cũng mở ra, thợ khóa đi rồi, La Vũ Vi dẫn Uông Nhận vào nhà, nói: "Không cần đổi giày, em không tìm được dép sạch để cho anh thay."
Ánh sáng trong nhà rất kém, trang hoàng đã sớm hỗn độn không chịu nổi, La Vũ Vi không có một chút cảm giác mất mặt, bật đèn lên, nói: "Em đi tắm trước, anh ăn cơm chưa?"
Uông Nhận nói: "Vẫn chưa, còn em?"
La Vũ Vi nói: "Em ăn rồi."
Cô mở tủ lạnh ra, đều là những thứ khiến người ta không có khẩu vị, cuối cùng tìm ra hai gói mì ăn liền từ trong tủ bếp, đưa cho Uông Nhận: "Ăn cái này đi, chưa hết hạn, nhưng mà anh phải tự nấu, không muốn nấu thì gọi đồ ăn bên ngoài, em buồn ngủ muốn chết, cả đêm không chợp mắt, tắm rửa xong phải ngủ một giấc trước đã."
Quả thật dưới mắt cô có hai quầng thâm nhàn nhạt, Uông Nhận nói: "Em đi tắm đi, anh tự nấu là được."
La Vũ Vi tắm rửa ở lầu hai, Uông Nhận đi vào phòng bếp, phát hiện bếp lò đầy dầu mỡ, tủ bếp cũ nát, ngay cả trên cửa sổ kính cũng đầy vết bẩn, giống như phòng khách bên ngoài, tất cả đều bẩn thỉu.
Đây không phải là một nơi tốt để sống, là một ngôi nhà, cùng với những từ ấm áp, thoải mái, cửa sổ sạch sẽ đều không phù hợp, dù vậy, Uông Nhận vẫn quyết định không gọi đồ ăn bên ngoài, tìm một cái nồi đun sôi nước.
Anh chờ nước sôi, nghĩ thầm, hình như thỏ con vẫn còn tức giận, nhưng không kích động như tối thứ tư, ít nhất không đuổi anh đi nữa, còn nguyện ý cho anh ăn mì ăn liền, Uông Nhận cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt, bản thân phải chủ động hơn một chút mới được.
Hai mươi phút sau, anh ngồi bên cạnh bàn ăn mì ăn liền, La Vũ Vi đi xuống, cô tắm nước nóng, thay áo ngủ dày phồng, cả người không lạnh nữa, tâm tình cũng bình tĩnh theo, tự nhiên lại nhớ tới chuyện cô và Uông Nhận cãi nhau.
Cô ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm khăn lau tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm Uông Nhận, vốn dĩ Uông Nhận đang há to miệng ăn mì, bị cô nhìn đến nổi da gà, tốc độ ăn mì cũng chậm lại, hỏi: "Sao lại nhìn anh như vậy?"
La Vũ Vi lại nhìn anh trong chốc lát, nói: "Em có một vấn đề, vẫn nghĩ không ra, em từng sờ qua anh nhưng không phát hiện cái gì, vẻ ngoài rất bình thường, còn rất lớn."
Uông Nhận: "Khụ khụ khụ..."
Anh cố gắng nuốt mì trong miệng, nói: "Đó là bởi vì, anh cấy ghép tinh hoàn giả."
Uông Nhận lấy tay ra dấu cho cô: "Lớn bằng quả trứng bồ câu, chất liệu là cao su silicon, thông qua phẫu thuật cấy vào túi âm, chỉ có tác dụng làm đẹp, không có chức năng gì khác, năm xảy ra chuyện anh đã đi làm rồi, cho nên vẻ ngoài vẫn rất bình thường, không ai phát hiện ra."
La Vũ Vi bừng tỉnh đại ngộ: "Thật đúng là... thêm tri thức."
Uông Nhận tiếp tục ăn mì, nói: "Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè, nói ra chuyện này ít nhiều có chút không tốt, cho nên ba mẹ anh giấu diếm rất tốt, chỉ có một nhà dì nhỏ của anh biết, ngay cả chồng của Tiểu Dĩnh cũng không biết. Lúc ấy anh thật sự chịu đả kích rất lớn, cũng rất lo lắng sẽ ảnh hưởng đến chức năng X và khả năng sinh sản sau này, lúc ấy anh mới 19 tuổi, còn chưa từng nói chuyện yêu đương."
La Vũ Vi khẽ nói: "Còn không phải là sắp nói thì bị lộ sao!"
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi gõ nhẹ lên bàn: "Nếu nhìn vẻ ngoài thì không thể phát hiện ra, sao anh lại phải đi nói chuyện với bạn học nữ kia?"
Uông Nhận nói: "Lúc đó anh ... chính là cảm thấy, nhất định phải nói cho cô ấy biết, nếu không lương tâm anh sẽ bất an, còn nữa, anh cảm giác cô ấy sẽ giữ bí mật giúp anh, thật sự không nghĩ tới sau này lại nháo thành như vậy."
La Vũ Vi cảm thấy mạch não của Uông Nhận thật sự rất thần kỳ: "Ồ! Anh thà nói chuyện với cô ấy cũng không nói với em?"
Uông Nhận vội vàng giải thích: "Anh không sợ em nói ra, anh chỉ sợ, sợ em tức giận, sợ em hiểu lầm động cơ của anh."
La Vũ Vi lớn tiếng nói: "Vậy vốn dĩ động cơ này của anh không thuần túy!"
Uông Nhận á khẩu không trả lời được, cuối cùng cũng sợ hãi: "Đúng, đúng vậy, vốn dĩ động cơ của anh không thuần túy."
La Vũ Vi quay đầu sang một bên: "Hừ!"
"Nhưng không phải bởi vì em và anh đồng bệnh tương liên nên anh mới thích em, anh là bởi vì..." Uông Nhận nhìn cô, tổ chức câu từ nói, "Em và anh đồng bệnh tương liên, anh mới đặc biệt chú ý đến em, đầu tiên là quan tâm đến em, sau đó mới động tâm với em, anh không biết em có thể phân biệt được hai thứ này hay không."
La Vũ Vi nói: "Không thể!"
"Anh tin em sẽ suy nghĩ cẩn thận, chuyện này thật sự không giống nhau." Uông Nhận ăn mấy miếng mì cuối cùng, nói: "Không phải em nói tắm rửa xong sẽ đi ngủ sao?"
La Vũ Vi trừng mắt: "Anh quản em?"
Uông Nhận: "......"
Thái độ này có chút cảm giác như mẹ đối xử với ba khi tức giận, có nghĩa là cái gì cũng không đúng, làm gì cũng sai.
Uông Nhận đi vào phòng bếp rửa bát đũa và nồi, lúc đi ra, phát hiện La Vũ Vi đứng ở đầu cầu thang chờ anh.
Cô nói: "Anh theo em lên đi, vào phòng em nghỉ ngơi, nơi này quá bẩn."
Cô dẫn Uông Nhận đi lên cầu thang, cầu thang đó tối tăm, chật hẹp, sơn loang lổ, bên cạnh là một bức tường, chỉ có vòng qua góc rẽ lầu một mới có thể nhìn thấy cảnh tượng lầu hai.
Ở góc rẽ lầu một, La Vũ Vi đột nhiên dừng bước, vươn cổ nhìn lên, giống như đang đề phòng cái gì đó.
Uông Nhận: "......"
Thật ra đây là động tác theo thói quen của La Vũ Vi, đã khắc sâu trong DNA, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ dám không kiêng nể gì mà chạy lên lầu hai.
Đứng ở chỗ này ... Cô mơ hồ nhớ lại giấc mơ mình đã từng mơ, sau đó lại vui sướng nhớ tới, người kia sẽ không bao giờ đứng ở lầu hai chờ cô nữa.
Cô quay đầu nhìn Uông Nhận, vẻ mặt anh tò mò đứng ở trên cầu thang, chớp chớp đôi mắt dịu dàng kia, giống như trong mộng, La Vũ Vi tin tưởng không nghi ngờ, nếu như giờ khắc này có người muốn tổn thương cô, nhất định anh sẽ kéo cô chạy xuống, đưa cô thoát khỏi cơn ác mộng này.
Cô mỉm cười, trong nháy mắt liền thả lỏng, bước lên lầu hai, dẫn Uông Nhận đến phòng của mình.
Lầu hai có bốn cánh cửa, Uông Nhận cảm thấy nghi hoặc, bởi vì màu sắc cửa phòng của La Vũ Vi không giống với ba cánh cửa khác, mới hơn rất nhiều.
La Vũ Vi phát hiện ra anh đang quan sát cửa phòng của mình, nói: "Đừng nhìn nữa, cửa này là Tết âm lịch năm nay mới lắp đặt, đương nhiên không giống với những cửa khác."
Uông Nhận quay đầu lại: "Ý gì?"
La Vũ Vi nói: "Trước kia phòng của em không có cửa."
Uông Nhận: "Hả?"
La Vũ Vi mỉm cười, giống như đang kể chuyện xưa: "Khi em còn bé, mẹ không cho phép em đóng cửa, bà nói bất cứ lúc nào bà cũng muốn biết em đang làm gì ở bên trong, cho nên luôn mở khóa cửa. Em phản nghịch mà, liền lấy những tủ, ghế kia để ở phía sau cửa, không muốn cho bà đi vào, bà đánh em, em vẫn làm như vậy. Náo loạn nhiều năm, lúc em học lớp 8, bà nổi giận phá hủy cánh cửa này, từ đó về sau không bao giờ lắp nữa."
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi tiếp tục nói: "Năm ngoái em dưỡng bệnh ở Tiền Đường, không về nhà ăn Tết. Tết năm nay ba gọi em về, em không đồng ý, ba liền lắp cửa cho em, nói là mẹ ân chuẩn, đã lắp cửa rồi, nên về thôi."
Uông Nhận: "......"
Giọng điệu của La Vũ Vi vui vẻ: "Cho nên, em có cửa, còn mang theo khóa!"
Cô cởi áo ngủ dày, cũng không tránh Uông Nhận, chỉ mặc áo T-shirt mỏng và quần lót chui vào trong chăn, cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, nói: "Đóng cửa lại đi, nếu anh cảm thấy ngồi quá mệt mỏi thì lên giường nằm đi, không có người trở về đâu, nhà em đã không còn người thân nào đến thăm."
Uông Nhận theo lời đóng cửa phòng lại, nhìn chung quanh một vòng, diện tích phòng không nhỏ, khoảng hơn hai mươi mét vuông, trang hoàng giống như dưới lầu, cũ rích, đồ dùng trên giường là phong cách "hoa nở phú quý" mà thế hệ trước thích, đồ dùng cá nhân của La Vũ Vi rất ít, có thể nhìn ra căn phòng này đã bị bỏ trống từ lâu.
La Vũ Vi cũng không chú ý, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, Uông Nhận đi tới bên giường ngồi xuống, giường rộng 1,5 mét, đủ cho hai người ngủ, La Vũ Vi đã nằm thẳng, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong chăn, Uông Nhận sờ sờ tóc cô, nói: "Tóc em chưa được sấy khô."
"Nhà em không có máy sấy, chỉ vài ngày thôi, dùng tạm đi, đừng xoi mói." La Vũ Vi nâng mắt nhìn anh, "Nếu anh ghét bỏ thì đi khách sạn ngủ đi."
Uông Nhận: "......"
Uông Nhận: "......"
Uông Nhận: "???"
Anh không dám tin vào tai mình: "Ý em là... mấy ngày nay, anh... có thể ở lại đây?"
La Vũ Vi khẽ nhắm mắt lại, quấn chăn trở mình, trong nháy mắt "Tiếng ngáy" vang lên: "Khò khò khò…"
Uông Nhận vỗ vỗ chăn của cô, còn muốn đi chứng thực: "Vũ Vi? Ý em là thế sao?"
La Vũ Vi không quay đầu lại: "Anh rất phiền! Em đã ngủ rồi, không nghe thấy!"
Uông Nhận không dám làm phiền cô nữa, cẩn thận cởi giày, leo lên giường, dựa vào người cô, nhẹ nhàng vỗ chăn cô như dỗ trẻ con, một chút, một chút, lại một chút, không bao lâu sau, La Vũ Vi thật sự ngủ thiếp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK