Từ lúc La Vũ Vi nằm viện, Uông Nhận đã sinh lòng hiếu kỳ đối với căn nhà nhỏ của cô, từng tưởng tượng qua bố cục của căn nhà này, có lẽ là một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, phong cách trang hoàng cực kỳ có cảm giác thiết kế, thời thượng lại ấm áp.
Hai năm mất liên lạc đó, anh cho rằng La Vũ Vi vẫn sống ở Tiền Đường, một mình ở trong căn nhà nhỏ của cô, ảo tưởng qua có một ngày, bọn họ cũng có thể tình cờ gặp nhau trên đường, địa điểm là siêu thị nào đó, nhà hàng nào đó, công viên nào đó... Đáng tiếc, chưa bao giờ được như ý nguyện.
Anh nghĩ cuối cùng là do bọn họ có duyên nhưng không có phận, cho rằng rốt cuộc mình vẫn không có cơ hội tận mắt nhìn thấy căn nhà kia trông như thế nào, không nghĩ tới thời thế xoay chuyển, hiện tại anh không chỉ đi tới trong căn nhà này, còn nhận được đặc quyền của chủ nhân, có thể dùng vân tay mở cửa nó.
Phòng ở thật sự tốt, rộng rãi sáng sủa, còn rất thú vị, màu sắc phối hợp đặc biệt thoải mái, rõ ràng La Vũ Vi đã tốn tâm tư vào thiết kế.
Dưới lầu là phòng khách, có sô pha, bàn trà, tủ TV và bàn ăn, cái gọi là hai phòng trên lầu thực ra chỉ là một tấm ngăn cách, tạo ra một khu vực nhỏ của phòng sách, diện tích không đến 4 mét vuông, hình chữ nhật.
Sự yêu thích của Uông Nhận đối với căn nhà này bộc lộ trong lời nói, khiến trong lòng La Vũ Vi xúc động, thường thức của mình được người ta khẳng định là một chuyện vui vẻ, nhất là đối với căn nhà này, lúc mua thật sự cô phải chịu áp lực tâm lý cực lớn.
Rất nhiều người đều nói căn nhà này không tốt, cãi nhau dữ dội nhất chính là Thẩm Quân Trì và ba mẹ anh ta, Giải Dung Lan từng mạnh mẽ phản đối, nguyên văn là, chỉ có kẻ ngốc mới có thể đi mua căn nhà này.
La Vũ Vi nghĩ không thông, nếu như căn hộ này thật sự tồi tệ như vậy, tại sao nhà đầu tư còn muốn xây dựng? Khách hàng là ai? Sau này cô mới biết, thật ra Giải Dung Lan nhớ thương tiền mua nhà của cô, muốn cô lấy tiền ra mua nhà cưới cùng Thẩm Quân Trì.
Sau khi chuyển hành lý vào nhà, La Vũ Vi mời Uông Nhận và Lý Nhạc San xuống lầu ăn cơm.
Lúc ở Thượng Hải, Uông Nhận nhìn Lý Nhạc San và thầy Hạng ân ái, hai người vừa nắm tay vừa ôm ấp, còn bế người tại hiện trường biểu diễn, mà anh cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể hâm mộ.
Bây giờ thì khác! Uông Nhận nắm tay La Vũ Vi, kiêu ngạo đi trước mặt Lý Nhạc San, lúc ăn cơm cũng ân cần hỏi han bạn gái, quan tâm đầy đủ, hung hăng đút cho Lý Nhạc San một miệng đồ ăn cho chó.
Vừa ăn xong cơm, Lý Nhạc San liền bỏ đi, trả lại thế giới của hai người cho bọn họ, nói với La Vũ Vi nếu mình ở lại nữa sẽ mắc bệnh tiểu đường.
Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người Uông Nhận và La Vũ Vi, rất nhiều hành lý, kế hoạch của La Vũ Vi là thu dọn quần áo và đồ dùng, ngày hôm sau sẽ mời một dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa. Uông Nhận cảm thấy chủ ý này không tệ, chủ động thu dọn hành lý giúp cô, mở túi lớn túi nhỏ, bỏ đồ đạc vào tủ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hai người ở lầu hai cùng nhau sửa sang lại quần áo, gói đồ chất đống trên giường lớn, La Vũ Vi lau sạch tủ quần áo, bỏ đồ lót vào ngăn kéo nhỏ, hỏi Uông Nhận: "Anh thật sự cảm thấy căn nhà này rất tốt sao?"
Uông Nhận đang mở một cái túi hành lý lớn, phát hiện bên trong đều là áo khoác mùa thu đông, treo từng cái từng cái vào trong tủ quần áo, vừa làm việc vừa khen, "Đặc biệt thoải mái! Anh rất thích! cũng rất phù hợp với thưởng thức của người trẻ tuổi, hơn nữa không phải giá phòng chỉ hơn tám mươi vạn sao?"
La Vũ Vi nghe vậy cực kỳ hưởng thụ, nói: "Nhưng lúc em mua, mọi người đều nói căn nhà này không tốt, sẽ không tăng giá trị, quyền sở hữu ngắn, điện nước đắt, muốn bán cũng không bán được."
Uông Nhận nói, "Tiền tiết kiệm được đủ đóng bao nhiêu năm tiền điện nước rồi? Bọn họ đã tính chưa?"
La Vũ Vi cười ha hả, nói: "Thật ra, lúc em mua còn có một ý nghĩ khác..."
Nói đến đây, đột nhiên cô ngậm miệng, Uông Nhận chờ một lát, hỏi: "Ý nghĩ gì?"
"Quên đi, không nói nữa." La Vũ Vi khẽ lắc đầu, "Nói ra nhất định anh sẽ cười em."
"An không cười, nói cho anh biết, em có ý nghĩ gì?"
La Vũ Vi được khích lệ, cuối cùng cũng nói ra: "Em nghĩ ... nếu sau này em muốn đăng ký một công ty hoặc phòng làm việc, không cần phải ra ngoài thuê văn phòng, trực tiếp đăng ký ở đây là được. Lầu một dùng để làm việc, lầu hai để ở, bố trí ở phía dưới một chút, đủ cho năm sáu người làm việc."
Uông Nhận nhìn thoáng qua dưới lầu, như là đang tính toán diện tích: "Rất nhiều người mở phòng làm việc nhỏ đều chọn ở trong căn hộ, em bày sáu vị trí làm việc ở phía dưới cũng tuyệt đối không thành vấn đề, em đúng là nhìn xa trông rộng, anh cảm thấy hoàn toàn có thể!"
Anh thật sự rất biết cổ vũ! Cũng không dội nước lạnh cho cô, La Vũ Vi cảm động đến muốn khóc, có trời mới biết lúc trước khi cô nói ra suy nghĩ của mình với Thẩm Quân Trì, Thẩm Quân Trì đã trả lời cô như thế nào, anh ta nói: Em không cần phải luôn có suy nghĩ không thiết thực này, em làm một mình nguy hiểm bao nhiêu em biết không? Mặc dù làm công cho người ta phải chịu nghẹn khuất, nhưng tốt xấu gì cũng không thua thiệt, nếu thật sự muốn gây dựng sự nghiệp, trước tiên kiếm năm trăm vạn rồi nói sau.
Uông Nhận lại mở một túi hành lý, bên trong đều là áo len, anh lấy từng bộ quần áo ra, gấp gọn gàng, sau khi hỏi La Vũ Vi vị trí đặt đồ, nói: "Tủ quần áo của em đủ lớn, còn có thể chứa được quần áo của anh, một người ở, thật sự quá lãng phí."
La Vũ Vi khẽ đảo tròng mắt, nói: "Anh cũng ở một mình mà, có muốn đổi nhà không?"
"Hả?" Uông Nhận quay đầu nhìn cô, "Anh ở chỗ em, em ở chỗ anh?"
La Vũ Vi: "Đúng vậy, đổi không?"
Uông Nhận hăng hái, "Anh vẫn luôn rất muốn ở Loft, ngoại trừ lúc ở khách sạn thỉnh thoảng sẽ ở, bạn bè của anh chưa từng có ai mua nhà kiểu này, em nghiêm túc sao?
La Vũ Vi mỉm cười không ngừng: "Đùa với anh thôi, làm sao có thể đổi được? Vất vả lắm em mới có thể chuyển hết đồ đạc tới đây, anh lại bảo em chuyển một lần nữa, không bằng giết em."
Uông Nhận vô cùng thất vọng: "Anh biết ngay mà, em không có chút thành tâm nào."
"Thích như vậy thì sau này thường xuyên đến." La Vũ Vi để xong quần lót, bắt đầu để áo ngực, "Không phải là khoác lác, cảnh đêm ở bên này đặc biệt đẹp mắt, một mảng lớn ánh đèn, ngồi ở quầy bar chỗ đó ăn chút đồ ăn vặt, uống chút rượu, không thua mấy cửa tiệm chút nào."
Uông Nhận: "......"
Anh bắt đầu vùi đầu làm việc, không lên tiếng nữa, không hiểu sao Uông tiên sinh vẫn luôn hăng hái lại im lặng, La Vũ Vi cảm thấy kỳ quái, đưa tay chọc chọc anh, hỏi: "Sao anh không nói chuyện?"
"Có thể, anh có một chút, ghen rồi." Uông Nhận nghiêm túc nói, "Anh biết anh không nên ghen, nhưng vừa rồi nghe em nói như vậy, trong đầu liền có hình ảnh, trong lòng liền... có chút buồn bực."
La Vũ Vi: "......"
"Hả ….. thật có lỗi, vậy sau này em không nói nữa." Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người thẳng thắn thừa nhận mình ghen như vậy, còn là một người đàn ông chưa từng yêu đương, La Vũ Vi không có chút dấm chua nào để ăn, cảm thấy mình chỉ có thể đơn phương bắt nạt anh, vậy phải làm sao đây?
"Em không cần xin lỗi, anh biết anh nghĩ như vậy rất không tốt, có vẻ thiếu phong độ." Uông Nhận dừng lại một chút, đột nhiên đề nghị, "Như vậy đi, lát nữa dọn dẹp xong, chúng ta đi siêu thị dạo một vòng, mua chút đồ ăn đồ uống, buổi tối anh ở chỗ này làm bữa cơm cho em, chúng ta ngồi ở quầy bar ăn, để anh cũng thể nghiệm cảm giác đó một chút, trải nghiệm qua, anh sẽ không ghen."
La Vũ Vi khẽ nhếch khóe miệng: "Hả?"
Uông tiên sinh nói được làm được, tối hôm đó, căn hộ nhỏ hơi lộn xộn của La Vũ bắt đầu bốc lửa, tuy rằng chỉ có một cái lò vi sóng, một cái nồi cơm điện và một lò vi sóng, Uông Nhận vẫn làm ra một bữa tối mỹ vị - hai đĩa mì Ý, một đĩa cánh gà nướng, một đĩa khoai tây chiên, cộng thêm hai ly coca lạnh rót vào ly thủy tinh chân cao.
Ngoài cửa sổ, đèn rực rỡ mới sáng lên, sáu giờ hai mươi lăm phút, La Vũ Vi cùng Uông Nhận sóng vai ngồi ở quầy bar ăn mì Ý, khoai tây chiên, để tiện chuyển nhà, bọn họ đều mặc áo T-shirt rộng thùng thình, quần thể thao, La Vũ Vi không trang điểm, tóc lỏng lẻo buộc ở sau đầu, vẻ mặt thả lỏng, nâng cằm, si ngốc nhìn phong cảnh trước mắt đã lâu không thấy.
Phong cảnh đô thị rộng rãi thu hết vào đáy mắt, trời còn chưa tối hẳn, La Vũ Vi nâng ly thủy tinh lên, đưa tới trước mặt Uông Nhận: "Nào, chạm một cái."
Uông Nhận chạm cốc với cô, nói: "Chúc mừng cuối cùng La tiểu thư cũng dọn về ổ của mình, cũng chúc La tiểu thư nhậm chức thuận lợi, sự nghiệp thăng tiến."
Trong mắt La Vũ Vi tràn đầy ánh sáng, cô uống một ngụm coca, sau khi đặt ly xuống đột nhiên vươn hai tay giơ lên quá đỉnh đầu, lớn tiếng nói, "Hiện tại, nhất định em là người hạnh phúc nhất thế giới!"
Uông Nhận cười ha ha, ôm lấy vai cô, nói: "Em không phải, anh mới phải."
La Vũ Vi không phục, "Dựa vào cái gì mà hạnh phúc của em ít hơn anh?"
"Em vui, cho nên anh cũng vui, em càng vui, anh lại càng vui." Uông Nhận nghiêm trang ngụy biện, "Cho nên, bất kể ngày nào, khoảnh khắc nào, nhất định hạnh phúc của anh luôn cao hơn em, nếu em không vui, vậy sẽ ngược lại, anh sẽ càng không vui hơn em."
La Vũ Vi quay đầu nhìn anh, lấy khuỷu tay đụng anh một cái: "Nói hươu nói vượn."
"A... " Uông Nhận làm bộ rất đau, dựa vào người La Vũ Vi, "La La bạo lực gia đình, hạnh phúc của Gâu Gâu giảm 20 điểm."
"Bệnh thần kinh." La Vũ Vi vui vẻ, lấy điện thoại di động xem giờ, nói, "Uông Nhận, để em làm ảo thuật cho anh xem."
Uông Nhận không diễn nữa, vẻ mặt tò mò: "Ảo thuật gì?"
"Đếm ngược rồi, nhìn kìa, đừng chớp mắt." La Vũ Vi nhìn chằm chằm đồng hồ trên di động, kim giây trên mặt đồng hồ tròn đang tích tắc di chuyển, tám giây, bảy giây, sáu giây ... La Vũ Vi vỗ tay thật mạnh, lại đưa hai tay về phía trước, như là phóng ra một đợt công kích, đồng thời hô to, "Keng keng keng! Thời khắc chứng kiến kỳ tích!"
Kim giây chỉ hướng 12, đúng 6 giờ rưỡi, Uông Nhận khiếp sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ thành phố đột nhiên sáng lên, đèn neon trên tòa nhà cao tầng, đèn trang trí trên tường ngoài tòa nhà, đèn đường trên đường... Tóm lại, đủ loại ánh đèn, trong nháy mắt đó toàn bộ đều sáng lên, tô điểm cho buổi tối xinh đẹp này càng thêm lãng mạn.
Anh nhịn không được mở miệng: "Oa......"
La Vũ Vi lại nâng cằm lên, mỉm cười nhìn về phía cảnh đêm rực rỡ kia, nói, "Mùa xuân hạ là sáu giờ rưỡi sáng đèn, thu đông là sáu giờ rưỡi, sau Quốc Khánh đã đổi, trước kia chỉ cần em ở nhà vào giờ này, nhất định sẽ canh giữ ở đây xem đèn sáng, mỗi lần xem đều cảm thấy rất hạnh phúc."
"Thật là đẹp." Ánh mắt Uông Nhận tràn đầy ánh sáng, nói, "Anh cũng không biết thì ra đèn sáng là có thời gian thống nhất, trước kia không chú ý qua, cảm giác mình đã bỏ lỡ một trăm triệu."
"Đừng tiếc nuối, hôm nay bổ sung cho anh." La Vũ Vi xấu xa trêu chọc anh, "Ừm ... không phải... rất thú vị sao? Uông tiên sinh... còn ghen không?"
Uông Nhận bất đắc dĩ nhìn cô, La Vũ Vi vừa ăn mì Ý, bên môi dính một chút sốt cà chua, Uông Nhận nói: "Anh cũng làm ảo thuật cho em."
La Vũ Vi: "Cái gì?"
Uông Nhận nghiêng người về phía cô, dùng đầu lưỡi móc vào môi cô, khàn giọng nói: "Một giây, làm La tiểu thư đỏ mặt."
Nói xong, anh quay đầu, ngậm lấy môi của cô.
Thật ra đây là một phép thuật có hiệu quả gấp đôi, không chỉ là mặt La tiểu thư đỏ lên, Uông tiên sinh cũng vậy, ngoài đỏ mặt, còn có nhịp tim, còn có sự gia tăng nhiệt độ cơ thể, Double, Double lại Double, đặc sắc tuyệt vời.
Màn trình diễn ánh sáng của cả thành phố đã trở thành bối cảnh của buổi biểu diễn này, La Vũ Vi nhắm mắt lại, nếm thử hương vị dịu dàng của Uông Nhận, trong lòng đang phản bác: Không, em mới là người hạnh phúc nhất trên thế giới, là em chính là em!
——
Sáng thứ hai, La Vũ Vi mặc chiếc váy liền áo màu trắng mới mua, tóc dài xõa vai, trang điểm xinh đẹp, chân đi một đôi giày cao gót nhỏ, tinh thần phấn chấn đi tới công ty mới.
Công ty đã bắt đầu vận hành bình thường, các bộ phận đều có người, còn đang không ngừng chiêu binh mãi mã, La Vũ Vi nhậm chức ở bộ phận kế hoạch, chức vị là quản lý, có một văn phòng nhỏ độc lập, dưới tay còn có bốn cấp dưới, hai nam hai nữ, tuổi đều nhỏ hơn cô, trong đó hai người là sinh viên vừa tốt nghiệp, ánh mắt trong suốt, cười ngây thơ, ngại ngùng gọi cô là "Quản lý La."
Trác Uẩn bảo HR làm thủ tục nhậm chức cho La Vũ Vi, lúc điền vào mẫu đơn, La Vũ Vi nhìn thấy cột "Người liên lạc khẩn cấp", cô cắn đầu bút suy nghĩ một lát, nhảy qua nhảy lại giữa Lý Nhạc San và Uông Nhận, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, viết tên và số điện thoại di động của Uông Nhận, cột bên kia là: Bạn trai.
Điền xong đơn, Trác Uẩn gọi La Vũ Vi vào văn phòng làm việc, sau khi nhận được tờ đơn chỉ nhìn lướt qua, nghi hoặc nhìn về phía La Vũ Vi: "Tuần trước gặp mặt, cô còn nói cô độc thân, mấy năm gần đây không có ý định yêu đương, hiện tại người bạn trai này là tình huống gì vậy?"
La Vũ Vi có chút xấu hổ, vuốt tóc, nói: "Duyên phận đến rồi, không ngăn được."
Trác Uẩn lắc đầu, "Hai chúng ta đều giống nhau, tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ đột nhiên mang thai, tháng tám vừa kiểm tra thì phát hiện, khiến cho tôi không kịp phản ứng. Nhưng mà cô yên tâm, chỉ cần sức khỏe cho phép, tôi sẽ kiên trì làm việc, dù sao công ty vừa mới đi vào hoạt động, vất vả lắm mới đào được mấy người như cô, nhất định phải chịu trách nhiệm với mọi người."
Có những lời này của cô ấy, La Vũ Vi an tâm, nói: "Sức khỏe cũng rất quan trọng, mang thai là một chuyện vừa vất vả vừa hạnh phúc, Zoe, nhất định cô phải nghỉ ngơi thích hợp, mọi người đều có thể hiểu được. Bây giờ làm việc trực tuyến cũng rất thuận tiện, đợi công việc kinh doanh của công ty đi đúng hướng, cô hãy tập trung nhiều hơn vào em bé, đợi ổn định rồi quay lại chiến đấu tiếp."
Trác Uẩn vuốt cái bụng còn bằng phẳng của mình, cười đưa cho La Vũ Vi hai tập tài liệu, "Hiện tại trên tay tôi đã có hai cái Case rồi, thực sự mà nói, toàn bộ đều là do cha chồng tôi kéo tới, Case thứ nhất là buổi họp báo thời trang mùa hè của một công ty may mặc, cần chúng ta lên kế hoạch và thực hiện toàn bộ dự án, cái thứ hai là hội chợ triển lãm mùa thu của một công ty, cũng là do chúng ta lên kế hoạch toàn bộ dự án, cũng phụ trách quảng bá tiếp thị, cô chọn trước một cái?"
La Vũ Vi: "......"
Cuối cùng, cô chọn Case đầu tiên, cô vẫn chưa làm dự án nào liên quan đến lên kế hoạch và bố trí show diễn, thử một chút cũng được.
——
Sau khi La Vũ Vi đi làm thì lập tức trở nên bận rộn, ra ngoài gặp khách hàng, họp hành, học tập phương án trình diễn, huấn luyện cho các cấp dưới ... Buổi tối thường xuyên phải tăng ca, tất cả đều là cô tự nguyện.
Có quá nhiều kiến thức nghiệp vụ mới cần phải học tập, La Vũ Vi luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng, cho dù rời khỏi công ty, sau khi về nhà cũng sẽ cầm laptop xem tài liệu mà Trác Uẩn gửi cho cô, viết ghi chú hết nửa cuốn vở.
Uông Nhận cũng không thoải mái, vẫn là một người bay trên không, anh đi công tác ở Cáp Nhĩ Tân ba ngày, thứ tư đi, thứ sáu về, hai người chỉ có thể dựa vào wechat để giữ liên lạc, mỗi đêm đều gọi video.
Bọn họ biến thành một đôi tình nhân bình thường nhất thành phố này, những người làm công bận rộn, mỗi người đều có chỗ ở riêng, bôn ba vì mấy đồng bạc vụn, nhưng cũng không có áp lực quá lớn.
Mỗi lần gọi video, La Vũ Vi đều cười, Uông Nhận hỏi cô đi làm có vất vả không? Cô lắc đầu nói không vất vả, cô thích làm việc, loại ngày ngày nằm yên ở nhà giống như mấy hôm trước, ngược lại không thích ứng lắm.
"Đây gọi là mệnh lao lực." Uông Nhận cười.
La Vũ Vi nói: "Anh có tư cách gì mà nói em? Anh không nhìn xem mình phải chạy đi công tác ở những nơi nào sao, thịt có ngon không?"
Uông Nhận cúi đầu buồn cười: "Ăn ngon, trở về sẽ mang xúc xích ở đây cho em."
Uông Nhận chờ mong kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn sắp tới, anh có thể nghỉ đủ bảy ngày, La Vũ Vi nói ít nhất cô có thể nghỉ năm ngày, Uông Nhận rất hài lòng đối với việc này, nhớ tới chuyến đi hai ngày một đêm kia, trong lòng còn có chút kích động.
La Vũ Vi nói với anh, lúc đó hai người sẽ ở cùng một chiếc xe RV, Uông Nhận hoảng sợ, vô thức hỏi trên wechat - -
[Uông Nhận]: Có phòng tiêu chuẩn không?
Kết quả bị La Vũ Vi cười nhạo.
[La La]: Xe nào sẽ có phòng tiêu chuẩn? Nhưng thật ra đã từng thấy sô pha phòng khách mở ra biến thành một cái giường, nếu là loại như vậy, em ngủ sô pha anh ngủ giường, vóc dáng anh cao, sô pha không đủ cho anh ngủ.
Uông Nhận đi tra xét tin tức đặt phòng của doanh trại, nói cho La Vũ Vi một tin xấu.
[Uông Nhận]: Nhà đó đều là phòng giường lớn, sô pha không thể biến thành giường [đau khổ]
[La La]: ...
[Uông Nhận]: Yên tâm, em sẽ bảo vệ tốt bản thân [thẹn thùng]
[La La]: [gõ đầu]
Một tuần trôi qua, kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn còn chưa tới, La Vũ Vi nghênh đón ngày nghỉ đầu tiên sau khi đi làm, cũng là cuối tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ dài hạn, chủ nhật cả nước đi làm, tất cả mọi người chỉ có thể nghỉ một ngày thứ bảy.
Chiều thứ Sáu, Uông Nhận gọi điện thoại cho cô khi đang đứng ở sân bay Cáp Nhĩ Tân, nói với cô chuyện của Trương Hồng Hà, người đã lang thang hơn mười ngày ở Tân Cương, sẽ về Tiền Đường vào chiều thứ Bảy.
Bà Trương vô cùng nhớ nhà, không cần nghỉ ngơi và hồi phục, nói là mang theo rất nhiều quà cho La Vũ Vi, bảo Uông Nhận mời cô tối thứ bảy đến Lục Dạng Tây Uyển ăn cơm.
La Vũ Vi: "......"
Uông Nhận ở đầu dây bên kia mỉm cười: "La tiểu thư, chuẩn bị tốt để gặp phụ huynh chưa?"
Danh Sách Chương: