Bệnh viện phụ sản thành phố Tiền Đường còn có tên là Bệnh viện chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em thành phố Tiền Đường, tên như ý nghĩa, đây là một bệnh viện chuyên khoa hướng tới phụ nữ và trẻ sơ sinh, tọa lạc ở trung tâm thành phố phồn hoa, cấp bậc là hạng ba.
Bệnh viện này rất có danh tiếng trong tỉnh, nhất là các chị, dì Tiền Đường sinh ra và lớn lên ở đây, nếu mắc bệnh phụ khoa, lựa chọn đầu tiên chính là đến đây khám bệnh, rất ít khi vào các bệnh viện lớn khác.
Mẹ của Uông Nhận là Trương Hồng Hà chính là một dì bản địa điển hình của Tiền Đường, năm nay bà năm mươi ba tuổi, về hưu chưa đầy ba năm, trong lúc kiểm tra sức khỏe bị phát hiện u xơ tử cung đa nhân, bác sĩ so sánh báo cáo kiểm tra sức khỏe với năm ngoái, nói mấy khối u xơ lớn hơn không ít, đề nghị Trương Hồng Hà đi làm phẫu thuật cắt bỏ u xơ.
Bình thường Trương Hồng Hà kết bạn rộng rãi, cuộc sống về hưu phong phú đa dạng, đam mê ca hát, leo núi, nhảy múa quảng trường, còn có thể tham gia du lịch cùng mấy chị em già. Cuộc sống tuổi già hạnh phúc vừa mới bắt đầu, nghe xong lời bác sĩ, Trương Hồng Hà nào dám không để ý? Rất nhanh đã bảo em gái Trương Tú Lệ đến Bệnh viện phụ sản Tiền Đường cùng mình, quyết định tháng mười hai sẽ làm phẫu thuật.
Trương Hồng Hà nhập viện từ sáng sớm hôm trước, lúc ấy Uông Nhận còn đang đi công tác, người đi cùng bà đến bệnh viện chính là bạn già Uông Triệu Niên và em gái Trương Tú Lệ, còn có con gái của Trương Tú Lệ là Hạ Dĩnh, thủ tục nhập viện phức tạp đều do Hạ Dĩnh giúp đỡ xử lý.
Tình cảm giữa Trương Hồng Hà và Trương Tú Lệ rất tốt, hai nhà lại gần nhau, đi lại thường xuyên, đương nhiên quan hệ thân mật cũng ảnh hưởng đến hai đứa trẻ. Mặc dù Uông Nhận và Hạ Dĩnh là một đôi anh em họ, nhưng tình cảm lại không kém anh em ruột bao nhiêu, đều đối đãi với ba mẹ đối phương như ba mẹ mình.
Uông Nhận đi vào tòa nhà số ba, sảnh lớn lầu một có một quán cà phê và một siêu thị. Đang là giờ cơm tối, lưu lượng người trong sảnh lớn không nhỏ, thậm chí lúc đi thang máy còn phải xếp hàng. Uông Nhận theo đám người chen vào thang máy, mỗi một tầng đều có người ra vào, đợi khi thang máy đến tầng mười, trong thang máy mới hơi trống không một chút.
Đi ra khỏi thang máy, Uông Nhận đi tới hành lang lầu mười, phát hiện hoàn cảnh yên tĩnh hơn rất nhiều so với sảnh lớn lầu một, rốt cục trong không khí cũng xuất hiện mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Vài năm trước Bệnh viện đã được sửa sang lại, không chỉ thiết bị trở nên tiên tiến hơn, phong cách tổng thể cũng thay đổi, màu sắc trang trí lấy màu trắng làm chủ đạo, phối hợp với màu hồng phấn nhu hòa và màu gỗ thô nhạt, làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh ấm áp, ngay cả quần áo bệnh nhân cũng không phải hoa văn xanh trắng quen thuộc, mà là màu trắng phấn đan xen.
Thẳng đến lúc này, Uông Nhận mới cảm giác được một tia xấu hổ, đây là bệnh viện dành cho phụ nữ, tất cả người nằm viện đều là phụ nữ, mà Uông Nhận vẫn là một người đàn ông độc thân, chưa bao giờ tới nơi này, nhìn thấy những phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân đi lướt qua mình, ít nhiều có chút ngượng ngùng.
Uông Nhận men theo số phòng bệnh mà tìm tới, còn chưa tìm được giường 11, đã nghe được tiếng cười sang sảng của mẹ.
Anh hiểu ý cười một tiếng, tính cách mẹ cởi mở hay nói, đi đâu cũng có thể kết giao bạn bè, là một người hướng ngoại mười phần.
Uông Nhận cầm ô và bình giữ nhiệt đi vào phòng bệnh thứ tư đếm ngược từ dưới hành lang, đó là một phòng ba người, hình chữ nhật, còn chưa tới thời gian nghỉ ngơi, rèm giữa giường không được kéo lên, đèn trần sáng ngời, vừa xem đã hiểu rõ bố cục toàn bộ phòng bệnh.
Ba giường bệnh xếp thành một hàng, số giường là 10 đến 12, Trương Hồng Hà nằm giường 11, chính là giường ở giữa.
Trong phòng bệnh chỉ có ba người, bệnh nhân giường 10 ở đầu là một chị gái tóc ngắn hơn bốn mươi tuổi, đang ăn cơm tối trên bàn nhỏ, vừa ăn vừa trò chuyện khí thế ngất trời với Trương Hồng Hà.
Uông Nhận nhìn thấy mẹ thân ái của mình ngồi xếp bằng ở trên giường 11, tuy rằng mặc quần áo bệnh nhân nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, không biết vừa mới nói chuyện cười gì, mừng rỡ thấy răng không thấy mắt, em gái Hạ Dĩnh ngồi ở bên giường gọt táo cho bác cả của mình.
Hạ Dĩnh thấy Uông Nhận trước, gọi anh: "Gâu Gâu, anh đi công tác về rồi!"
Biệt hiệu này khiến Uông Nhận dở khóc dở cười: "Đã nói ở bên ngoài phải gọi là anh trai."
Hạ Dĩnh chỉ nhỏ hơn Uông Nhận một tuổi, tóc dài buộc thành bím tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn đáng yêu, đưa quả táo đã gọt xong cho bác cả, cười hì hì nói: "Ai nha, quên rồi, từ nhỏ đã gọi quen rồi, sao dễ đổi như vậy được."
Uông Nhận đi tới bên giường bệnh, đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường, nói với mẹ: "Trên hành lang chỉ nghe thấy tiếng mẹ thôi, còn nói chuyện phiếm được sao?"
Cuối cùng sự chú ý của Trương Hồng Hà cũng trở lại trên người Uông Nhận, cắn táo nói với bệnh nhân giường 10: "Đây là con trai tôi, họ Uông, mấy hôm trước đi công tác, hôm nay vừa trở về." Lại nói với Uông Nhận, "Đây là Tiểu Từ, hai bọn mẹ rất hợp ý, con phải gọi là......"
Uông Nhận chủ động gọi: "Chào chị Từ, chị gọi em là Tiểu Uông là được."
"Xin chào. Xin chào." Chị Từ đánh giá Uông Nhận, trong mắt không giấu được vẻ thưởng thức, "Rất đẹp trai, lịch sự, vóc dáng còn cao, bao nhiêu tuổi rồi? Làm công việc gì vậy?"
Uông Nhận còn chưa mở miệng, Trương Hồng Hà đã trả lời thay anh: "Hai mươi tám, làm việc ở xí nghiệp nước ngoài, làm công tác quảng bá thương hiệu."
Chị Từ cái hiểu cái không: "À... xí nghiệp nước ngoài, rất ưu tú."
Trương Hồng Hà nhịn không được bắt đầu lải nhải, "Thằng bé học nghiên cứu sinh, nhưng mà tôi cảm thấy học tiến sĩ mới tốt."
Uông Nhận: "......"
Phản ứng của chị Từ khiến Trương Hồng Hà khá hài lòng: "Nghiên cứu sinh cũng bình thường, chị Trương, yêu cầu của chị đối với con cái cũng quá cao rồi!"
Uông Nhận đi công tác về vẫn chưa thay quần áo, trên người vẫn là chiếc áo khoác dạ màu đen lúc gặp khách hàng. Điều hòa trong phòng bệnh rất nóng. Anh cởi áo khoác ra, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, cổ áo còn thắt cà vạt sậm màu. Quần tây màu đen bên ngoài áo sơ mi càng lộ ra dáng người thon dài, khí chất xuất chúng. Chị Từ nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, nhiệt tình hỏi: "Tiểu Uông ưu tú như vậy, đã có đối tượng chưa? Nếu còn chưa có, chị Từ giới thiệu giúp em nhé."
Uông Nhận bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hạ Dĩnh, đương nhiên Hạ Dĩnh đang nhịn cười, Uông Nhận lễ phép trả lời: "Cảm ơn chị Từ, nhưng tìm đối tượng thì không cần, công việc của em thường xuyên phải đi công tác, vô cùng bận rộn, tạm thời em còn chưa có ý định này."
Chị Từ quay đầu nói với Trương Hồng Hà: "Bận thì bận, hai mươi tám cũng không còn nhỏ nữa, chị Trương không quan tâm sao?"
Thẳng đến lúc này, Trương Hồng Hà mới tỉnh táo lại, cắn quả táo "rộp rộp", lắc đầu nói: "Không quan tâm, chuyện này do chính nó định đoạt, nhà chúng tôi đặc biệt thoải mái ở phương diện này."
Thấy chị Từ còn muốn mở miệng, Uông Nhận đúng lúc cắt ngang đề tài này, vặn nắp bình giữ nhiệt, nói: "Mẹ, mẹ và Tiểu Dĩnh ăn cơm trước đi, ăn nhân lúc còn nóng, lát nữa đồ ăn sẽ nguội, ba vất vả làm ra đấy."
Hạ Dĩnh cũng phối hợp đứng lên bày bát đũa giúp anh, xới cơm.
Thấy Trương Hồng Hà và Hạ Dĩnh muốn ăn cơm tối, đương nhiên chị Từ không tiện đi quấy rầy nữa, chỉ có thể kết thúc câu chuyện, thu dọn bát đũa đã ăn xong trước mặt.
Uông Triệu Niên chỉ nấu cơm cho hai người, không có phần của Uông Nhận, Hạ Dĩnh hỏi anh: "Anh ăn chưa?"
Uông Nhận thuận miệng nói dối: "Ăn rồi, mọi người ăn đi."
Hai người phụ nữ ăn cơm trên bàn nhỏ, Uông Nhận vòng qua bên kia giường bệnh, ngồi xuống ở một vị trí cuối giường của mẹ, mặt hướng ra cửa sổ, tránh tiếp xúc bằng ánh mắt với chị Từ.
Anh nhàn rỗi hỏi Hạ Dĩnh: "Bác sĩ không nói khi nào thì làm phẫu thuật sao?"
Hạ Dĩnh trả lời: "Có thể là ngày mốt, nếu là ngày mai làm, hôm nay sẽ treo thẻ nhỏ, chính là cái treo ở đầu giường chị Từ, của bác còn chưa treo, chứng tỏ sẽ không làm vào ngày mai."
Uông Nhận nhìn thoáng qua, quả nhiên đầu giường 10 treo một tấm bảng nhỏ màu sắc rực rỡ, mặt trên in "Ngày mai phẫu thuật", mà đầu giường Trương Hồng Hà không có cái này.
Hạ Dĩnh tiếp tục nói: "Bác phải làm mấy hạng mục kiểm tra trước khi phẫu thuật, còn phải xem bác sĩ sắp xếp, hôm nay thứ tư, có lẽ sẽ không kéo dài qua ngày mốt, bác sĩ sẽ không sắp xếp phẫu thuật vào cuối tuần, ngoại trừ cấp cứu."
"À... " Uông Nhận lại hỏi, "Vậy tối nay có cần người ở cùng không?"
Trương Hồng Hà bưng bát cơm trừng anh, "Mẹ còn chưa có làm giải phẫu đâu, ăn ngon ngủ ngon, giống như ở khách sạn, nào cần người ở cùng buổi đêm."
Hạ Dĩnh phụ họa nói: "Bác sĩ nói, không cần ở lại đêm trước khi phẫu thuật, sau khi phẫu thuật mới cần người chăm sóc, nhưng đây không phải là ca phẫu thuật lớn, rất nhanh sẽ khỏi."
Uông Nhận nói: "Vậy đến lúc đó ba quản lý ban ngày, con đến chơi đêm, vừa vặn là cuối tuần, thời gian của con không thành vấn đề."
Trương Hồng Hà lộ vẻ xấu hổ: "Con là đàn ông nha ...... Cái này không tốt lắm đâu? Bệnh này của mẹ ...... là bệnh phụ khoa."
Hạ Dĩnh nói: "Bác à, không còn bao nhiêu ngày nữa, để con ở lại đêm đi, ban ngày để mẹ và dượng luân phiên."
Uông Nhận nói: "Sao có thể được? Nam Nam còn cần em chăm sóc, anh có thể nhờ một nữ hộ lý giúp, thật đấy, em đừng thức đêm."
Hạ Dĩnh kết hôn ba năm, có một cô con gái nhỏ tên là Nam Nam vừa tròn một tuổi rưỡi, trước mắt cô ấy không đi làm, dự định chờ con gái đi nhà trẻ rồi mới trở lại làm việc.
Hạ Dĩnh khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, đến lúc đó nói sau, hoặc là em và anh luân phiên vào buổi tối, mẹ em và ba anh luân phiên ban ngày, khoảng bốn năm ngày là bác có thể xuất viện."
Uông Nhận gật đầu: "Được, tạm thời quyết định như vậy."
Một đề tài kết thúc, đột nhiên xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, Uông Nhận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn rơi, bọt nước gõ lộp bộp lên bệ cửa sổ và cửa kính, anh tỉnh táo, tầm mắt dần dần thu hồi từ trong màn mưa tối, dừng lại trên giường bệnh trống gần cửa sổ, quay đầu hỏi Hạ Dĩnh: "Giường 12 không có ai sao?"
Hạ Dĩnh đang gặm sườn, bớt chút thời gian trả lời: "Ừm, buổi chiều có một người vừa xuất viện, bệnh nhân mới còn chưa tới."
Trương Hồng Hà nói: "Bình thường đều là làm thủ tục nhập viện vào buổi sáng, giường ở đây rất khan hiếm, đảm bảo sáng mai sẽ có người vào."
Ăn xong một bữa cơm, Uông Nhận thu dọn đồ ăn và bình giữ nhiệt đi rửa sạch, sau khi rửa xong trở lại phòng bệnh, phát hiện trên giường có thêm một người đàn ông trung niên.
Trương Hồng Hà lặng lẽ châm chọc anh: "Đó là chồng của Tiểu Từ, ngại cơm hộp của bệnh viện khó ăn, mới vừa đi ra ngoài ăn cơm, cậu ta nha, buổi tối ngủ ngáy rất ầm ĩ, giống như sét đánh, tối hôm qua mẹ ngủ không ngon."
Uông Nhận hạ thấp giọng: "Vậy mấy ngày nữa con cũng phải ở lại đêm, con ngủ có ngáy không?"
Trương Hồng Hà nghiêm túc nhớ lại một chút, "Con ngủ rất an tĩnh, từ nhỏ đã ngoan, là một mỹ nam an tỉnh!"
Uông Nhận nghe được thì vui vẻ, Hạ Dĩnh đứng lên, nói: "Bác ơi, nếu Gâu Gâu ở lại, vậy con về trước đây, lát nữa bác có thể tự rửa mặt được không?"
"Có thể có thể, chuyện gì bác cũng có thể làm, con cũng bận rộn hai ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, Nam Nam còn đang chờ con đấy." Trương Hồng Hà kéo mu bàn tay Hạ Dĩnh qua vỗ vỗ, nhịn không được cảm thán, "Ai nha, vẫn là sinh con gái tốt hơn, con xem xem, bác vừa sinh bệnh, nuôi một đứa con trai có ích lợi gì chứ?"
Uông Nhận: "......"
Hạ Dĩnh cười thu dọn túi xách, đúng lúc này, đột nhiên có một cô gái trẻ xông vào phòng bệnh, làm cho năm người đang đợi trong phòng đều hoảng sợ.
Cô gái này chính là Tiểu Ngô, cô ấy vẫn ôm hai cái túi lớn, sau khi thất kinh nhìn chung quanh một vòng, ước chừng là nhìn Hạ Dĩnh có bộ dạng hiền lành, đi hỏi cô ấy: "Chị ơi, giường 12 ở chỗ này sao?"
"Đúng vậy, chính là chiếc giường gần cửa sổ kia." Hạ Dĩnh chỉ giường bệnh cho cô ấy xem.
"À, cám ơn." Lúc trước Tiểu Ngô khóc lớn một hồi, khóc đến hoa cả mắt, đi tới bên giường 12, đặt túi lên giường rồi đặt mông ngồi xuống, không biết nghĩ tới cái gì, lại bắt đầu lau nước mắt.
Hạ Dĩnh quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiểu Ngô thút thít nói: "Đồng nghiệp của em đang làm phẫu thuật, lập tức tới ngay, bọn họ bảo em tới phòng bệnh chờ trước, chuẩn bị sẵn sàng, em cũng không biết phải chuẩn bị cái gì, từ trước tới nay em chưa từng gặp phải chuyện như vậy... Hu hu hu..."
Nói xong, cô ấy khóc càng thêm thương tâm, Hạ Dĩnh nhanh chóng an ủi, bảo cô ấy đừng khẩn trương đừng sợ hãi, lát nữa bệnh nhân được đưa tới, tất cả mọi người sẽ giúp cô ấy một tay.
Cách ăn mặc của Tiểu Ngô còn mang theo khí chất học sinh, Uông Nhận cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Đồng nghiệp của em làm phẫu thuật, tại sao lại là em đi cùng?"
"Ông chủ em đang làm thủ tục ở bên ngoài." Tiểu Ngô nức nở nói, "Anh ấy thông báo cho bạn trai đồng nghiệp em nhưng không liên lạc được, ba mẹ cô ấy ở quê, không ở Tiền Đường."
Trong lòng Uông Nhận hiểu rõ, vẫn xác nhận một chút: "Phẫu thuật cấp cứu?"
Tiểu Ngô gật đầu: "Đúng vậy, phẫu thuật cấp cứu, 120 đưa tới lúc chiều."
Nghe đến đó, Trương Hồng Hà nghi hoặc hỏi: "Đây là bệnh viện bảo hiểm phụ nữ, bệnh gì mà lại bị xe cứu thương kéo đến đây cấp cứu?"
Tiểu Ngô nhìn bà muốn nói lại thôi, như là không biết có nên trả lời hay không, ngay khi mọi người trong phòng nhìn cô ấy, Dương tổng tới, trong tay cầm một xấp báo cáo xét nghiệm, vừa đi vừa gọi điện thoại, giọng còn rất lớn: "... Em ngủ trước đi, đêm nay anh phải ở bệnh viện làm tới khuya..."
"Ai nha, chính là La Vũ Vi , đang êm đẹp lại mang thai ngoài tử cung xuất huyết nhiều, bây giờ còn đang mổ, người nhà cũng chưa tới ... anh phải đi ký."
"Không nói với em nữa, anh vừa tới phòng bệnh, em dạy con gái làm bài tập đi, đừng chờ anh."
Danh Sách Chương: