• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

# Tôi nhận ra, cả đời này chính là cô ấy.#
Lịch lật qua một trang, Tết âm lịch gần ngay trước mắt.
Giao thừa của năm nay là cuối tháng một, trước tết, tất cả công ty đều bận rộn, người làm công kiễng chân mong ngóng, chờ đợi kỳ nghỉ Tết âm lịch dài hạn tới.
La Vũ Vi nhận tổ chức ba cuộc họp thường niên, hai cái là nhờ quan hệ của Trác Uẩn kéo tới, bên A là xí nghiệp do cha của Triệu Tỉnh Quy là Triệu Vĩ Luân quản lý, cái khác là quan hệ của La Vũ Vi, ông chủ bên A là bạn cũ của cô, cuộc họp thường niên đặt sau Tết âm lịch.
Bởi vậy cô chạy tới vài khách sạn năm sao, tìm kiếm địa điểm tổ chức họp thường niên, trong quá trình đó phát hiện có một khách sạn mới hoàn cảnh đặc biệt tốt, phong cách trang hoàng rất phù hợp với thẩm mỹ của cô, lúc này đi hỏi bên khách sạn lịch đặt phòng tiệc cưới.
Nhân viên lật danh sách, hỏi: "Ngài muốn đặt mấy bàn?"
La Vũ Vi sửng sốt, lập tức không trả lời được: "Cái này... tôi còn phải trở về tính toán."
Nhân viên nói: "Tất cả sảnh lớn đều đã được đặt hết, nhưng mà có ba sảnh thường, có thể thông nó, bày hai mươi bàn sẽ tương đối rộng rãi, chen chúc một chút thì có thể được hai mươi hai bàn, ngài tổ chức hội nghị hay là cái khác?"
"Là hôn lễ." La Vũ Vi khẽ vuốt mái tóc dài, ngượng ngùng nói, "Hôn lễ của tôi, tôi chỉ hỏi trước, còn chưa tính số bàn cụ thể, phải về hỏi bạn trai tôi."
  ——
Thời gian này Uông Nhận cũng bề bộn nhiều việc, luôn phải ngồi máy bay, mỗi tuần chỉ có một hai ngày mới có thể xuất hiện ở công ty.
Hiếm khi mấy đồng nghiệp gặp được anh, đều cảm thấy gần đây anh rất đắc ý, đi đường có gió, ngay cả việc cầm hóa đơn đến bộ phận tài vụ thanh toán cũng tươi cười, chị tài vụ tò mò hỏi: "Renick, có phải có chuyện gì tốt không?"
Uông Nhận lập tức nở nụ cười, kiêu ngạo giơ chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út tay trái: "Đúng là có việc vui, tôi sắp kết hôn rồi."
Renick ở bộ phận tiếp thị xem như đảm đương nhan sắc trong công ty, lúc trước tin tức anh yêu đương được truyền đi rất nhanh, lúc này cũng giống như vậy, mọi người nghe nói anh sắp kết hôn, đều là vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là rốt cục người đàn ông độc thân chất lượng tốt này cũng bước vào lễ đường hôn nhân, sợ chính là anh mới yêu đương mấy tháng, Quốc Khánh mới chính thức công khai, cái này không khỏi quá nhanh đi! 
Có người từng khuyên anh: "Renick, kết hôn vẫn phải thận trọng, ba bốn tháng không đủ hiểu rõ một người, bây giờ cậu đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, thời điểm choáng váng nhất, con gái người ta chỉ đông cậu không dám đi tây, ít nhất phải nói chuyện thêm nửa năm nữa, cậu mới có thể biết rốt cuộc hai người có thích hợp hay không.
Uông Nhận nói: "Không chỉ ba bốn tháng, tôi và vợ tôi quen nhau từ hai năm trước, chỉ là lúc ấy trời xui đất khiến không thành, hai năm nay tôi vẫn nhớ cô ấy, tháng tám năm ngoái hai chúng tôi lại gặp nhau, tôi liền biết không thoát được duyên phận này. Tôi nhận thức được, đời này chính là cô ấy."
So với người khác, Bảo Thành Tài và Alan hiểu rõ tính tình của Uông Nhận hơn, đối với cuộc hôn nhân này là ủng hộ và chúc phúc 100%.
Thời điểm ba người cùng nhau ăn cơm trưa, Alan đưa thiệp mời đám cưới cho Uông Nhận, nói: "Vị trí phù rể còn giữ lại cho anh đấy, có nể tình không?"
Uông Nhận lật xem thiệp mời của Alan, phát hiện thứ này được thiết kế tinh xảo, chế tác tinh tế, còn in ảnh cưới, hỏi, "Nhà nào làm vậy?"
Alan cười to: "Có muốn em đưa địa chỉ công ty hôn lễ đó cho anh không?"
Uông Nhận nói: "Có! Vừa lúc tôi cũng có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, tôi không có kinh nghiệm."
Thiếu chút nữa Alan đã phun ra miếng cơm trong miệng: "Em cũng là người không có kinh nghiệm!"
Ba người cùng nhau cười to, Uông Nhận liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, nói sai nói sai, gần đây đúng là tôi có chút mải mê chuyện yêu đương, trong đầu đều là vợ tôi."
Bảo Thành Tài một mực nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, xen miệng nói: "Yêu đương não tàn cũng không phải chuyện gì xấu, nói rõ cậu và Tiểu La là chân ái. Nghĩ đến kết hôn liền vui vẻ, chuyện này rất bình thường, đều muốn kết hôn, còn nghĩ đông nghĩ tây, tâm thần bất định, nói rõ còn chưa xác định được đối tượng kết hôn, như vậy sau khi kết hôn sẽ trải qua những ngày không tốt. Năm đó trước khi tôi và vợ tôi kết hôn, nhớ tới cô ấy liền cười ngây ngô, đây là một dấu hiệu tốt, nói rõ hai người vượng thê lại vượng phu, nhất định cuộc sống sau này sẽ rất tốt, Uông Nhận, cậu sẽ phát tài nha!"
Alan vỗ tay bốp bốp, "Tài ăn nói của lão Bảo không tồi, có thể đi làm người dẫn chương trình hôn lễ rồi!"
Bảo Thành Tài trừng anh ta, lại chỉ Uông Nhận, "Thật ra Renick là một người rất đơn giản, càng là người có ánh nhìn thấu đáo như vậy, cuộc sống sẽ càng tốt, Uông Nhận, tôi sẽ chờ cậu phát tài, đến lúc đó đừng quên dìu dắt lão Bảo tôi một chút."
"Phát tài thì thôi, muốn phát tài cũng là vợ em phát tài, em còn có thể phát tài cái gì? Trừ phi đi mua xổ số." Uông Nhận ăn cơm, chậm rãi nói, "Em chỉ hy vọng cả nhà khỏe mạnh, cuộc sống có thể hòa thuận mỹ mãn, em và cô ấy có thể bạc đầu đến già giống như ba mẹ em, nuôi thêm một bạn nhỏ, như vậy đã mãn nguyện rồi."
Alan nói: "Anh bạn này, chính phủ đều đã khuyến khích sinh ba đứa rồi, nhìn lão Bảo xem, trong nhà có hai đứa con, thật vui vẻ! Anh và Tiểu La nam đẹp nữ xinh, ít nhất cũng phải có hai đứa chứ! Đừng lãng phí gien này."
Uông Nhận cười lắc đầu: "Một là đủ rồi, một là đủ rồi."
Chuyện này, anh thật sự không cưỡng cầu, tóm lại tình huống sức khỏe của anh và La Vũ Vi có chút đặc thù, nếu như bọn họ có thể tự nhiên thai nghén ra một đứa bé, đã là ông trời ban ân lớn lao.
Uông Nhận đã sớm nghĩ tới, anh sẽ không sinh đứa thứ hai, trừ phi là La Vũ Vi muốn. Bởi vì anh biết, tỷ lệ La Vũ Vi mang thai ngoài tử cung lần nữa cao hơn so với phụ nữ bình thường, mỗi lần mang thai sẽ có thêm một lần nguy hiểm.
Anh không muốn để cho cô thừa nhận mạo hiểm như vậy, quá hại thân, nghiêm trọng còn có thể mất mạng. Cho nên, trước khi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng có con, Uông Nhận tuyệt đối không dám lơ là về phương diện tránh thai, cho dù là ở phòng tắm, anh cũng sẽ chủ động đeo bao cao su, chỉ sợ nòng nọc nhỏ sẽ chạy loạn.
Lúc này, Alan hỏi Bảo Thành Tài: "Lão Bảo, hỏi anh một chuyện, nhà anh là ai quản tiền?"
Bảo Thành Tài suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ là vợ anh đi, mỗi tháng anh chỉ để lại ba bốn ngàn lẻ, còn lại đều đưa toàn bộ cho cô ấy, vay thế chấp, tiền học cho con, du lịch, mua đồ ăn hàng ngày, điện nước gas vân vân, đều là cô ấy trả, tiền dư ra cũng là cô ấy quản lý tài chính, anh cũng không rõ trong nhà đã gửi bao nhiêu tiền ở ngân hàng."
Alan thở dài nói: "Vợ em cũng muốn em nộp thẻ lương, nhưng cô ấy tiêu quá nhiều tiền! Em đặc biệt sợ tốc độ em kiếm không nhanh bằng cô ấy."
Bảo Thành Tài nói: "Cái này phải hai người tự mình thương lượng, tiêu tiền cho vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên, quá mức cũng không được, dù sao cũng phải tiết kiệm một chút."
Alan lại quay sang Uông Nhận: "Này, Renick, sau này anh và vợ anh định như thế nào? Anh có nộp thẻ lương không?"
Uông Nhận nói: "Anh không sao cả, lúc trước có hỏi đùa cô ấy, cô ấy nói không cần anh nộp. Thật sự kết hôn rồi, anh cũng không xác định, vợ anh tiêu tiền... cũng rất lý trí, không lãng phí, anh cảm thấy có nộp hay không cũng được, cô ấy muốn nộp thì nộp. Ba anh nộp mấy chục năm rồi, ai bảo mẹ anh là kế toán chứ!"
"Ha ha ha ha ha..." Bảo Thành Tài và Alan chợt cười lớn, Uông Nhận cũng cười theo: "Vợ tôi là sinh viên mỹ thuật, có lẽ thành tích toán học không tốt lắm, tôi về sẽ hỏi lại cô ấy xem."
  ——
Sau khi tan tầm, Uông Nhận lái xe về nhà, xe vào ga ra ngầm, lúc đi ngang qua một chỗ đậu xe, anh vui mừng phát hiện, một chiếc xe màu trắng đã đậu ở đó, đang sạc điện.
Đây là xe mới của La Vũ Vi, là Uông Nhận mua, giá mười sáu vạn.
Giá xe không tính là đắt, nhưng sau khi Uông Nhận mua xe lại mua một chỗ đậu xe ngầm có cọc sạc điện ở phủ Khải Duyệt, trả hết ba mươi lăm vạn! La Vũ Vi ngăn cũng không ngăn được.
Lúc giao tiền, Uông Nhận khuyên cô: "Chỗ đậu xe trong tiểu khu chúng ta không dễ mua, lại không cho thuê, muốn thuê chỉ có thể hỏi chủ nhà thuê, còn rất khó thuê, dù sao sau này em cũng sẽ ở lại đây, không tiết kiệm tiền này được, là chuyện vất vả một lần nhàn nhã suốt đời.
La Vũ Vi biết anh nói có lý, chỉ có thể nhịn đau, có được một chỗ đậu xe đắt gấp đôi giá xe.
Uông Nhận về đến nhà, trong phòng khách vừa sáng sủa vừa ấm áp, anh vừa vào cửa đã kêu lên: "Bà xã, anh về rồi!"
La Vũ Vi từ phòng bếp thò đầu ra: "Về rồi sao? Hôm nay về sớm vậy."
Uông Nhận thay dép, nói: "Lời này là anh nói mới đúng, sao em về sớm vậy?
La Vũ Vi đi ra khỏi phòng bếp, trên người mặc tạp dề, trên tay dính bột mì, nói: "Buổi chiều em ở bên ngoài xem khách sạn, xem xong lười quay về công ty, cho nên trực tiếp về nhà."
Uông Nhận đi tới trước mặt cô, hơi cúi người, bĩu môi với cô: "Hôn một cái."
La Vũ Vi khẽ kiễng mũi chân hôn lên môi anh, Uông Nhận thỏa mãn, cởi áo khoác đi rửa tay, hỏi: "Em đang làm món ngon gì vậy?"
"Hiếm khi tan tầm sớm, nhàn rỗi không có việc gì làm, em liền đi siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu nấu ăn, định nướng pizza!" La Vũ Vi đắc ý nói, "Đây cũng là lần đầu tiên em nướng pizza, hẳn là trình độ tốt hơn anh."
Uông Nhận cười rộ lên, "Lần đó anh nướng cháy, sau đó cũng không thử lại, em nướng vị gì vậy?"
La Vũ Vi nói: "Xúc xích, pho mát, ớt xanh, thịt xông khói, hành tây, hết rồi."
Uông Nhận xắn tay áo lên, đi theo La Vũ Vi vào bếp, nói: "Như vậy, tối nay anh nấu thêm hai đĩa mì Ý, thế nào?"
"Được." La Vũ Vi mỉm cười ngọt ngào, tiếp tục ra sức nhào bột.
Trên ngón áp út tay trái của cô cũng có một chiếc nhẫn bạch kim, là một đôi với Uông Nhận, sau khi mua liền đeo lên, ngoài ra còn có một chiếc nhẫn kim cương, dự định dùng trong hôn lễ.
Uông Nhận thu hồi tầm mắt khỏi ngón tay cô, nói: "Để anh đi, sức anh lớn."
La Vũ Vi ngoan ngoãn nhường chỗ, Uông Nhận bắt đầu nhào bột, La Vũ Vi cắt ớt xanh, hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.
Uông Nhận nói: "Nói cho em biết một tin tức tốt."
"Tin tức tốt gì?" La Vũ Vi hỏi.
Uông Nhận nói: "Ban đầu, tiền lương năm nay ở bộ phận của anh vẫn là mức phổ thông, đại khái chỉ có 3 đến 5 điểm, cuối năm ngoái đã định rồi. Nhưng mà, dựa theo điểm KPI, điểm số của anh ở bộ phận tương đối cao, cho nên hôm nay Miles tìm vài nhân viên có điểm cao trò chuyện, cho phép đặc biệt, nói với anh là tăng lương 8 điểm."
La Vũ Vi vừa vui mừng xong, lại hỏi, "Vậy lương năm nay của anh là bao nhiêu?"
Uông Nhận thật sự rầu rĩ vì thành tích toán học của thỏ con: "Lương năm ngoái nhân với 1,08 mà."
La Vũ Vi: "Em biết tính như thế nào, thứ em hỏi là lương một năm trước kia của anh."
Uông Nhận sửng sốt một chút: "Anh chưa từng nói với em về thu nhập của anh sao?"
"Không có! Em cũng chưa từng hỏi anh." La Vũ Vi thật sự tò mò, "Ông chủ Uông, rốt cuộc lương một năm của anh là bao nhiêu?"
Uông Nhận ngại ngùng cười: "Thật ra không nhiều lắm, anh chỉ là người làm công."
La Vũ Vi dính vào bên cạnh anh làm nũng: "Bao nhiêu, nói cho em biết."
Uông Nhận giơ ba ngón tay phải lên: "Năm nay cộng thêm giải thưởng cuối năm, khoảng ba trăm bảy mươi tám vạn trước thuế, thật sự không nhiều lắm, lúc trước làm Local Marketing là hơn hai mươi vạn, anh mới thăng chức được một năm."
La Vũ Vi tính toán một chút, mỗi tháng Uông Nhận sẽ nhận được hơn hai vạn, đúng là không nhiều, đương nhiên cũng không ít, cô lại bắt đầu đau lòng vì chỗ đậu xe đắt tiền kia: "Vậy anh còn tiêu tiền như nước mua chỗ đậu xe?"
Uông Nhận nói: "Vậy kết hôn thì sao? Chẳng lẽ mỗi ngày em đều phải về nhà của em để đậu xe?"
"Theo lý là như vậy." La Vũ Vi khẽ thở dài, "Haizzz ..... Em vẫn cảm thấy chỗ đậu xe này quá đắt."
Uông Nhận thẳng thắn nói: "Chỗ đậu xe đó là tiền ba mẹ anh trả. Tiền lương của ba anh rất cao, ông ấy là kỹ sư cao cấp, trên tay có một đống giấy chứng nhận, bây giờ sắp về hưu rồi, không bận lắm, trước đây ông ấy bận rộn, mấy tháng không về nhà đều là chuyện thường, lúc kiếm được nhiều tiền, một năm ông ấy có thể có bốn năm mươi vạn."
La Vũ Vi: "......"
Nói nửa ngày, hóa ra chú Uông là một "phú hào" tàng hình.
La Vũ Vi ngửa người nhìn Uông Nhận: "Anh là phú nhị đại!"
Uông Nhận buồn cười: "Nhà anh chỉ là một gia đình bình thường, thật sự, ba anh cũng chỉ nắm lấy cơ hội, dựa vào chính mình mà thi đậu, ông bà anh không để lại gì cho ông ấy cả."
La Vũ Vi hỏi: "Vậy mẹ anh thì sao? Tiền lương về hưu của mẹ anh là bao nhiêu?"
Uông Nhận mỉm cười: "Hơn tám ngàn."
La Vũ Vi ghen muốn chết, "Trách không được mẹ anh có thể thoải mái đi du lịch khắp nơi như vậy, đổi lại là em thì cũng sẽ không ở nhà!"
Uông Nhận nhìn cô: "Nói tới đây rồi, anh có thể... may mắn được nghe thu nhập hàng năm của quản lý La không?"
La Vũ Vi hời hợt nói, "Theo hợp đồng, lương cơ bản cộng thêm hoa hồng, lương một năm không thấp hơn bốn mươi lăm vạn."
Uông Nhận: "......"
Trong phòng bếp yên tĩnh một hồi lâu, chỉ có tiếng La Vũ Vi cắt rau, cô cắt ớt xanh thái hành tây xong, đang bị hành tây hun đến chảy nước mắt, Uông Nhận chân thành mở miệng: "Bà xã, sau này nhà chúng ta làm giàu, thật sự phải dựa vào em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK