• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Nhận nhìn Khương Thiếu Văn rời đi.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ba mươi năm của anh đối mặt với cái chết.
Anh che mắt La Vũ Vi lại, bản thân vẫn nhìn người phụ nữ tiều tụy trên giường, có thể cảm nhận được sinh mệnh đang từng chút từng chút biến mất khỏi thân thể đối phương.
Cảnh tượng đó khiến người ta sởn gai ốc, nhưng anh vẫn không rời mắt.
Lần này đến đây, Uông Nhận chưa bao giờ nói chuyện với Khương Thiếu Văn, càng không có cơ hội nghe đối phương nói đôi câu vài lời, đến thời khắc cuối cùng, Uông Nhận nhìn bà, thầm nghĩ trong lòng: Dì à, dì nghỉ ngơi đi, đi đường thuận lợi, con tên Uông Nhận, sau này, con sẽ chăm sóc La Vũ Vi thật tốt.
  ——
La Tuấn Nguyên mất đi vợ, trở nên đần độn, làm cái gì cũng không có chủ ý, hậu sự của Khương Thiếu Văn đều giao cho La Vũ Vi xử lý.
Các thân thích mồm năm miệng mười, muốn dựa theo tập tục bản địa mà làm lớn, bị La Vũ Vi bác bỏ, cô quyết định giản lược tất cả, thầm nghĩ mau chóng chạy về Tiền Đường làm việc.
Cô liên hệ với nhà tang lễ đến kéo người, đặt lễ truy điệu vào sáng thứ ba, lại đi chọn nghĩa trang, sắp xếp tang lễ, ngồi xe Uông Nhận chạy tới chạy lui, dựa theo danh sách mua sắm mà mua vật phẩm tương ứng.
Uông Nhận vẫn không rời đi, đã xin nghỉ phép với công ty, ở bên cạnh La Vũ Vi 24/24, ban ngày chuẩn bị tang lễ giúp cô, buổi tối thì ngủ cùng cô.
Các thân thích lục tục tới nhà tổ chức tang lễ, đều gặp được Uông Nhận bận trước bận sau, nhỏ giọng nghị luận ở sau lưng: Thằng nhóc kia là người yêu của Vi Vi sao?
Có người đi hỏi La Vũ Vi, cô trả lời: "Đúng vậy, anh ấy là bạn trai cháu."
Sáng thứ ba, lễ truy điệu được tổ chức tại nhà tang lễ, ngoài người thân, còn có không ít đồng nghiệp và học sinh của Khương Thiếu Văn khi còn sống, tình cảnh trở nên trầm trọng, mọi người đắm chìm trong đau buồn, gào khóc: "Cô Khương, đi đường bình an!"
Khương Thiếu Văn hưởng thọ 53 tuổi, bà không phải là một người phụ nữ tốt, một người vợ tốt, một người mẹ tốt, một chị em tốt, nhưng lại là một giáo viên dạy học nghiêm khắc, nghiêm túc phụ trách, lúc đi làm hàng năm đều có thể nhận được bình chọn giáo viên xuất sắc, khiến La Vũ Vi cảm thấy thật châm chọc. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Uông Nhận hỗ trợ nâng vòng hoa, lúc đi ngang qua mấy người đến viếng, nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, có vẻ đang nói đến La Vũ Vi, anh yên lặng dừng bước, vểnh tai lên nghe.
"Thật hay giả? Là con gái cô Khương chủ động từ bỏ trị liệu?"
"Người thân của cô ấy nói, vốn dĩ cô Khương không nguy hiểm đến tính mạng, làm phẫu thuật là có thể sống, chồng cô ấy cũng muốn điều trị, nhưng con gái cô ấy sống chết không đồng ý, có lẽ sợ cô ấy còn sống là một gánh nặng, nên không chữa cho cô ấy. Cuối cùng vẫn là cô con gái kia ký đơn từ bỏ trị liệu."
"Ôi chao! Sao có thể như vậy? Đây chính là mẹ ruột, đây cũng quá nhẫn tâm đi?"
"Lúc cô Khương đi làm đã nói với tôi, con gái cô ấy không dễ quản, tính tình nóng nảy, thích mang thù, có đôi khi cô ấy cực kỳ tức giận sẽ đánh con, đứa nhỏ liền hận cô ấy, không hôn cô ấy. Nói đi cũng phải nói lại, hai mẹ con nào có thù qua đêm? Cô Khương làm như vậy, còn không phải đều là vì muốn tốt cho đứa nhỏ sao? Kết quả khiến cho mạng cũng không còn, nuôi cũng như không."
"Tôi cũng nghe thân thích nhà bọn họ nói, con gái của cô Khương không hiếu thuận, bình thường đều không trở về thăm ba mẹ, thật nhiều năm mới trở về một chuyến, tôi còn tưởng rằng ở xa, thật ra chỉ là ở Tiền Đường!"
"Vậy có gửi tiền về không?"
"Tôi đoán là không, cô xem căn nhà kia của thầy Khương cũ nát đến mức nào, phải dựa vào chút tiền hưu trí để sống qua ngày."
"Thật không nghĩ tới, vẻ ngoài của cô gái kia rất đẹp mắt, không ngờ lòng dạ lại độc ác như vậy, trách không được, vừa rồi khóc cũng không khóc một tiếng, vẫn nghiêm mặt, haizzz, sao cô Khương lại sinh một cô con gái như vậy?"
"Thầy Khương đúng là mệnh khổ......"
Uông Nhận: "......"
Anh hiểu rõ hơn ai hết, lời đồn chính là như vậy mà tới, truyền đi truyền lại liền biến dạng.
Uông Nhận làm xong việc, trở lại bên cạnh La Vũ Vi, cô vừa nói chuyện với nhân viên nhà tang lễ xong, Uông Nhận không nói lời nào, trực tiếp ôm cô thật chặt.
La Vũ Vi ngây người một chút, cũng ôm lấy anh, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, đột nhiên muốn ôm em." Uông Nhận thấp giọng nói.
La Vũ Vi vỗ nhẹ lưng anh: "Em không sao, chỉ là hơi mệt, chờ ở đây kết thúc chúng ta sẽ rời đi."
Tro cốt của Khương Thiếu Văn tạm thời được lưu giữ tại nhà tang lễ, ngày an táng được ấn định trước và sau tết Thanh Minh năm sau.
Buổi chiều, La Vũ Vi thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng Uông Nhận trở về Tiền Đường, tiệc tang buổi tối đều đã được sắp xếp xong xuôi, tiền đã được trả hết, nhưng cô không muốn tham gia, cho nên ủy thác chuyện này cho dì út.
Thẳng đến trước khi đi, La Tuấn Nguyên mới lôi kéo Uông Nhận hàn huyên vài câu, hỏi qua tuổi tác, công việc, trình độ học vấn, tình huống cơ bản trong nhà của anh, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Uông Nhận không hề cảm thấy khẩn trương, hai ngày nay, anh và La Tuấn Nguyên ở chung một mái nhà, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, anh còn làm một bữa khuya cho ông ấy.
Đó là đêm hôm trước, mọi người bận rộn đến tận khuya, họ hàng đều đi rồi, chỉ còn lại La Tuấn Nguyên, La Vũ Vi và Uông Nhận túc trực bên linh cữu.
Trong căn bếp đầy dầu mỡ bẩn thỉu đó, Uông Nhận nấu ba bát mì rau xanh, mỗi người một quả trứng ốp la, ba người cùng ngồi bên bàn ăn mì.
Trên ngăn tủ cách đó không xa đặt di ảnh của Khương Thiếu Văn, là ảnh chụp lúc bà còn trẻ, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười điềm tĩnh, mặt mày hơi giống La Vũ Vi, khiến Uông Nhận rất khó đặt vào hình ảnh của người phụ nữ nằm trên giường mà anh từng gặp.
Anh hỏi La Tuấn Nguyên: "Chú, mì có hợp khẩu vị không?"
La Tuấn Nguyên chết lặng gật đầu: "Không tệ, tay nghề rất tốt."
Mà hiện tại, La Tuấn Nguyên đánh giá Uông Nhận, ngập ngừng nói: "Cháu và Vi Vi phải ở chung thật tốt, con bé còn chưa hiểu chuyện lắm, tính tình đặc biệt bướng bỉnh, làm việc dễ xúc động, có đôi khi nói chuyện sẽ tương đối khó nghe, nếu con bé giận dỗi, cháu phải chịu đựng nhiều hơn một chút."
Uông Nhận cảm thấy chua xót thay cho La Vũ Vi, trong mắt La Tuấn Nguyên, dường như La Vũ Vi vẫn là một cô bé không hiểu chuyện, nhưng thực tế cô đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, không biết gặp phải bao nhiêu cái đinh, đã sớm học được đạo lý đối nhân xử thế, EQ không thấp, phương diện xã giao không có vấn đề gì, hiện giờ xem ra, không liên quan đến giáo dục gia đình, đơn giản là tự học thành tài.
Các thân thích của cô tuyệt đối không hiểu cô, cũng không muốn đi tìm hiểu, trong mắt bọn họ, La Vũ Vi đã sớm bị yêu ma hóa, ích kỷ lại máu lạnh, là một người con gái bất hiếu điển hình.
Uông Nhận không muốn nói nhiều, gật đầu nói: "Chú, chú yên tâm đi, cháu và Vũ Vi sẽ sống tốt."
Cuối cùng, La Vũ Vi ngồi lên xe Uông Nhận, lái xe lên đường cao tốc, từ Tấn huyện đi về hướng bắc, đi về Tiền Đường.
Mấy ngày liên tiếp bôn ba khiến La Vũ Vi mệt mỏi không chịu nổi, vừa lên xe đã ngủ thiếp đi trên ghế, lúc Uông Nhận đổ xăng ở trạm xăng, sờ sờ mặt cô, mới chỉ trong một tuần, cô đã gầy đi một vòng lớn, vành mắt xanh mét, cằm cũng trở nên nhọn hơn, Uông Nhận nghĩ, sau khi trở về nhất định phải bồi bổ cho cô thật tốt, buổi tối nên mua đồ ăn gì đây...
La Vũ Vi ngủ hơn nửa giờ, sau khi tỉnh lại phát hiện đã chạy ra khỏi ranh giới huyện Lệ Thành, cô bám cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhìn một hồi lâu, đột nhiên quay đầu lại, nói với Uông Nhận: "Kết thúc rồi!"
Uông Nhận lái xe, có chút mơ hồ: "Cái gì kết thúc rồi?"
La Vũ Vi như là rất kích động, "Có con quái thú ngã xuống, cuối cùng em cũng đánh bại bà ấy!"
Uông Nhận: "......"
Thấy anh không nói tiếp, La Vũ Vi bất an hỏi: "Có phải anh cũng cảm thấy em rất máu lạnh?"
Uông Nhận nói: "Không có, anh hiểu em, em không máu lạnh chút nào, là một cô gái tốt lương thiện."
La Vũ Vi cười khổ nói: "Anh sai rồi, em không hề lương thiện, em đã chờ ngày này rất lâu rồi."
Uông Nhận cầm tay lái, nhìn chăm chú vào con đường phía trước: "Vũ Vi, em vẫn không muốn nói cho anh biết chuyện hồi nhỏ của em sao?"
La Vũ Vi trầm mặc thật lâu, cuối cùng lắc đầu: "Quên đi, tất cả đã qua rồi, hay là không nói nữa. Những chuyện này trước kia em đều nói với Lý Nhạc San, cũng nói với Thẩm Quân Trì, ngay cả Dương tổng cũng biết một ít. Khi đó em còn nhỏ tuổi, càng nói càng tủi thân, vừa nói vừa khóc, cảm thấy mình thật thảm hại. Sau đó em lớn hơn mấy tuổi, làm việc, quay đầu suy nghĩ, đó không phải là oán giận sao? Rầm rầm mà phát ra một luồng năng lượng tiêu cực thì có ích lợi gì chứ? Cũng có thể là bởi vì ... Em đã sớm đi ra ngoài. Em không quan tâm người khác nói em như thế nào, em hiểu rõ cuộc sống của mình là được rồi, anh nói xem có đúng không?"
"Đúng vậy." Uông Nhận nói, "Anh tin em đã thật sự thông suốt, như vậy là tốt rồi, sau này, nếu em muốn thổ lộ với anh, bất cứ lúc nào cũng có thể, nếu không muốn nói cũng không sao, anh không có lòng hiếu kỳ nặng nề như vậy."
La Vũ Vi khẽ mím môi mà cười, lo lắng trong lòng biến mất, thả lỏng nói: "Có thể qua vài năm nữa, chờ em hơn ba mươi tuổi, hơn bốn mươi tuổi, có một ngày đột nhiên bắt đầu nhớ lại quá khứ, đến lúc đó em sẽ suy nghĩ một chút, kể cho anh nghe từng chuyện hỏng bét kia."
Uông Nhận nói: "Phiền em nói hơn bốn mươi tuổi, hơn năm mươi tuổi, được không? Hơn ba mươi tuổi sẽ nhớ lại quá khứ, anh sẽ cảm thấy em đang ám chỉ anh già rồi."
La Vũ Vi cười khanh khách: "Làm ơn, có phải anh thật sự lo lắng về tuổi tác không?"
Uông Nhận nói: "Có thể là có một chút, rất nhiều bạn học của anh đã sớm làm cha rồi, em biết không? Có mấy người đã sinh đứa thứ hai rồi, anh thật sự tụt lại phía sau bọn họ quá nhiều."
La Vũ Vi sắp cười chết rồi, là nụ cười phát ra từ nội tâm, thật nhiều ngày vẫn không xuất hiện, đây mới là bộ dáng chân chính của cô.
Uông Nhận cảm thấy vui mừng, tiếp tục nói đùa với cô: "Em đừng cười, anh nói thật, đều là do em, hai năm trước nếu em không xuất viện sớm thì tốt biết mấy, vậy anh có thể khai trai năm hai mươi tám rồi, em hại anh ở một mình trong khuê phòng suốt hai năm, nhất định phải bồi thường cho anh thật tốt."
La Vũ Vi cười nhẹ nhàng sang sảng: "Được được được, là em không tốt, nên bồi thường như thế nào, tùy anh định đoạt!"
Uông Nhận cong khóe miệng: "Đêm nay... ở nhà em hay ở nhà anh?"
Vẻ mặt La Vũ Vi đau khổ nói: "Đêm nay thì thôi đi, đại ca, buổi sáng vừa mới tham gia lễ truy điệu, vẫn phải có tôn trọng cơ bản đối với người đã khuất."
Uông Nhận vừa nghĩ, liền hỏi: "Vậy ngày mai thì sao?"
"Ngày mai... ngày mai nói sau." La Vũ Vi liếc nhìn lịch trình trên điện thoại di động, "Ngày mai em bề bộn nhiều việc, cũng không biết mấy giờ mới có thể tan tầm."
Khóe miệng Uông Nhận nhếch lên.
La Vũ Vi nén cười, một lát sau trịnh trọng nói: "Uông Nhận, cám ơn anh."
Uông Nhận sửng sốt: "Sao lại cảm ơn anh? Đã nói rồi, hai ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy."
"Hai chuyện khác nhau, cho dù là người một nhà, em cũng phải cảm ơn anh." La Vũ Vi khẽ khoanh tay trước ngực, "Mấy ngày nay, bởi vì có anh ở bên cạnh nên em mới không sợ hãi như vậy, mỗi lần quay đầu lại đều có thể nhìn thấy anh, đặc biệt đặc biệt an tâm, nhất là ngày mẹ em mất, thật sự, nếu như không có anh, khẳng định em không chịu nổi, quá dọa người."
Uông Nhận thở dài: "Anh cũng không ngờ lại như vậy, ôi, đừng nói cái này nữa, đừng nghĩ nữa, đã qua rồi."
La Vũ Vi chậm rãi nói: "Đầu thai là một kỹ thuật sống, đầu thai đến nhà nào thì tính nhà đó, gặp phải ba mẹ như thế nào, toàn bộ phải xem tạo hóa, bản thân hoàn toàn không có lựa chọn."
Uông Nhận cười cười: "Như vậy xem ra, vận may của anh cũng không tệ lắm."
"Đúng vậy, anh đầu thai thật tốt, em cực kỳ hâm mộ." La Vũ Vi nói, "Mấy ngày nay, em một mực nghĩ, không thể chọn ba mẹ, vậy có thể tự mình tìm người nhà không?"
Uông Nhận: "Cái gì?"
La Vũ Vi chép chép miệng: "Em có chút... muốn tìm cho mình một người nhà."
Uông Nhận: "Hả?"
La Vũ Vi sợ ảnh hưởng anh lái xe, không quay đầu nhìn anh, vẫn nhìn phía trước, tiếp theo nói ra một câu Uông Nhận không tưởng tượng được: "Uông Nhận, chúng ta kết hôn đi."
Uông Nhận: "!!!"
Anh vừa định mở miệng, La Vũ Vi lại khoát tay áo: "Thôi quên đi, anh vẫn nên lái xe cho tốt đi, em chỉ tùy tiện nói thôi, anh đừng cho là thật, em biết hiện tại nói cái này quá sớm."
Uông Nhận không vui, "Lời em nói ra, anh đều đã nghe thấy, em không thể nuốt lại!"
La Vũ Vi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh: "Vậy anh có nguyện ý không?"
Uông Nhận: "Đồng ý!"
La Vũ Vi: "Không cảm thấy hơi sớm sao?"
Uông Nhận: "Không hề! Khi nào thì đi đăng ký kết hôn? Nghe lời em! Hộ khẩu của anh đang ở đây, lúc nào cũng có thể đi."
La Vũ Vi suy nghĩ một chút, nói: "Chờ đầu xuân đi."
Uông Nhận: "Được!"
Anh vui tươi hớn hở cười, như là đặc biệt vui vẻ, La Vũ Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn Uông Nhận nhìn thấy khuôn mặt lúc này của mình.
Cô cũng đang cười, khóe mắt lại ướt át, đó là nước mắt vui sướng, thỏa mãn.
Không cần nghi thức cầu hôn, không cần nhẫn kim cương, hoa tươi, lễ hỏi, quỳ một gối... Không cần gì cả, cô đã tìm cho mình một người thân, một người đặc biệt tốt, cô muốn kết hôn với anh, hai cái tên được viết trên một sổ hộ khẩu, làm người liên lạc khẩn cấp cho nhau cả đời.
  ——
Sáng thứ tư, cuối cùng Uông Nhận đã xin nghỉ ba ngày cũng xuất hiện ở công ty, âu phục phẳng phiu, thắt cà vạt, tinh thần rất tốt.
Alan và Bảo Thành Tài hỏi anh tại sao đột nhiên lại xin nghỉ, Uông Nhận nói: "Mẹ của Tiểu La qua đời rồi, tôi về quê cô ấy dự tang lễ."
Hai đồng nghiệp "ồ" một tiếng, tỏ vẻ "nén bi thương" với anh.
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, Uông Nhận đi tới phòng mở rộng, Du Trí Dương đang chuẩn bị công việc trong ngày, Uông Nhận nói: "Daniel, cậu theo tôi đến phòng khách một chuyến, chúng ta nói chuyện một chút.
Du Trí Dương chột dạ muốn chết, không biết Uông Nhận muốn nói chuyện gì với mình, chỉ sợ có liên quan đến cuộc trò chuyện nhóm lần đó.
Nhưng anh ta không thể tránh thoát, chỉ có thể đi theo Uông Nhận đến phòng khách, Uông Nhận đóng cửa lại, hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, hiển nhiên Du Trí Dương rất khẩn trương, vẻ mặt Uông Nhận lạnh lùng, cũng không nói nhảm với anh ta, hỏi: "Daniel, là cậu đem lời đồn lúc tôi học đại học nói cho Thẩm Quân Trì, đúng không?"
Trán Du Trí Dương lập tức đổ mồ hôi, thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không phải, nhìn Uông Nhận một bộ dáng Thành Trúc trong ngực, liền biết anh đã nắm giữ chứng cớ, Du Trí Dương không dám cứng miệng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng."
Anh ta lại đột nhiên ngẩng đầu lên: "Renick, xin lỗi anh, là tôi không đúng, tôi không hề biết bạn gái của anh chính là bạn gái cũ của Thẩm Quân Trì, tôi cho rằng hai người hoàn toàn không cùng xuất hiện, cho nên mới..."
"Cho dù tôi và Thẩm Quân Trì hoàn toàn không cùng xuất hiện, cậu cũng không thể tùy ý truyền bá chuyện riêng tư của tôi đúng không? Hơn nữa đó chỉ là lời đồn, không phải sự thật." Uông Nhận nhìn Du Trí Dương, "Có phải cậu còn gửi ảnh chụp của tôi và bạn gái tôi cho cậu ta không?"
"Tôi, tôi thật sự không nhận ra bạn gái của anh, trước đây tôi và cô ấy gặp nhau rất ít, nếu tôi biết cô ấy là bạn gái cũ của Thẩm Quân Trì, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với bọn họ!"
"Bọn họ?" Uông Nhận thật sự muốn cười, "Còn là trò chuyện nhóm sao?"
Du Trí Dương hận không thể tự tát mình một cái, vội la lên: "Renick, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh! Thật sự xin lỗi, tôi có thể bồi thường kinh tế cho anh, tôi chỉ hy vọng, hy vọng... có thể giữ được phần đề nghị này!"
Uông Nhận lắc đầu: "Xin lỗi, Daniel, bây giờ tôi thay mặt công ty đến nói chuyện với cậu, công ty không cho phép loại hành vi này xảy ra, nghiêm túc mà nói, chuyện này đã vi phạm pháp luật. Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, phương án một, cậu tự mình từ chức, hủy bỏ đề nghị, không bồi thường, cho tôi một văn bản xin lỗi, tôi sẽ không công khai. Phương án thứ hai, công ty đuổi việc cậu, giải trừ offer, cũng không bồi thường, đồng thời sẽ thông báo hành vi của cậu, tự cậu chọn đi."
Du Trí Dương sững sờ nhìn anh, như là đang chờ lựa chọn thứ ba, nhưng không có, hai chọn một, kết quả đều giống nhau.
Sắc mặt Du Trí Dương trắng bệch khẩn trương giải thích, "Tôi nói thật lòng với anh, tôi không có bất kỳ bất mãn gì với anh, tôi biết anh là người tốt, ông chủ tốt, tôi vô cùng kính nể anh, tôi nhất thời hồ đồ tán gẫu với họ, chỉ là tán gẫu một chút chuyện phiếm!"
"Daniel, cậu bình tĩnh một chút." Uông Nhận giơ hai tay lên ý bảo Du Trí Dương dừng lại, bình tĩnh nói: "Mười năm trước, tôi đã tha thứ cho người bịa đặt kia rồi, lúc đó tôi hai mươi tuổi, cậu ta hai mươi mốt tuổi, cậu ta nói điều kiện kinh tế nhà cậu ta rất kém cỏi, tôi mềm lòng nên không truy cứu trách nhiệm pháp lý của cậu ta. Nhưng tin đồn này đã ảnh hưởng đến tôi suốt mười năm, cho đến hôm nay, lại còn có người, ví dụ như cậu, đang bịa đặt! Con người phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm, tôi vẫn sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp lý của cậu, nhưng công ty chúng tôi không thể chấp nhận người có khuyết điểm đạo đức ở lại làm việc ở đây! Cho dù học giỏi, cũng phải học cách làm người trước, tôi chân thành khuyên cậu nên chọn phương án thứ nhất, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bạn ít nhất."
"Anh đây là chuyển hận ý đối với người bịa đặt kia cho tôi, đúng không? Anh không động được đến anh ta, cho nên động tới tôi?! Anh có nghĩ tới, trong công ty có nhiều người tốt nghiệp đại học A như vậy, vài người đều là người trong khoa chúng ta, có lẽ bọn họ đã sớm nói qua chuyện này trong giới xã giao của mình rồi! Chỉ là anh không biết mà thôi! Anh không thể chỉ bắt một mình tôi trả thù được!"
Nghe anh ta đảo lộn thị phi như vậy, Uông Nhận cũng không tức giận, vẫn kiên nhẫn trả lời: "Tôi không có chuyển hận ý, lại càng không phải đang trả thù, tôi chỉ là đang duy quyền, duy quyền thay mình, cũng duy quyền thay công ty. Daniel, tôi cam đoan, chỉ cần bị tôi phát hiện có người đang truyền bá tin đồn này, tôi sẽ xử lý tất cả, nhưng phải làm sao bây giờ? Hiện tại chỉ có một mình cậu bị phát hiện."
Du Trí Dương vẫn không muốn từ bỏ: "Renick, tôi cũng cam đoan với anh, chỉ cần anh có thể coi như không có chuyện này, tôi sẽ chủ động chuyển bộ phận, từ nay về sau sẽ không nhắc tới một câu nào! Chẳng lẽ anh không sợ sao?"
Uông Nhận nhìn anh ta: "Sợ cái gì?"
Du Trí Dương thẹn quá hóa giận, nói không lựa lời: "Anh không sợ tôi đem chuyện của anh truyền ra khiến cho toàn bộ công ty đều biết sao? Để cho bọn họ biết anh chỉ có một bên tinh hoàn! Đến lúc đó mặt mũi của anh mất hết rồi! Còn có thể ở lại công ty này thế nào nữa?!"
"Cậu đi truyền, cứ việc truyền, tôi không sao cả. Nếu như cậu cảm thấy thiếu một bên tinh hoàn chính là khuyết điểm, sẽ trở thành đối tượng bị người ta công kích, giễu cợt, vậy cậu cứ đi truyền, nhìn xem kết quả sẽ như thế nào." Uông Nhận bình tĩnh nói.
Sắc mặt Du Trí Dương trắng bệch nhìn anh.
Uông Nhận lấy lại bình tĩnh bắt chéo chân, ngón tay gõ gõ bàn: "Du Trí Dương, tôi nhắc cậu một lần nữa, năm nay tôi ba mươi tuổi, không phải thằng nhóc hai mươi tuổi, trước khi làm bất cứ chuyện gì, tốt nhất cậu nên cân nhắc rủi ro pháp lý một chút, đừng để đến lúc thua kiện lại khóc lóc nói với tôi không có tiền bồi thường, tôi sẽ không dễ nói chuyện như trước kia."
Du Trí Dương: "......"
Uông Nhận đặt hai tay lên đầu gối, mỉm cười nhìn anh ta: "Cho cậu một cơ hội lựa chọn cuối cùng, phương án một, phương án hai, cậu chọn cái nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK