• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em còn tưởng rằng phải tám, chín giờ anh mới về, liên hoan kết thúc sớm vậy sao?" La Vũ Vi chậm rãi đi tới bên người Uông Nhận, nhận lấy túi trong tay anh đặt lên bàn ăn, hỏi, "Mua cái gì vậy?"
"Một ít đồ ăn." Uông Nhận nhìn cô, "Anh đi trước, bọn họ còn đang uống rượu, có thể sẽ có tăng hai, anh không đi."
Sau khi vào nhà, tầm mắt của anh gần như không rời khỏi người La Vũ Vi, bởi vì ngày hôm nay cô ăn mặc rất đáng yêu, một bộ quần áo thể thao màu trắng rộng thùng thình, ngực còn có hoa màu hồng nhạt, bím tóc đuôi ngựa buộc ở sau đầu, làn da trắng như tuyết, ánh mắt sáng ngời, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đến mức làm cho Uông Nhận nhớ tới thời học sinh xanh tươi.
La Vũ Vi lại quay trở về, kéo vali giúp anh, hỏi: "Sao không đi vào?"
"Bởi vì... " Uông Nhận nói, "Trong nhà có một con thỏ nhỏ đang chờ anh cho ăn."
La Vũ Vi liếc anh một cái, ánh mắt tuyệt không hung dữ, ngược lại có chút hờn dỗi: "Đừng quăng nồi cho em."
Uông Nhận cười thay dép, La Vũ Vi nhìn va li, cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Sao anh lại mang theo vali?"
"À, bên trong có một bộ âu phục, anh muốn mang đi giặt khô." Uông Nhận mặc quần áo thể thao ngắn tay, phía dưới là quần jean, kéo cổ áo xuống, nói, "Anh muốn đi tắm trước, được không? Buổi chiều chơi bóng ra một thân mồ hôi, sau đó đi ăn cơm cũng không thay quần áo, trên người hôi thối, rất không thoải mái."
La Vũ Vi: "Được, anh đi tắm đi."
Uông Nhận liếc nhìn phòng bếp, hỏi: "Tối nay em ăn gì?"
"Em ... còn chưa ăn." La Vũ Vi có chút mất tự nhiên, nhếch khóe miệng giả cười, "Cũng không đói lắm, nghĩ có bữa ăn khuya, cho nên......"
"Anh biết ngay mà, đồ lười biếng." Uông Nhận lộ ra vẻ mặt biết rõ, lấy ra hai túi đồ cho cô xem, "Đây là bánh gạo nhỏ, vẫn còn nóng, em ăn hai miếng lót dạ trước đi. Đây là hạt dẻ rang đường ở cửa tiểu khu, hôm nay cửa hàng kia mới khai trương, hạt dẻ rất tươi, em ăn vài hạt sẽ không thành vấn đề, anh tắm rửa xong sẽ nấu đồ ăn cho em."
Tay trái La Vũ Vi tiếp nhận một hộp nhựa, bên trong có tám miếng bánh gạo nhỏ, tay phải lại cầm một cái túi giấy, hai thứ đều tản ra hơi nóng, làm ấm tay cô, cũng làm ấm lòng cô.
"Cảm ơn." Cô ngước mắt nhìn Uông Nhận, nụ cười trên khóe miệng không ngừng được, "Anh đi tắm đi, em ăn trước một chút."
Uông Nhận đi tắm, La Vũ Vi ngồi bên bàn ăn ăn bánh gạo, một hơi ăn liền ba miếng, cảm thấy đặc biệt thơm, đặc biệt ngon.
Thật ra cô đã sớm đói bụng, chỉ nhớ đến bữa ăn khuya buổi tối, cố ý không nấu cơm, muốn giữ bụng ăn bữa lớn, thật không ngờ Uông Nhận lại cẩn thận như vậy, còn mang theo đồ ăn cho cô.
Sau khi miếng bánh gạo thứ ba rơi vào bụng, La Vũ Vi mở gói hạt dẻ rang đường kia ra, lấy mấy hạt ra bóc ăn.
Hạt dẻ rang đường là món ăn vặt cô rất thích, vào thu đông hàng năm đều mua về ăn, hơn một năm rồi chưa ăn, lúc này nếm được vị ngọt của hạt dẻ, còn rất nóng, thỏa mãn muốn đi sô pha lăn một vòng. 
Uông Nhận tắm rửa rất nhanh, hai mươi phút sau đã ra khỏi phòng, anh thay quần áo, áo T-shirt màu trắng, quần bãi biển in hoa, mái tóc ướt sũng còn chưa được sấy khô, mang dép lê đi tới bên cạnh La Vũ Vi, thấy cô đang bóc hạt dẻ, lập tức cười rộ lên, hỏi: "Hạt dẻ có ngon không?"
La Vũ Vi khẽ gật đầu, ném một hạt dẻ đã bóc vỏ vào trong miệng, nói, "Nếu không phải mấy ngày nay dạ dày không tốt, em có thể ăn hết một gói này, hôm nay ăn mười hạt, để em đếm xem, một hai ba bốn năm... Đã ăn tám hạt rồi, ăn thêm hai hạt nữa!"
Không ai biết tâm tình lúc này của Uông Nhận, đạt thành một tâm nguyện thật sự có thể làm cho toàn thân người ta thoải mái.
Anh biết La Vũ Vi đã sớm không nhớ rõ câu nói kia của cô, nhưng anh chưa bao giờ quên, hạt dẻ rang đường là một lời hứa hẹn, cũng là một cái hố, Uông Nhận luôn cảm thấy, bước qua cái hố này, anh và La Vũ Vi có thể tiếp tục đi về phía trước.
Anh cầm khăn lau tóc, hỏi: "Buổi tối... em muốn ăn gì?"
"Em không biết, anh xem mà làm đi." La Vũ Vi ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên sửng sốt, lại vội vàng cúi đầu, tiếp tục bóc hạt dẻ.
Cả người Uông Nhận nóng hừng hực, còn tản ra hơi nước, mái tóc ướt át đen nhánh lấp lánh, làn da hơi đỏ lên, nhìn từ dưới lên, có thể nhìn thấy yết hầu rõ ràng trên cổ anh, còn có hai đường xương quai xanh mơ hồ lộ ra từ cổ áo T – shirt ...... La Vũ Vi nuốt nước miếng, không dám ngẩng đầu nữa, sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ những tâm tư xấu xa không thể để người khác biết.
Đàn ông vừa mới tắm xong rất gợi cảm, anh còn không biết thu liễm, liên tục đến gần cô, thật sự khiến người ta muốn phạm tội.
Đương nhiên Uông Nhận không biết tâm tư của La Vũ Vi, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, cao giọng hỏi: "Không phải em nói chọn trúng nhưng không biết làm sao?"
La Vũ Vi quay đầu, nói: "Gà! Chính là cái đó, gà trống nhỏ!"
Uông Nhận lấy một con gà trống nhỏ đông cứng từ ngăn đông lạnh ra, cực kỳ bất đắc dĩ, "Em muốn ăn cái này, sao không lấy ra trước để rã đông?"
La Vũ Vi: "Em quên mất!"
Uông Nhận thật sự không có biện pháp với cô: "Vậy em muốn ăn món gì?"
La Vũ Vi ăn xong mười hạt dẻ, cũng đi vào phòng bếp, nhìn con gà cứng rắn trong tay Uông Nhận, có chút luống cuống: "Ừm ... Nếu phiền toái, hay là thôi..."
"Phiền thì không phiền, chỉ là sẽ tốn thời gian thôi." Uông Nhận nghĩ nghĩ, nhìn cô, nói, "Anh hầm canh gà đi, bồi bổ cho em, em có thể chờ không? Có lẽ phải hơn một giờ mới có thể ăn."
Đây đúng là bữa ăn khuya, La Vũ Vi vừa ăn xong bánh gạo nên không đói bụng, nói: "Có thể chờ, vì thức ăn ngon, chờ đợi là đáng giá."
"Được, vậy anh giã đông trước."
Uông Nhận không hề lề mề, lấy ra một chậu nước ấm, bỏ cả con gà vào rã đông, lại lấy ra một cái nồi đất lớn từ trong tủ bếp, bày thớt gỗ, cắt vài miếng gừng tươi, vài miếng chân giò hun khói, chuẩn bị sẵn một nắm nấm bụng dê, một nhúm sò khô, nói: "Chờ gà được rã đông sẽ bắt đầu nấu."
La Vũ Vi vẫn đứng ở bên cạnh nhìn anh bận rộn, Uông Nhận rửa sạch hai tay, bảo La Vũ Vi ra phòng khách ngồi một lát, mãi đến lúc này, anh mới phát hiện trong nhà sạch sẽ hơn rất nhiều, hỏi: "Em đã quét dọn vệ sinh sao?"
La Vũ Vi khẽ vung tay: "Đúng vậy, chỉ quét rác, lau nhà, lau đồ dùng trong nhà, không làm gì khác, à, em không vào phòng của anh và phòng sách."
"Cám ơn, thật ngại quá, bình thường anh không thường quét dọn." Uông Nhận gãi đầu, "Nhà quá lớn, mỗi lần quét dọn vệ sinh đều rất phiền phức, mỗi tháng anh sẽ mời người giúp việc theo giờ một lần, dọn dẹp nhà cửa, bản thân thật sự lười làm."
La Vũ Vi nói, "Không phải Phủ Khải Duyệt có căn hộ 89 sao?"
Uông Nhận nói: "Anh cũng không có biện pháp, lúc ấy lắc số xong, số của anh ở phía sau, đến phiên anh chọn phòng, bên 89 chỉ còn tầng cao nhất và tầng dưới cùng, anh và ba mẹ liền thương lượng một chút, quyết định mua một cái lớn."
Tầm mắt La Vũ Vi đảo qua mấy cánh cửa phòng: "Ba phòng lớn, sinh hai đứa... cũng đủ rồi."
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi không để ý đến sự im lặng của anh, ngồi xuống sô pha cầm lấy điện thoại di động, vui mừng nói: "Này! Uông Nhận, mẹ anh đăng lên mạng xã hội rồi, mau đi like đi!"
Ba giờ chiều Trương Hồng Hà mới hạ cánh ở Ô Lỗ Mộc Tề, cùng ngày đã đi một thắng cảnh nhỏ, sau khi ăn cơm tối xong thì đến khách sạn, lập tức bắt đầu đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Trong ảnh, bà mặc áo gió màu đỏ tía, đeo kính râm, khăn lụa, trên miệng thoa son môi, tạo đủ dáng cùng mấy chị em già, ngoài ra còn có mấy tấm ảnh phong cảnh và mỹ thực.
La Vũ Vi khẽ gật đầu khen, bình luận:
[Chúc dì chơi vui vẻ~]
[Dì ơi đẹp quá!!]
[Đĩa gà lớn này nhìn rất ngon nha!]
Trương Hồng Hà nhanh chóng trả lời: [Cám ơn Tiểu La, gà Tân Cương đặc biệt ngon, lần sau bảo Uông Nhận đưa cháu tới đây ăn!]
La Vũ Vi: "......"
Thấy dì Trương đi du lịch bên ngoài, La Vũ Vi đột nhiên nhớ tới một chuyện, dang tay ra với Uông Nhận: "Quà của em đâu?"
Uông Nhận: "......"
Thấy vẻ mặt cổ quái của anh, La Vũ Vi hơi khó hiểu: "Sao vậy? Không có sao?"
"Không phải." Uông Nhận nói, "Lúc mua cảm thấy rất thú vị, rất đáng yêu, bây giờ nghĩ lại, hình như ... có chút ngây thơ."
"Ngây thơ?" La Vũ Vi hơi tò mò, "Cái gì vậy? Mau lấy ra cho em xem!"
Uông Nhận không còn cách nào khác, chỉ có thể đi lấy quà, anh không nói dối, quả thật lúc mua vật nhỏ này rất hào hứng, chủ cửa hàng nhìn anh mà cũng cảm thấy vui lây, qua một ngày nghĩ lại, Uông Nhận cảm thấy có lẽ lúc đó mình bị cái gì nhập vào.
Cuối cùng La Vũ Vi cũng thấy được phần "quà" từ Bắc Kinh xa xôi, là ba thanh gỗ nhỏ, chiều dài cùng kích thước nhỏ như ngón cái, trên đỉnh mỗi thanh gỗ đều khắc một chữ - - La, Vũ, Vi.
La Vũ Vi: "......"
"Đây là cái gì?" La Vũ Vi nghi hoặc nhìn về phía Uông Nhận.
Uông Nhận nói: "Con dấu tên đơn giản, anh còn mua sáp đóng dấu, em có muốn chơi không?"
Anh lại lấy ra một hộp sáp màu đỏ từ trong vali, lấy ra một tờ giấy A4 trắng, đẩy sáp đóng dấu cho La Vũ Vi: "Tự em làm đi, cái này là của em."
La Vũ Vi chấm thanh gỗ lên sáp, lần lượt ấn lên tờ giấy trắng, không ấn đều, mấy chữ "La Vũ Vi" màu đỏ thẫm xuất hiện một cách xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Chơi vui không!" Trong lòng Uông Nhận xấu hổ muốn chết, ngoài miệng còn cố gắng chống đỡ, "Em biết anh mua ở đâu không?"
"Mua ở đâu?" La Vũ Vi vừa nói, vừa đem ba thanh gỗ cùng đi đóng dấu, lần này cái tên đã thẳng hàng hơn nhiều.
Uông Nhận nói: "Ở cửa hàng tạp hóa bên cạnh một trường tiểu học."
La Vũ Vi: "Hả?"
"Trưa hôm qua, anh cùng mấy đồng nghiệp mời khách hàng ăn cơm, ăn xong mọi người hàn huyên một hồi rồi giải tán, khách sạn anh ở cách nhà hàng kia không xa, muốn trở về lấy hành lý gửi đồ, sau đó trực tiếp ra sân bay."
Uông Nhận chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra, "Trên đường từ nhà hàng đến khách sạn, có một trường tiểu học, hôm qua thứ sáu mà, trẻ con tan học rất sớm, ba giờ chiều, một số học sinh lớp dưới ra ngoài, rất nhiều người vây quanh một cửa hàng nhỏ mua đồ, anh tò mò nên đi xem một chút, phát hiện bọn họ đang mua con dấu tên này, năm tệ một cái."
Nghe đến đây, La Vũ Vi đã nhịn không được, che miệng cười rộ lên: "Sau đó anh cũng mua?"
"Đúng vậy, rất nhiều ô vuông, bên trong phân loại theo chữ cái." Uông Nhận khoa tay múa chân chỉ những ô vuông lớn nhỏ, "Anh cảm thấy đặc biệt thú vị, muốn tìm tên em, kết quả cả ba chữ đều có!"
La Vũ Vi mỉm cười đến nước mắt đều chảy ra: "Vậy anh có mua tên của anh không?"
Uông Nhận: "Mua rồi, nhưng không tìm thấy chữ 'Nhận' của anh, chỉ có chữ 'Uông', anh chỉ mua hai chữ 'Uông'."
La Vũ Vi: "Đi lấy đi, để em xem!"
Lần thứ ba Uông Nhận đi đến bên cạnh rương, lại lấy ra hai thanh gỗ nhỏ, La Vũ Vi đặt hai thanh gỗ song song cùng một chỗ, chấm qua sáp đóng dấu rồi đặt trên giấy.
"Ha ha ha ha ha ha..." La Vũ Vi nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không khỏi bật cười, "Ngày hôm qua anh sẽ không mặc âu phục chứ?"
Uông Nhận: "Anh mặc âu phục."
La Vũ Vi ngồi trên sô pha cười đến ngã trái ngã phải, "Tất cả xung quanh đều là học sinh tiểu học sao?"
Uông Nhận: "Ừm."
La Vũ Vi: "Ha ha ha ha ha ha ha......"
Cô thật sự cười muốn chết, thật ra có rất nhiều loại đồ chơi nhỏ liên quan đến họ tên này, có bán ở các nơi trên phố đi bộ, một số là mặt dây chuyền, một số là móc chìa khóa, một số là con dấu, lúc học trung học La Vũ Vi đã thấy qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng mua qua, cũng không ai tặng cô, thật sự là không nghĩ tới, năm nay cô hai mươi tám tuổi, một người đàn ông ba mươi tuổi lại tặng cô cái này!
Uông Nhận đỏ mặt, lông mày đều treo xuống: "Chữ "La" và "Vũ" rất dễ tìm, có thể có tương đối nhiều người dùng trong tên, nhưng chữ "Vi" của em khó tìm, có rất nhiều chữ "Vi" trong Tường Vi, anh tìm rất lâu mới tìm được một chữ "Vi" trong mỉm cười, anh đều hoài nghi cũng chỉ có một chữ này."
La Vũ Vi mỉm cười mệt mỏi, toàn thân thoát lực tựa vào sô pha, nhìn Uông Nhận bắt đầu chơi mấy con dấu nhỏ kia, trên giấy trắng xuất hiện càng ngày càng nhiều chữ "La Vũ Vi" và "Uông Uông."
Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, tưởng tượng Uông Nhận mặc âu phục thẳng tắp kẹp trong một đống trẻ con tìm kiếm tên của cô, lúc tìm, có phải anh đang nhớ cô hay không? Khi tìm được chữ "Vi" kia, có phải anh rất vui vẻ hay không? Sau đó vui mừng hớn hở đi trả tiền?
Sao anh lại làm chuyện trẻ con như vậy?
Nghĩ lại, lại cảm thấy rất bình thường, bởi vì anh là Uông Nhận, đây chính là chuyện anh sẽ làm.
La Vũ Vi nói: "Cảm ơn anh, Uông Nhận, đây là món quà thú vị nhất mà em nhận được trong đời, em rất rất rất thích."
Khuôn mặt Uông Nhận vẫn đỏ bừng, nhịn không được cũng cười rộ lên: "Em đừng an ủi anh, anh biết chuyện này rất ngây thơ, chính anh cũng cảm thấy xấu hổ, nhất định sau này sẽ tặng em một thứ gì đó đáng giá, lần này... thất sách rồi."
"Không có! Em thật sự rất thích! Ấu trĩ thì ấu trĩ, nhưng thích là thích, quà tặng không phải là dùng tiền nhiều hay ít để cân nhắc." La Vũ Vi cất mấy con dấu nhỏ kia đi, "Em cất nó."
"Ừm, cất đi." Uông Nhận chỉ chữ "Gâu Gâu" của anh, "Em cũng lấy của anh đi, để chung một chỗ sẽ không dễ mất."
"Được." La Vũ Vi vui vẻ ra mặt, mang cả năm con dấu vào trong phòng mình.
Uông Nhận thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm nhất định sau này không thể làm chuyện mất mặt như vậy nữa, nhìn đồng hồ, gà trống gần như đã được giã đông xong, anh đứng dậy đi vào phòng bếp, chuẩn bị hầm canh.
Một lát sau, La Vũ Vi chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh anh, nhìn Uông Nhận bỏ cả con gà vào nồi đất, cộng thêm lượng nước vừa phải, rượu vàng, gừng thái lát, chân giò hun khói, sò khô và nấm bụng dê, đậy nắp nồi lại, đặt lên bếp lò đun sôi.
"Phải hầm bao lâu?" La Vũ Vi hơi thò đầu ra.
Uông Nhận nói: "Mười phút lửa lớn, thêm một giờ lửa nhỏ."
"Không cần thêm muối sao?"
"Có thêm, lát nữa sẽ cho gia vị, còn cho thêm chút cẩu kỷ, thật ra rất đơn giản, học được chưa?"
La Vũ Vi khẽ gật đầu: "Học được rồi, chỉ là có thể không nắm giữ được lượng gia vị."
Uông Nhận nhàn nhã tựa vào tủ bếp, nói: "Thử thêm vài lần là được, nấu ăn thôi, không phải một lần là có thể thành công."
La Vũ Vi: "Ồ."
"Cái đó... hơn chín giờ rồi." Uông Nhận chần chừ nói, "Con gà này... lát nữa mới chín, hay là em tự điều chế gia vị? Anh ăn cơm tối no rồi, sẽ không ăn cùng em nữa, có lẽ anh ... nên đi thôi."
La Vũ Vi chớp chớp đôi mắt to nhìn anh: "Anh không ăn cùng em?"
"Ừm." Uông Nhận nói, "Thật ra thì chỉ còn muối thôi, không bỏ cẩu kỷ cũng không sao, em có thể giải quyết được."
La Vũ Vi nói: "Em sợ em sẽ cho nhiều muối."
Uông Nhận: "Em cứ cho từng chút một, vừa cho vừa nếm thử, sẽ không sao đâu."
La Vũ Vi bĩu môi: "Con gà này quá to, anh cũng chưa cắt thành miếng nhỏ, em ăn thế nào được?"
Uông Nhận nói: "Hầm xong dùng kéo cắt, trong khách sạn đều như vậy."
Vẻ mặt La Vũ Vi không vui, "Nó rất nóng, cắt như thế nào?"
Uông Nhận: "......"
"Hơn chín giờ rồi." Anh lặp lại lần nữa, "Đợi đến khi hầm xong, cũng sắp mười một giờ rồi."
La Vũ Vi: "Vậy thì sao?"
Uông Nhận: "Muộn như vậy, ba anh đã ngủ rồi, anh về sẽ làm phiền ông ấy."
La Vũ Vi bật thốt ra: "Vậy anh có thể không trở về mà."
Uông Nhận: "......"
"Nơi này vốn là nhà anh, anh đã tắm rửa rồi, nếu còn ra ngoài đi một vòng, không phải lại đổ mồ hôi sao?" La Vũ Vi trừng mắt nhìn Uông Nhận, "Ngày mai là chủ nhật, anh cũng không đi làm, nếu muốn trở về ăn cơm cùng ba anh, có thể rời giường rồi lại đi qua. Con gà này to như vậy, một mình em không ăn được một phần tư, vừa rồi anh cũng không nói anh không ăn, sớm biết vậy em sẽ không cho anh làm, anh thật sự rất đáng ghét..."
Uông Nhận đứng thẳng người, giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng, "Trước tiên phải nói, là em muốn anh ở lại, mặc dù chưa ký thỏa thuận thuê nhà, nhưng ngoài miệng chúng ta cũng đã thỏa thuận, cả căn nhà đều thuộc về em, anh không về ở là bởi vì sợ em cảm thấy... có một người đàn ông ở nhà, em sẽ không tiện."
"Đây là nhà anh, không phải nhà em." La Vũ Vi xoay người đi ra ngoài, "Em còn không sợ, anh sợ cái gì."
Nhìn bóng dáng màu trắng kia biến mất bên ngoài cửa, Uông Nhận quay đầu nở nụ cười.
Quả thật anh không nghĩ ra đêm nay nên đi hay ở lại, đương nhiên, anh biết cho dù mình ở lại, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì với La Vũ Vi, khẳng định là mỗi người một phòng, mỗi người một nhà vệ sinh, sẽ không quấy rầy đối phương.
Chỉ là, thông qua mấy lần thăm dò trước đó, bao gồm cả kết giao ở Thượng Hải, Uông Nhận cho rằng La Vũ Vi sẽ giữ vững lập trường, không cho phép anh ở lại. Thái độ của cô đối với anh vẫn luôn rất mâu thuẫn, nhiều lúc đều đẩy anh ra, chỉ có mấy lần gặp mặt gần đây, thái độ của cô mới có chút buông lỏng.
Nếu cô không muốn, nhất định anh sẽ rời đi, tuyệt đối không nói hai lời.
Ai ngờ, kết quả thăm dò lần này khiến Uông Nhận cảm thấy ngoài ý muốn, La Vũ Vi không chỉ không đuổi anh, còn dùng rất nhiều lý do kỳ quái để giữ anh lại.
Chuyện này nói lên cái gì?
Uông Nhận đã ba mươi tuổi, tuy rằng vừa mới làm một chuyện ấu trĩ mà chỉ có học sinh tiểu học mới có thể làm, nhưng anh không phải là học sinh tiểu học thật sự, anh là một người đàn ông trưởng thành, tốt nghiệp đại học, có bằng thạc sĩ, mặc dù kinh nghiệm yêu đương bằng không, nhưng lại có năng lực xã giao ưu việt.
Anh biết nhìn sắc mặt, cũng biết phỏng đoán lòng người.
Anh biết lúc nào thích hợp làm chuyện gì, lăn lộn thành thạo trong công việc, bởi vì làm người chân thành, xử sự thỏa đáng, cho nên chưa bao giờ gặp chướng ngại trong xử lý quan hệ giao tiếp.
Đối mặt với La Vũ Vi, vốn dĩ anh không vội, muốn từ từ hiểu rõ, từ từ quen thuộc, nhưng hiện tại... anh cảm thấy có lẽ anh có thể thử lại lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK