Vốn dĩ là ngày đăng ký kết hôn, nhưng Hà Duyệt không xuất hiện, mặc kệ Thẩm Quân Trì liên lạc với cô ấy như thế nào, gửi wechat, nhắn tin, gọi điện thoại, cô ấy cũng đều không trả lời.
Lúc này Thẩm Quân Trì mới luống cuống, xin lãnh đạo nghỉ, chạy tới cổng trường của Hà Duyệt để chờ người.
Sau khi tan học, Hà Duyệt đi ra, nhìn thấy Thẩm Quân Trì đang chờ ở cổng trường, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ lớn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thâm tình chân thành nhìn cô ấy.
Có đồng nghiệp cảm thấy cảnh tượng này vô cùng lãng mạn, nói với Hà Duyệt: "Cô Hà, chồng cô tới đón cô rồi."
Trong lòng Hà Duyệt lại không có chút vui sướng nào, chỉ có cay đắng, cô ấy đồng ý với yêu cầu của Thẩm Quân Trì, hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống.
Lần này, Thẩm Quân Trì không dám mạnh miệng nữa, thành khẩn xin lỗi Hà Duyệt, nói mình thật sự không đối xử tệ với cô ấy. Về phần chiếc nhẫn kim cương kia, anh ta nghĩ ra một lý do, nói đó là thứ cuối cùng bạn gái cũ để lại ở chỗ anh ta, anh ta muốn đi trả lại cho bên kia, thuận tiện nói với bên kia chuyện mình sắp kết hôn, kết quả bên kia không nhận, mới có thể gây ra chuyện hiểu nhầm như vậy.
Hà Duyệt lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Thẩm Quân Trì, em hỏi anh lần cuối, rốt cuộc anh và bạn gái cũ chia tay vì nguyên nhân gì?"
Thẩm Quân Trì khó xử, không xác định nói thật sẽ có ảnh hưởng gì đối với cục diện hiện nay, là lợi nhiều hơn hại, hay là hại nhiều hơn lợi?
Cuối cùng, anh ta quyết định đánh cược một phen, đánh cược Hà Duyệt có tình cảm sâu đậm đối với mình, chỉ cần làm cho cô ấy tin tưởng mình cùng La Vũ Vi không còn khả năng quay lại, trong lòng cô ấy sẽ không còn vướng mắc.
Thẩm Quân Trì nói: "Anh không lừa em, thật sự là bởi vì cô ấy đi Thượng Hải làm việc, chỉ là... đúng là còn có một nguyên nhân khác, anh không nói cho em biết, chính là sợ em nghĩ lung tung. Lúc đó cô ấy sảy thai, bác sĩ nói sau này cô ấy sẽ rất khó mang thai, cho nên, cô ấy liền chủ động đề nghị chia tay."
Hà Duyệt hỏi: "Là mang thai ngoài tử cung sao?"
Thẩm Quân Trì sửng sốt: "Sao em biết?"
"Mẹ anh nói."
Đầu Thẩm Quân Trì muốn nổ tung.
Hà Duyệt vẫn không thể hiểu được: "Cô ấy mang thai ngoài tử cung, không thể mang thai nữa, sau đó là cô ấy nói chia tay?"
Thẩm Quân Trì vắt hết óc bào chữa: "Có thể cô ấy, có thể... cảm thấy... nếu cô ấy không có con, sẽ liên lụy đến anh?"
"Liên lụy anh?", Hà Duyệt trừng to mắt, "Nhưng cô ấy thành ra như vậy, là do anh tạo nên!"
Thẩm Quân Trì không muốn bị người khác hiểu lầm như vậy, cảm thấy cô ấy đang sỉ nhục mình, "Anh nói thật với em, thật ra lúc đó anh đã cứu vãn được, anh nói anh không quan tâm đến tình huống của cô ấy, nguyện ý tiếp tục ở bên cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý! Một mực muốn chia tay với anh." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hà Duyệt: "......"
Cô ấy nghĩ lại một lần, nói rõ từng câu từng chữ: "Em có thể hiểu là, bởi vì bạn gái cũ của anh mang thai ngoài tử cung, sau này rất khó mang thai nữa, cho nên mẹ anh không đồng ý cho hai người ở bên nhau, cuối cùng dẫn đến việc hai người chia tay, hơn nữa, đây không phải là ý nguyện của anh?"
Thẩm Quân Trì nói: "Không khác nhiều lắm... có thể hiểu như vậy."
Hà Duyệt nhìn anh: "Vậy em hỏi anh một câu nữa, anh còn yêu cô ấy không?"
Thẩm Quân Trì bật thốt: "Không yêu!"
Hà Duyệt: "Vậy tại sao anh còn cầm nhẫn đi tìm cô ấy?"
Thẩm Quân Trì sốt ruột nói: "Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh muốn đi trả nhẫn cho cô ấy!"
Ánh mắt Hà Duyệt châm chọc: "Còn? Không phải là đưa sao? Nếu cô ấy nhận thì sao?"
Thẩm Quân Trì: "Em thật sự không nên suy nghĩ lung tung! Giữa bọn anh không có chuyện gì!"
Hà Duyệt lại nói: "Ba mẹ em chỉ có một đứa con là em, họ hy vọng sau khi em kết hôn có thể có được hạnh phúc, cho nên đã cho em của hồi môn không tồi, hy vọng em có thể gả cho một người đàn ông yêu em, sau khi kết hôn có thể sống thẳng lưng, không bị ấm ức. Em thừa nhận gia đình anh đối với em khá tốt, nhưng... nếu như em cũng không sinh được con thì sao?"
Thẩm Quân Trì cả kinh: "Hả?!"
Hà Duyệt nở nụ cười, "Em là con người, không phải máy móc sinh sản, những lời mẹ anh nói, ba mẹ em đều nghe thấy, họ khuyên em suy nghĩ kỹ một chút. Mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc kết hôn là vì cái gì? Em và anh yêu nhau mới hơn nửa năm, thật đáng tiếc, em phát hiện anh không hiểu em, mà hình như em ... cũng không hiểu anh lắm. Đúng là em thích anh, nhưng nói thật, em không cảm thấy anh thích em nhiều bao nhiêu, đây không phải là cuộc hôn nhân mà em muốn, cho nên, rất xin lỗi, Thẩm Quân Trì, chúng ta chia tay đi."
——
Toàn bộ thiệp mời cho hôn lễ này đã được gửi đi, tiệc rượu ba mươi bàn đã được đặt trước từ lâu, ảnh cưới đã chụp xong từ tháng chín, còn có kẹo cưới, thuốc lá mừng, rượu trắng, quà tặng kèm tay, nhẫn kim cương, váy cưới, phần thưởng rút thăm trúng thưởng... Tất cả đều đã mua xong, số tiền này, 90% là do nhà Thẩm Quân Trì bỏ ra, bởi vì nam nữ bản địa Tiền Đường kết hôn không có tập tục chia hôn lễ, mặc định chi tiêu hôn lễ đều do nhà trai phụ trách.
Đương nhiên, Hà Duyệt cũng có của hồi môn phong phú, bên trong có một chiếc xe hơn ba mươi vạn, sau khi kết hôn, đó sẽ là chiếc xe mới của Thẩm Quân Trì.
Nhưng mà, chỉ hơn một tuần trước đám cưới, Hà Duyệt và ba mẹ cô ấy đã thông báo cho bạn bè người thân chuyện hủy bỏ đám cưới.
Nhà Thẩm Quân Trì loạn thành một đống, Giải Dung Lan khóc lóc thảm thiết, chửi ầm lên với Hà Duyệt và ba mẹ cô ấy, dùng lời nói ác độc nhất nguyền rủa cả nhà cô ấy không được chết tử tế.
Chửi thề thì có ích gì? Thể diện là việc nhỏ, số tiền đã tiêu thì phải làm sao bây giờ? Đó đều là bọn họ ăn mặc tiết kiệm để dành được!
Giải Dung Lan không chịu từ bỏ, một lần lại một lần khuyên Thẩm Quân Trì, bảo anh ta đi cầu xin Hà Duyệt, cùng lắm thì quỳ xuống xin lỗi, tự tát mình mấy cái, nói con gái mềm lòng, dễ dỗ, chỉ cần có thể kết hôn, sau này cái gì cũng dễ nói.
Thẩm Quân Trì lại không động đậy, nằm trên giường như bùn nhão, Giải Dung Lan thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ở bên cạnh anh ta hô to: "Con đứng lên đi! Nằm có ích lợi gì? không phải con rất có năng lực dỗ dành con gái sao? Trước kia chia tay với La Vũ Vi, mỗi lần đều dỗ dành cô ta trở về, sao lần này lại không được tích sự gì như vậy?"
Thẩm Quân Trì nghe thấy từ "La Vũ Vi", đôi mắt đờ đẫn giật giật, quay đầu nhìn về phía mẹ, hỏi: "Mẹ còn nhớ La Vũ Vi không?"
Giải Dung Lan: "Mẹ có thể không nhớ rõ sao? Cô ta đã làm chậm trễ con bao nhiêu năm? Nếu như không có cô ta, con đã sớm tìm được một cô gái tốt để kết hôn! Con cái đã chạy đầy đất! Mẹ vừa nghĩ đến cô ta liền hận! Hận muốn chết! Cũng là do con mắt mù, nhất định phải đi tìm cô ta!"
Thẩm Quân Trì đột nhiên nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng, gào thét với mẹ: "Nếu như không có mẹ! con đã sớm kết hôn với La Vũ Vi rồi! Mọi chuyện như bây giờ tất cả đều là lỗi của mẹ! Mẹ mới là mắt mù! Cái gì cũng không hiểu còn nhất định phải nhảy lên nhảy xuống! Ai bảo mẹ đi bệnh viện tìm La Vũ Vi? Hả? Ai bảo mẹ nói cho Hà Duyệt biết chuyện mang thai ngoài tử cung? Tôi mẹ nó thật sự là xui xẻo tám đời mới đầu thai làm con trai của mẹ! Mẹ muốn cưới Hà Duyệt thì tự mình đi cưới! Vốn dĩ lão tử không thích cô ta! Cưới cái rắm!"
"Ba!"
Giải Dung Lan hung hăng tát anh ta một cái, cả người đều run rẩy, nước mắt ào ào chảy: "Thẩm Quân Trì, con nói những lời này, con, con, con còn có lương tâm không?"
Thẩm Quân Trì cực kỳ mệt mỏi, tay trái xoa má, tay phải chỉ cửa phòng: "Đi ra ngoài."
Giải Dung Lan: "......"
Thẩm Quân Trì rống lên: "Tôi bảo bà đi ra ngoài!"
Giải Dung Lan rơi nước mắt chạy đi, đứng ở phòng khách đấm ngực dậm chân, giọng nói lớn đến mức có thể lật tung nóc nhà. Thẩm Quân Trì bực bội gãi tóc, cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, ngày 4 tháng 12, còn bốn ngày nữa là đến ngày cưới đã định.
Trên điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ, lãnh đạo, khách hàng, bên thi công... Thẩm Quân Trì hoàn toàn không muốn quản, mở wechat ra, cũng có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, Béo Bảo nhắn tin riêng cho anh ta.
[Béo Bảo]: Quân Trì, xem nhóm chat!
Thẩm Quân Trì chết lặng mở nhóm bạn tốt thời trung học, kéo lên trên một chút, vậy mà nhìn thấy một cái tên ngoài ý muốn - - La Vũ Vi.
Thẩm Quân Trì: "...?"
Có chuyện gì vậy? Sao chỗ nào cũng có cô?
Anh ta nhẫn nại, cẩn thận xem qua một lần toàn bộ lịch sử nói chuyện.
[Du Trí Dương]: Thẩm soái ca, sao mấy ngày nay không nói lời nào?
[Tiểu Trúc]: Cậu ấy đang bận tổ chức hôn lễ, chủ nhật sẽ kết hôn
[Du Trí Dương]: Cậu ấy bảo tôi làm phù rể, đến bây giờ vẫn chưa nói cho tôi biết quy trình cụ thể, ngay cả mấy giờ đến, mặc cái gì, làm cái gì, tôi cũng không biết
[Béo Bảo]: Ha ha ha ha ha, lại nói tiếp, bốn người chúng ta chỉ còn lại cậu!
[Du Trí Dương]: [Chua xót]
[Tần Yến]: Du đại học bá, cậu đi làm thế nào rồi?
[Du Trí Dương]: Cũng không tệ, không tính là rất bận
[Tần Yến]: Cấp trên kia của cậu có dễ ở chung không?
[Du Trí Dương]: Cũng được, anh ta rất tốt
[Béo Bảo]: Anh ta không có cái tính tình cổ quái đó sao? Không phải công công đều âm dương quái khí sao?
[Du Trí Dương]: Không có, tính tình anh ta rất tốt, từ bề ngoài không thể nhìn ra được gì, hơn nữa anh ta thật sự có bạn gái, mấy ngày hôm trước còn đăng ảnh chụp bạn gái lên vòng bạn bè, quả thật xinh đẹp, thoạt nhìn tình cảm rất tốt
[Tần Yến]: Gửi xem đi! [cười xấu xa]
[Du Trí Dương]: Chờ một chút
Du Trí Dương đã thu hồi một ảnh.
[Tiểu Trúc]: Không phải cô gái này là La Vũ Vi sao?
[Du Trí Dương]:?
[Tiểu Trúc]: La Vũ Vi! Bạn gái cũ của Thẩm Quân Trì, bạn học đại học của Đại Phật, trông rất giống, Tần Yến, cậu nhìn xem có phải không?
[Tần Yến]: Tôi cũng cảm thấy giống
[Đôn Đôn]: Thật trùng hợp!
[Đôn Đôn]: Mẹ nó, vậy mà lại ăn dưa tới người quen biết!
[Tiểu Trúc]: Cũng may Đại Phật đã rời nhóm chat, nếu bị cậu ấy nhìn thấy, Du Trí Dương cậu sẽ chết chắc
[Tần Yến]: Thẩm soái ca có thấy không?
[Tiểu Trúc]: Ôi chao, Thẩm soái ca sắp kết hôn rồi, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi!
Phía sau chính là Tiểu Trúc, Đôn Đôn và Tần Yến đang spam, Du Trí Dương không nói gì nữa, có lẽ là sợ tới gần chết, Béo Bảo cũng không lên tiếng, ngược lại nhắn tin chuyện riêng nhắc nhở Thẩm Quân Trì.
Thẩm Quân Trì không thấy ảnh chụp, trực tiếp đi nói chuyện riêng với Du Trí Dương.
[Thẩm Quân Trì]: Cho tôi xem ảnh
[Du Trí Dương]: Quên đi, tôi cũng không nhận ra. Không nhất định là cô ấy, có rất nhiều người giống người.
[Thẩm Quân Trì]: Cậu cho tôi xem, tôi nhận ra.
[Du Trí Dương]: Cậu ngàn vạn lần đừng gửi đi, nếu bị ông chủ của tôi biết, tôi xong đời rồi
[Thẩm Quân Trì]: Sẽ không gửi, cậu cho tôi xem trước đi
Du Trí Dương gửi ảnh tới.
Giống như một tấm ảnh chụp chung lớn, chỉ chụp được hai người một nam một nữ, người đàn ông ôm vai cô gái ngồi trên ghế sô pha, hai người đều đang cười, Thẩm Quân Trì liếc mắt một cái liền xác định, đó chính là La Vũ Vi.
Như vậy, người đàn ông bên cạnh cô chính là bạn trai hiện tại của cô – quỷ hút máu mà anh ta đã gặp vào đêm Halloween.
Vóc dáng cao, đúng là rất đẹp trai, chỉ là ... vì sao người này lại quen mắt như vậy? Thẩm Quân Trì tìm kiếm trong hồi ức, chắc chắn anh ta đã gặp người này, nhưng là gặp ở đâu?
Thẩm Quân Trì lại lật xem đoạn chat tin nhắn nhóm từ nửa tháng trước, tìm được ảnh cấp trên do Du Trí Dương gửi, bên cạnh có in tên đối phương: Renick
Renick?
"Để tôi giới thiệu cho anh, đây là bạn trai tôi Renick, anh ấy biết chuyện của tôi."
Hai tấm ảnh, một cái tên tiếng Anh, cộng thêm La Vũ Vi... Trong lòng Thẩm Quân Trì dần dần nổi lên một cảnh tượng – bệnh viện, phòng bệnh, người đàn ông áo đen bình tĩnh nhìn anh ta.
Thẩm Quân Trì mở wechat.
[Thẩm Quân Trì]: Sếp cậu họ gì?
[Du Trí Dương]:?
[Trầm Quân Trì]: Họ Uông?
[Du Trí Dương]: Uông
"Anh họ gì?"
"Tôi họ Uông, tôi là người nhà của bệnh nhân giường 10."
Đúng vậy! Thẩm Quân Trì nhớ ra, đúng là người đàn ông đó! Mặc dù chỉ mới gặp một lần, nhưng bọn họ đều đã đánh giá đối phương rất kỹ, có lẽ dựa trên bản năng cạnh tranh của giống đực.
Thẩm Quân Trì cực kỳ kinh ngạc, cấp trên của Du Trí Dương, bạn trai hiện tại của La Vũ Vi, cuộc gặp gỡ đêm hôm đó, lại là người đàn ông trong phòng bệnh kia!
Trách không được người nọ biết chuyện của cô, còn có thể không biết sao? Lúc đó người nọ cũng đang ở bệnh viện!
Từ từ, chờ đã, Du Trí Dương nói gì?
Anh ta kể cho bọn họ nghe một câu chuyện bát quái xảy ra vào mười năm trước, người đàn ông họ Uông này chính là nam A trong câu chuyện, anh có bệnh kín khó có thể mở miệng, liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, toàn bộ học viện đều biết, vậy .... La Vũ Vi có biết không?
Thẩm Quân Trì nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo vào, mở cửa xông ra ngoài, Giải Dung Lan còn đang ngồi khóc ở phòng khách, thấy con trai chạy ra cửa như một cơn gió, đuổi theo bên cửa hô: "Quân Trì! Quân Trì! Con đi đâu vậy?"
——
Hôm nay là thứ tư, La Vũ Vi tan ca tương đối sớm, hơn sáu giờ đã về tới nhà. Uông Nhận đang trên đường đi công tác trở về, biết được buổi tối bạn gái không tăng ca, nói đến ga tàu sẽ trực tiếp tới nhà cô ăn chực, muốn ăn bánh thịt hấp.
La Vũ Vi khẽ hát, đặt bánh thịt vào trong nồi hấp, vừa định rời đi, chuông cửa vang lên, cô ghé vào mắt mèo nhìn thoáng qua, lông tơ cả người dựng đứng lên, ngoài cửa lại là Thẩm Quân Trì.
La Vũ Vi không dám lên tiếng, muốn làm bộ như mình không ở nhà, gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn.
Thẩm Quân Trì nhấn chuông cửa một lúc rồi hét lên: "La Vũ Vi, em có đó không, anh có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với em, có liên quan đến bạn trai hiện tại của em!"
La Vũ Vi: "...?"
Cô vẫn không lên tiếng, Thẩm Quân Trì nói: "Nếu em ở đây thì mở cửa ra, chuyện này rất quan trọng, anh nói xong chuyện này thì sẽ rời đi, nhất định anh phải cho em biết chuyện này!"
La Vũ Vi: "......"
Thẩm Quân Trì: "Anh đã biết bạn trai của em là ai rồi, chính là người trong phòng bệnh châm ngòi thổi gió muốn chúng ta chia tay, đúng không?!"
La Vũ Vi: "...!"
Thẩm Quân Trì: "Anh cá là em chưa từng lên giường với anh ta, bởi vì anh ta có vấn đề về phương diện đó, anh ta không phải đàn ông, em có hiểu không?"
Cửa lớn mở ra, La Vũ Vi đứng sau cửa, khoanh hai tay, vẻ mặt khó có thể tin: "Anh điên rồi sao?"
Thẩm Quân Trì thở hổn hển: "Đi vào nói, em sẽ không muốn để cho mọi người đều biết chuyện này chứ?"
La Vũ Vi trực tiếp đi ra, trở tay đóng cửa lại, chỉ chỉ camera giám sát ở góc tường: "Nói ở chỗ này, tôi cảnh cáo anh, anh đừng chạm vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bất cứ lúc nào."
Chỉ cần có thể gặp mặt, nói chuyện riêng với cô, Thẩm Quân Trì đã thỏa mãn rồi, nói: "Được, đứng ở đây nói, La Vũ Vi, anh hỏi em trước, có phải bạn trai em là người nhà ở giường bên cạnh lúc em nằm viện không?"
La Vũ Vi: "Đúng, sao vậy?"
"Hừ." Thẩm Quân Trì tự giễu cười, nhìn cô, "Em nằm viện liền thân thiết với anh ta? Anh còn chưa về, em đã cắm sừng anh? Trách không được em nhẫn tâm muốn chia tay với anh như vậy, thì ra là đã tìm được nhà tiếp theo rồi."
La Vũ Vi lười giải thích với anh ta: "Thẩm Quân Trì, nếu anh thích bịa chuyện như vậy, vậy chúng ta không có gì để nói, anh đi đi."
"Không phải, không phải." Thẩm Quân Trì lắc đầu, "Trước tiên anh không so đo chuyện này với em, anh nói cho em biết, bạn trai em lừa em rồi, anh ta bị bất lực!"
La Vũ Vi cảm thấy khó hiểu, quả thật cô chưa từng phát sinh quan hệ với Uông Nhận, nhưng trong quá trình yêu đương hàng ngày, khẳng định giữa các cặp tình nhân từng có tiếp xúc thân mật, nói Uông Nhận bất lực, cô là người đầu tiên không tin, làm sao có thể? Bình thường cô sờ thấy cái gì?
La Vũ Vi cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Trước tiên anh bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết, anh nghe được lời đồn này ở chỗ nào?"
Thẩm Quân Trì nói: "Không phải lời đồn! Nhất định là sự thật! Em để anh nghĩ lại, anh sẽ nói lại từ đầu với em."
Anh ta thuật lại câu chuyện bát quái mà Du Trí Dương đã kể, nói đến chuyện riêng mà nam A nói với nữ C --
"Là bạn trai của em, chính miệng anh ta nói với bạn học nữ kia, bởi vì một lần ngoài ý muốn, anh ta mất đi một bên tinh hoàn!"
"Bạn học nữ kia nói chuyện này cho bạn cùng phòng của bạn trai em, kết quả bạn cùng phòng kia cũng thích bạn học nữ kia, sợ hai người bọn họ thật sự sẽ tốt hơn, liền nói chuyện này ra ngoài!"
"Bọn họ gọi anh ta là công công! Uông công công! Trong trường ai cũng biết chuyện này! Anh ta cũng không phản bác! Không tự chứng minh! Em nói xem đây có thể là tin đồn sao? Nếu có người nói anh như vậy, chắc chắn anh sẽ kiện bọn họ!"
"Em không có ống dẫn trứng, ai cũng biết em mang thai sẽ rất khó khăn, làm sao đàn ông bình thường có thể chấp nhận được?"
La Vũ Vi vẫn luôn bình tĩnh, ôm cánh tay, nghe Thẩm Quân Trì giương nanh múa vuốt kể chuyện xưa ở trước mặt mình.
Có những tin tức từng chút từng chút lọt vào tai cô, lặp đi lặp lại trong đầu.
Đợi đến khi Thẩm Quân Trì ngậm miệng, chờ mong nhìn cô, La Vũ Vi mới hỏi: "Nói xong chưa?"
Thẩm Quân Trì: "Em hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." La Vũ Vi nói, "Nhưng việc này, tôi đã sớm biết, anh ấy đều nói cho tôi biết."
Thẩm Quân Trì khiếp sợ nhìn cô: "Anh ta nói cho em biết?"
La Vũ Vi thản nhiên nhún nhún vai, "Hơn nữa đây chỉ là lời đồn, phương diện X của anh ấy không có vấn đề gì, rất bình thường, anh nói anh ấy không thể chứng minh, vậy muốn chứng minh như thế nào?"
Thẩm Quân Trì: "......"
La Vũ Vi: "Cảm ơn anh đã đến nói cho tôi biết một tin tức nhàm chán như vậy, tôi còn phải làm chuyện của tôi nữa, được rồi, tôi đã nghe xong, anh có thể đi rồi."
Thẩm Quân Trì không đợi được kết quả trong dự đoán của mình, thất vọng tột đỉnh, lại một lần nữa khóc lên: "Vũ Vi, em biết không, hôn lễ của anh bị hủy bỏ rồi."
La Vũ Vi: "......"
Thẩm Quân Trì khóc sướt mướt: "Anh, thật ra anh cũng không yêu cô ấy, nhiều năm như vậy, người trong lòng anh yêu chỉ có một mình em, nếu như, nếu như, anh lại theo đuổi em, em sẽ cân nhắc chứ?"
La Vũ Vi nghe đến phát chán, không muốn nhiều lời với anh ta một câu nào, lạnh lùng cứng rắn mở miệng: "Anh đi đi, tôi nói lần cuối cùng, đừng tới tìm tôi nữa, anh còn dám tới nữa, nhất định tôi sẽ báo cảnh sát."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, cuối cùng Thẩm Quân Trì cũng tuyệt vọng, trước khi rời đi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai người, đúng là trời sinh một đôi."
Danh Sách Chương: