• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thẩm Quân Trì rời đi, La Vũ Vi ngồi trên sô pha thật lâu.
Cô hoài nghi tính chân thực của những tin tức đó, ít nhất, đối với năng lực X của Uông Nhận, cô không cảm thấy có vấn đề, nhưng hai điều còn lại thì sao? Một là anh mất đi tinh hoàn bên trái, hai là anh mất đi khả năng sinh sản, hai điểm này, là thật sao?
Thẩm Quân Trì nói chắc chắn là do Uông Nhận chính miệng nói với bạn học nữ, không có gió sẽ không nổi sóng, La Vũ Vi cảm thấy rất có thể chuyện thứ nhất là thật, mà chuyện thứ hai ... Mười năm rồi, ai biết được?
Khả năng sinh sản của con người và khả năng X là hai việc khác nhau, ví dụ như La Vũ Vi, dựa trên cấu tạo sinh lý của hệ thống sinh dục nữ, cho dù cắt một ống dẫn trứng, khả năng X của cô cũng sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của cô.
Nam giới cũng vậy, rối loạn chức năng cương dương là do thiếu năng lượng X, nhưng có một số người lên giường sẽ không có vấn đề gì, sau khi kết hôn nhiều năm lại không có con, vừa kiểm tra lại là vô tinh, nhược tinh, đây chính là vấn đề khả năng sinh sản.
Vừa rồi, La Vũ Vi lý trí đuổi Thẩm Quân Trì đi, nhưng trên thực tế, nội tâm của cô đã bị chấn động không nhỏ, dẫn đến cô không thể bình tĩnh đối mặt với chính mình.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới một số lời mà Uông Nhận đã nói khi vừa mới quen.
Ngay từ lúc nằm viện, anh đã mang cho cô một bát hoành thánh tôm bóc vỏ, hai người cùng nhau ăn cơm, anh nói: "Không có con cũng không sao cả, cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, có thể hiểu rõ cuộc sống của mình đã là rất tốt rồi."
Gặp lại ở Thượng Hải, anh nói với cô, anh chưa từng yêu đương, bởi vì vì tin tưởng duyên phận, nguyên văn là: "Cho nên anh vẫn luôn chờ đợi, không có gấp gáp như vậy, em không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?"
Sau khi trở lại Tiền Đường, bọn họ gặp lại nhau, anh thổ lộ với cô, nói: "Sinh con không phải là mục đích của một đoạn tình cảm, so với sinh con, anh càng muốn có một người bạn đời tốt có thể nắm tay đồng hành với mình hơn."
Ở doanh trại RV, anh nói rằng anh đã gặp phải thất bại, vượt qua là được rồi, không vượt qua được thì phải nghĩ cách giải quyết.
Anh từng kể với cô chuyện xảy ra khi anh học đại học chính quy, anh từng nghĩ đến việc phát triển một đoạn tình cảm với hoa khôi của lớp bên cạnh, kết quả lại thất bại. Còn có bạn cùng phòng của anh, anh coi đối phương là bạn tốt nhất, nhưng lại bị đâm sau lưng, chuyện này náo loạn rất lớn, anh dùng nhiều năm mới có thể đi ra, có lẽ là đang nói đến chuyện này.
La Vũ Vi ôm đầu gối cuộn mình trên sô pha, cúi đầu, lại nhớ tới lúc nằm viện, dì Trương đã nói với cô.
Bà nói: "Bệnh lần này của cháu, có thể sau này sẽ có chút ảnh hưởng đối với việc tìm đối tượng của cháu, nhưng dì muốn nói cho cháu biết, đây không phải lỗi của cháu, cháu ngàn vạn lần không nên vì nguyên nhân này mà hạ thấp tiêu chuẩn tìm đối tượng của mình." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Bà nói: Không có người nào sẽ thuận lợi cả đời, không hề gặp một chút thất bại nào.
Bà nói: Dì cũng đã nói với Uông Nhận như vậy.
Vì sao Uông Nhận ưu tú như vậy, 30 tuổi rồi mà vẫn chưa yêu đương?
Vì sao, dì Trương biết rõ cô mang thai khó khăn, còn có thể cổ vũ cô tiếp nhận theo đuổi của Uông Nhận? 
Vì sao, cô nhiều lần ám chỉ Uông Nhận có thể ngủ lại nhà cô, Uông Nhận lại không đồng ý, tìm đủ loại lý do mà rời đi?
Vì sao, lúc đó Uông Nhận biểu đạt ra quá mức quan tâm đối với cô, sau khi gặp lại thì mãnh liệt theo đuổi?
Tại sao, có rất nhiều cô gái thích Uông Nhận! Anh lại hết lần này tới lần khác muốn yêu đương với cô?
Vấn đề vẫn luôn không có lời giải, hiện tại, đáp án đã rất rõ ràng.
La Vũ Vi nắm tóc, lại nhớ tới lời Thẩm Quân Trì hỏi cô: Tại sao anh ta lại muốn yêu em?
Đúng vậy, tại sao Uông Nhận lại yêu cô?
Có lẽ, không phải cô đụng phải vận may gì, mà là Uông Nhận đụng phải vận may.
  ——
Gần tám giờ tối, Uông Nhận đón xe từ ga tàu cao tốc đến dưới lầu nhà La Vũ Vi.
Chuyến đi này là đi về trong ngày, anh không mang theo vali, chỉ xách theo một túi máy tính, sau khi xuống xe không trực tiếp lên lầu, mà đi bộ mấy chục mét, tìm được một cửa hàng hạt dẻ rang đường.
Đầu mùa đông, theo từng đợt từng đợt không khí lạnh lẽo phương bắc xuôi về phương nam, nhiệt độ ở Tiền Đường càng ngày càng thấp, mấy ngày nay sau khi vào đêm chỉ có bốn năm độ, còn kèm theo gió tây bắc lạnh thấu xương. Uông Nhận mặc áo khoác dạ, trên cổ quấn khăn quàng cổ lông cừu, sau khi mua xong một túi hạt dẻ rang đường nóng hầm hập, anh che túi giấy vào trong ngực, vội vàng trở về nhà trọ.
Đi thang máy đến tầng hai mươi lăm, Uông Nhận đi tới cửa phòng 2506, ấn dấu vân tay, sau khi mở cửa phòng gọi một tiếng: "Thỏ con, anh về rồi!"
Trong phòng sáng đèn, nồi hấp trên lò vi sóng bốc hơi nóng, La Vũ Vi lại không đáp lại anh, Uông Nhận đổi giày đi vào nhà, thấy La Vũ Vi ngồi trên sô pha, nói: "Anh đói quá, đã làm xong bánh thịt hấp trứng chưa?"
Nghe được chữ "trứng" này, huyệt thái dương của La Vũ Vi đều nhảy dựng, đứng dậy đi tới, nói: "Làm xong rồi, anh rửa tay trước đi rồi chúng ta ăn cơm."
Uông Nhận đưa túi giấy cho cô: "Mua chút hạt dẻ, vẫn còn nóng, lát nữa có thể ăn."
La Vũ Vi yên lặng nhận lấy túi giấy, tiện tay đặt lên bàn ăn.
Uông Nhận: "......"
Anh tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác ra, để lộ áo sơ mi trắng bên trong phối với áo ba lỗ cổ chữ V màu xám, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau khi đi ra, phát hiện La Vũ Vi lại dựa vào sô pha, ôm gối ôm, như là đang hờn dỗi.
Cô không vui, Uông Nhận nhận ra, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô: "Sao vậy?"
La Vũ Vi gạt tay anh ra, quay đầu nhìn anh, nói: "Uông Nhận, vừa rồi, Thẩm Quân Trì đã tới."
Uông Nhận bất đắc dĩ hỏi: "Cậu ta tới đây làm gì?"
La Vũ Vi nói: "Anh ta nói cho em biết một chuyện, có liên quan đến anh."
Trong lòng Uông Nhận hiện lên dự cảm không tốt, hỏi: "Chuyện gì?"
La Vũ Vi không tự chủ được liếc về phía đáy quần của anh, quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Anh ta nói, anh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tinh hoàn đã trải qua giải phẫu, cho nên thiếu một bên tinh hoàn, cuộc giải phẫu này ảnh hưởng đến năng lực X cùng khả năng sinh sản của anh, tạm thời chúng ta không thảo luận đến năng lực X, em chỉ muốn biết, anh thật sự thiếu một bên tinh hoàn sao?"
Sắc mặt Uông Nhận trắng bệch, sau đó lại nhanh chóng đỏ lên, cuối cùng rơi vào trầm mặc thật lâu. La Vũ Vi kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được anh mở miệng, nói: "Đúng, quả thật anh chỉ có một bên tinh hoàn."
Đây là bí mật của anh, đã từng chỉ có người thân mới biết được, khi lên đại học lại bị công khai, biến thành đề tài nói chuyện phiếm, trò cười của hàng trăm hàng ngàn người, vì vậy mà anh đau khổ không chịu nổi, mãi đến khi tốt nghiệp đại học, đi Thượng Hải học nghiên cứu sinh mới dần dần bình tĩnh lại.
Từ đó về sau, anh không bao giờ nói chuyện này với người khác nữa, bởi vì không quản được miệng của người khác, không quản được sự phát triển của sự việc, anh không hiểu tại sao một chuyện không liên quan gì đến cuộc sống của mình lại khiến những người đó hưng phấn truyền bá khắp nơi, chân chính giải thích cái gì gọi là xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác.
Uông Nhận không biết làm sao Thẩm Quân Trì lại biết chuyện này, giờ phút này, anh đã không còn lòng dạ nào truy cứu nữa, càng quan tâm đến cảm giác của La Vũ Vi, anh có thể nhận ra sự phẫn nộ và thất vọng của cô, mà đó chính là nguyên nhân anh che giấu.
La Vũ Vi nhận được câu trả lời chính xác của đương sự, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Chuyện này, anh định khi nào thì nói cho em biết?"
Uông Nhận nói: "Anh không định nói cho em biết."
La Vũ Vi sợ ngây người: "Anh không có ý định nói cho em biết? Chuyện quan trọng như vậy mà anh không có ý định nói cho em biết?"
Uông Nhận nói: "Bởi vì chuyện này không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cũng không ảnh hưởng đến chức năng X của anh, anh thiếu một bên tinh hoàn, nhưng bên tinh hoàn còn lại của anh rất khỏe mạnh, anh còn làm kiểm tra tinh hoàn, tất cả đều ở trong phạm vi bình thường, không nghiêm trọng như em tưởng tượng, cho nên mới không muốn nói cho em biết, xin lỗi, Vũ Vi, anh chính là sợ em...."
"Anh chờ một chút, trước đừng vội nói xin lỗi." La Vũ Vi giơ tay ý bảo anh im miệng, "Nếu như anh thật sự rất khỏe mạnh, vậy em hỏi anh, vì sao anh vẫn không yêu đương?"
Uông Nhận nói: "Anh đã nói với em rồi, anh tin tưởng duyên phận, anh biết cảm giác động tâm là gì, anh đã động tâm với em rồi, cho nên muốn yêu đương với em, muốn kết hôn với em, chuyện này không liên quan gì đến tình trạng sức khỏe của anh."
La Vũ Vi khẽ lắc đầu, "Vậy tại sao lại là em? Ngoài đường có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao lại cố tình là em?"
Uông Nhận cũng không biết nên giải thích thế nào, "Chỉ là anh thích em!"
La Vũ Vi nói: "Em nói cho anh biết vì sao, vì em thiếu một ống dẫn trứng, mà anh lại thiếu một quả trứng, anh liền cảm thấy, oa! Thật xứng đôi! Cái gì mà tin tưởng duyên phận, cái gì mà ông trời sắp xếp, đều là lấy cớ! Anh không yêu đương là vì anh không dám nói chuyện này! Cho đến khi anh gặp một người như em! Tuổi tác của hai chúng ta thích hợp, điều kiện kinh tế của em cũng tạm được, dáng dấp cũng coi như xinh đẹp, lại có cảm tình với anh, anh đi đâu tìm một người phụ nữ thích hợp như em? Đúng là tự đưa tới cửa!"
Uông Nhận phí công phủ nhận: "Không phải, Vũ Vi, thật sự không phải!"
La Vũ Vi đứng lên, đi lòng vòng quanh bàn trà, vừa đi vừa nói, "Lúc anh theo đuổi em, luôn miệng nói biết em có băn khoăn, biết vì sao em không muốn tiếp nhận sự theo đuổi của anh, nhưng anh vẫn không nói tình hình của mình!"
Uông Nhận cũng đứng lên, trán toát mồ hôi, nói: "Xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên giấu em, trước đây anh vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói cho em biết, sau này lại ... anh biết nhất định em nghe được thì sẽ tức giận, cho nên không định nói nữa."
La Vũ Vi tức muốn chết, "Em hỏi anh, có phải người trong nhà anh đều biết chuyện này hay không?"
Uông Nhận: "Đúng vậy."
La Vũ Vi: "Ngay cả người nhà dì cậu đều biết?"
Uông Nhận: "Đúng vậy."
La Vũ Vi khẽ vỗ trán: "Trách không được, người trong nhà anh lại tốt với tôi như vậy, ba mẹ anh sẽ không ngại tình trạng sức khỏe của tôi, tôi thật sự cho rằng họ sáng suốt, không giống với ba mẹ Thẩm Quân Trì, nhưng thật ra vẫn là giống nhau!"
Uông Nhận bị nói đến không còn gì để nói, giống như một học sinh tiểu học bị dạy dỗ, cúi đầu, bắt đầu tiếp nhận đòn tấn công đơn phương của La Vũ Vi.
"Tôi nói thế này nhé, Uông Nhận, nếu anh không thiếu một bên tinh hoàn, căn bản là không thể nào thích tôi, ba mẹ anh càng không chấp nhận tôi!"
"Trước kia tôi thật sự nghĩ thế nào cũng không hiểu, anh là một người đàn ông ưu tú như vậy, tại sao lại thích tôi? Thạc sĩ trường danh giá, quản lý xí nghiệp nước ngoài, vẻ ngoài lại đẹp trai, độc thân suốt ba mươi năm, thấy tôi thì đột nhiên liền khổng tước xòe đuôi, ầm ĩ muốn yêu đương với tôi. Tôi vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc mình có chỗ nào hơn người? Thật sự là duyên phận ông trời cho sao? Hóa ra không phải tôi có chỗ hơn người, mà là vì tôi ít hơn người khác một chỗ! Thẩm Quân Trì thật sự không nói sai, hai chúng ta chính là đồng bệnh tương liên, trời sinh một đôi!"
"Mẹ anh còn nói cho dù tôi bị bệnh cũng không thể hạ thấp tiêu chuẩn tìm đối tượng, tôi không hạ thấp, cho nên tìm anh!"
"Anh thật sự rất đê tiện, hưởng thụ sự ngưỡng mộ mà tôi dành cho anh, nhìn tôi bởi vì thích anh nhưng lại cảm thấy mình không xứng với anh mà đau khổ, tôi đau khổ đến rơi nước mắt, ăn không vô ngủ không ngon, giống như một tên hề, anh đều nhìn thấy ở trong mắt, nhưng lại không nói!"
Uông Nhận giải thích: "Anh không nói, chính là sợ em sẽ có ý nghĩ như vậy, sợ em hiểu lầm tình cảm của anh!"
La Vũ Vi nhìn anh, nước mắt chảy xuống, "Vậy anh có từng nghĩ tới, giả thiết có một ngày, chúng ta kết hôn, sau khi kết hôn vẫn không có con, tôi sẽ vô cùng áy náy! Nếu anh không quan tâm, tôi lại càng áy náy hơn! Anh cao cao tại thượng, giống như một đấng cứu thế, còn tôi thì sao? Tôi bị nhốt trong tội lỗi, cho rằng tất cả đều là nguyên nhân của mình! Tôi phải đối mặt với ánh mắt thương hại của cả nhà anh, khóc lóc nói lỗi là do mình, có phải đến lúc đó, anh cũng không định nói với tôi?!"
Uông Nhận: "......"
Khuôn mặt La Vũ Vi đầy nước mắt nhìn anh: "Không nói được đúng không? Không phải anh rất giỏi nói sao? Trả lời tôi đi!"
Uông Nhận luống cuống, diễn thuyết và huấn luyện đều phải chuẩn bị trước mới có thể ung dung lên sân khấu, mà bây giờ, bí mật của anh đột nhiên bị vạch trần, đầu óc vẫn đang trong trạng thái ngừng hoạt động. Trước khi anh trở về, không biết La Vũ Vi đã suy nghĩ bao lâu, nói ra những lời này, có lẽ đều đã chuẩn bị trước nên mới có thể nói lưu loát như vậy, không mang theo một chút lắp bắp nào.
Uông Nhận bị đánh trở tay không kịp, rất khó tổ chức tốt từ ngữ để tranh luận với cô trong thời gian ngắn, anh cũng không muốn tranh luận, biết đó là lỗi của mình, nhưng anh có thể làm gì bây giờ? Bất kể ở thời điểm nào, nói chuyện này cho La Vũ Vi đều sẽ khiến cô hiểu lầm.
Có lẽ, đó cũng không hoàn toàn là hiểu lầm.
La Vũ Vi buồn bã nhìn anh: "Uông Nhận, anh và tôi ở bên nhau, có phải anh sẽ có được một loại yên bình về mặt tâm lý hay không? Sẽ cảm thấy chúng ta bình đẳng, anh sẽ không tự ti, sẽ không áy náy, không có áp lực, cũng không có nguy hiểm, nếu sau này không sinh được con, cứ úp cái nồi này lên cho tôi là được."
Uông Nhận vội nói: "Anh  không nghĩ như vậy!"
"Đám cưới của Thẩm Quân Trì bị hủy bỏ, anh ta rất khôi hài, nói anh ta không yêu cô gái kia, hỏi tôi, nếu anh ta theo đuổi tôi, tôi có thể suy nghĩ một chút hay không. Anh ta nói tôi sinh con khó khăn, nên tìm một người đàn ông khỏe mạnh, có ý gì? Tôi không khỏe mạnh sao? Tôi chỉ thiếu một ống dẫn trứng, sẽ kém người khác một bậc. Anh nói anh không ngại tình trạng thân thể của tôi, muốn kết hôn với tôi, ha ha ha..."
Cô vừa khóc vừa cười, gần như thét chói tai, "Mấy người coi tôi là cái gì?!
Cô khóc đau lòng như vậy, Uông Nhận tâm loạn như ma, đi đến bên cạnh cô, muốn giơ tay ôm cô, lại bị cô đẩy ra.
"Đừng chạm vào tôi!"
Uông Nhận nói: "Vũ Vi, tình cảm mà anh dành cho em là thật."
Một câu nói yếu ớt vô lực cỡ nào, chính anh cũng cảm thấy như vậy.
"Tôi tin tưởng hiện tại anh thích tôi là thật, nhưng đây không phải phạm vi mà chúng ta nên thảo luận!" La Vũ Vi lạnh lùng nói, "Uông Nhận, tôi hỏi anh thêm vài vấn đề, anh thành thật trả lời tôi, không được nói dối nữa."
Uông Nhận: "Được, em hỏi đi."
Hai mắt La Vũ Vi đẫm lệ mông lung nhìn ánh mắt của anh: "Lúc trước tôi nằm viện, ngày đầu tiên bị đưa đến phòng bệnh, rõ ràng anh có thể về nhà, nhưng lại lựa chọn ở lại chăm sóc tôi, có phải vì tôi và anh có cùng cảnh ngộ hay không?"
Uông Nhận đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Đúng."
Trái tim La Vũ Vi như bị đao cắt, lại hỏi: "Vậy anh thích tôi từ lúc nào?
Uông Nhận vô cùng lo lắng lắc đầu: "Anh không thể nói rõ ràng, thật sự, chính anh cũng không biết!"
La Vũ Vi: "Là ở Thượng Hải, hay là ở phòng bệnh?"
Uông Nhận đang do dự, La Vũ Vi ép anh: "Nói thật!"
Uông Nhận ngẩng đầu, nói: "Ở phòng bệnh."
Ở trong phòng bệnh, cô đã thê thảm như vậy, vậy mà anh cũng có thể động tâm với cô?
La Vũ Vi đã có được đáp án mong muốn, trong nháy mắt này tâm như tro tàn, thật ra cô không quan tâm Uông Nhận có thiếu một bên tinh hoàn hay không, cho dù năng lực X của anh thật sự có chướng ngại, cô cũng cảm thấy không có quan hệ gì, bởi vì anh thật sự quá tốt, ở bên anh, cô vui vẻ như vậy.
Thứ cô chân chính để ý chính là anh cố ý giấu diếm, thứ cô không thể tiếp nhận chính là động cơ mà anh theo đuổi cô!
La Vũ Vi khóc lóc tháo bông tai trên tai xuống, nói, "Tôi không cần sự thương hại của anh."
Sau đó tháo vòng ngọc ở cổ tay trái xuống, nói: "Tôi không cần loại cảm giác 'bình đẳng' này."
Cô tìm một cái túi, nhét hai món trang sức vào, nói: "Anh tìm người khác đi, đến bệnh viện bảo hiểm phụ nữ đi dạo nhiều một chút, sẽ gặp rất nhiều duyên phận."
Cô lại chạy lên tầng hai, nói: "Tôi không cần hôn nhân, không cần con cái, một mình tôi cũng có thể sống rất tốt."
Uông Nhận chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, đi theo cô như một con ruồi không đầu, luôn miệng nói: "Vũ Vi, là lỗi của anh, em đừng nóng giận, em nghe anh giải thích..."
Giống như nhân vật nam chính trong phim truyền hình, Uông Nhận là một người giỏi ăn nói, nhưng lúc này lại không thể nói nên lời.
La Vũ Vi ôm lấy con Linabell từ trên giường, nhét vào lòng Uông Nhận, ngón tay chỉ vào cửa ra vào, giận dữ hét lên: "Uông Nhận, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cút đi cho tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK