• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Đêm hôm khuya khoắt đến bệnh viện, cũng không biết mặc quần dài, em không lạnh sao?"
Uông Nhận ngồi xuống ghế truyền dịch trống bên cạnh La Vũ Vi, quay đầu nhìn cô, cười nói, "Không ngờ Bắc Kinh gần như vậy, lái xe mười mấy phút là tới."
La Vũ Vi: "......"
Cô cúi đầu thật sâu, áo khoác rất dài, có thể che hai tay và hai chân trần trụi của cô, để cô không cảm thấy lạnh nữa, nhưng trái tim cô vẫn không nóng lên, lúc này chỉ cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh biết em ở đây?"
Cô nghĩ mãi mà không rõ, không có ai biết cô đến bệnh viện này, chỉ dựa vào một tấm hình, làm sao Uông Nhận có thể đoán được?
"Anh gọi điện thoại cho Lý Nhạc San, cô ấy nói với anh, bây giờ em đang ở khách sạn, cho anh địa chỉ." Uông Nhận chậm rãi giải thích, "Gần khách sạn đó, bệnh viện gần nhất chính là bệnh viện này, anh nghĩ em sẽ không ngốc đến mức bỏ gần tìm xa, chạy đến bệnh viện khác."
Lý Đại Phật! La Vũ Vi nghĩ, bạn học Đại Phật ăn một phần thịt bò bít tết mấy trăm tệ do Uông Nhận mời, còn ngồi một chuyến xe chuyên dụng đường dài miễn phí, làm sao có thể chịu đựng được "tra tấn bức cung" của Uông Nhận? Thậm chí Uông Nhận cũng không cần "dụng hình", có lẽ chỉ cần nhẹ nhàng nói vài câu, Lý Nhạc San đã khai toàn bộ.
Vẻ mặt La Vũ Vi đau khổ, âm thanh như tiếng muỗi kêu: "Xin lỗi..."
Uông Nhận nhìn cô, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, còn có một phần đau lòng, La Vũ Vi buộc tóc đuôi ngựa, không trang điểm, sắc mặt rất kém, có vẻ bệnh tật rõ ràng, vẻ mặt lại đủ loại biểu tình, cau mày, bĩu môi, ánh mắt né tránh, căn bản cũng không dám đối diện với anh.
Trên đường lái xe tới đây, quả thật Uông Nhận có chút tức giận, La Vũ Vi chơi một ván cờ lớn như vậy, lừa anh thật thảm, nhưng lúc này thật sự nhìn thấy cô, anh phát hiện căn bản mình không tức giận nổi, ngược lại trong lòng có một loại cảm giác may mắn vì đã mất mà tìm lại được.
Anh nhịn không được đi trêu La Vũ Vi: "Bạn của Lý Nhạc San muốn thuê phòng của em, thì ra người bạn kia cũng họ La, thật trùng hợp nha."
La Vũ Vi: "......"
Uông Nhận: "Thượng Hải là thành phố hạng A, rừng rậm của những kẻ có dã tâm, Bắc Kinh mà, làm nghề này của bọn em, sẽ càng nhiều cơ hội hơn."
La Vũ Vi muốn đào một cái lỗ chui vào: "Anh đừng nói nữa, luôn khoe khoang trí nhớ của anh tốt, có ý gì?"
Uông Nhận nghiêng đầu nhìn cô: "Lúc em nói những lời này với anh, thật ra đã có ý định về Tiền Đường rồi, đúng không?"
La Vũ Vi: "......"
Uông Nhận cười rộ lên, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy La Vũ Vi đặt một cái túi nhựa ở bên người, bên trong kẹp một tờ giấy bệnh án mới in ra, anh đưa tay lấy ra, vừa nhìn vừa đọc: "Bệnh nhân đau bụng 0,5 ngày, bụng dưới, tính liên tục, giảm thèm ăn, tiêu chảy mấy lần, đa số là dạng nước, nôn mửa mấy lần, lần nôn mửa cuối cùng chứa chất lỏng giống mật, nhiệt độ cơ thể 38,4 độ..."
"Anh làm gì vậy!" La Vũ Vi đỏ mặt, đoạt lấy danh sách bệnh án, "Đừng đọc nữa."
Uông Nhận hỏi: "Em ăn cái gì vậy? Ăn thành như vậy."
La Vũ Vi bĩu môi: "... Ếch trâu thơm cay."
Uông Nhận: "Mua ở cửa hàng nào? Em giữ lại những chứng từ này, đến lúc đó anh cùng em đi khiếu nại, bảo ông chủ bồi thường tiền thuốc men cho em."
La Vũ Vi chột dạ liếc anh: "Không trách bọn họ, trách chính mình. Là ếch trâu đêm qua, em để trong tủ lạnh một đêm, trưa nay lấy ra cũng không đun nóng, đặt ở trên bệ cửa sổ một lát, đợi nó trở nên ấm áp rồi ăn..."
Uông Nhận nghe đến ngây người, hỏi: "Em đặt bao lâu vậy?"
La Vũ Vi: "Chỉ hai tiếng, không lâu."
Uông Nhận trừng lớn mắt, ngón trỏ chỉ lên trần nhà: "Em không biết thời tiết bây giờ, để đồ ăn dưới ánh mặt trời sẽ khiến nó biến chất sao?"
La Vũ Vi rất vô tội, "Vốn dĩ mùi vị của nó cũng rất nặng, còn là vị cay, lúc ăn thật sự không cảm thấy có vấn đề gì, nếu mùi vị của nó thay đổi em còn có thể ăn hết sao?"
Uông Nhận không biết nên nói cái gì, khuỷu tay chống lên đùi lớn, giơ hai tay xoa xoa mặt, vô lực hỏi, "Bình thường em không hay nấu cơm sao?"
La Vũ Vi bĩu môi, "Trứng xào cà chua, khoai tây sợi xào, à, em biết làm gà cay, em làm món đó rất ngon, món phức tạp thì không biết, bình thường cũng không có thời gian làm."
Uông Nhận thở dài, thẳng lưng lên hỏi: "Bây giờ còn sốt không?"
"Còn." La Vũ Vi gật đầu.
Uông Nhận rất tự nhiên đưa tay đến bên trán cô, đột nhiên dừng lại, chớp chớp mắt, trưng cầu ý kiến của cô: "Anh có thể thử nhiệt độ trán của em một chút không?"
La Vũ Vi nhướng mí mắt nhìn anh: "Có thể."
Lúc này Uông Nhận mới yên tâm sờ trán của cô, quả nhiên rất nóng, La Vũ Vi cảm nhận được nhiệt độ bàn tay anh, lành lạnh, tim đập thình thịch, không dám nhúc nhích, cũng may rất nhanh Uông Nhận đã thu tay lại.
"Có lẽ trong nước muối em đang treo có thuốc hạ sốt, còn có thuốc tiêu viêm." Anh ngẩng đầu nhìn mấy bao thuốc nước treo trên cần truyền dịch, lại chú ý tới lưng trái La Vũ Vi treo kim lưu trữ, hỏi, "Có phải ngày mai vẫn còn treo nữa phải không?"
La Vũ Vi gật đầu: "Đúng vậy, kê đơn thuốc hai ngày, nếu ngày mai không có triệu chứng gì, ngày mốt sẽ không cần treo, nếu ngày mai còn không khỏe, có thể ngày mốt còn phải treo nữa."
Uông Nhận nói: "Ngày mai anh đi cùng em."
La Vũ Vi lắp bắp kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt: "Không cần! Không cần không cần! Em tự đi là được, cũng không phải là không tự đi đường được."
Cô đột nhiên nhớ tới tin nhắn trước đó Uông Nhận gửi, vội nói: "Không phải ngày mai anh phải đi Bắc Kinh công tác sao? Công việc quan trọng, anh không cần lo cho em, thật sự, em tự xử lý được."
Uông Nhận suy nghĩ một lát, quyết định lúc này không nên nhiều lời với cô, La Vũ Vi người này quá mức hiếu thắng, ép quá chặt, ngược lại sẽ khiến cho tâm lý phản nghịch của cô nổi lên, dù sao cô cũng đã về Tiền Đường rồi, anh có thể từ từ. Uông Nhận nói: "Yên tâm đi, nhất định anh sẽ đi Bắc Kinh, lần này phải gặp khách hàng quan trọng, không thể để người ta leo cây."
La Vũ Vi thở phào nhẹ nhõm, thấy Uông Nhận ngồi bất động, đánh bạo đề nghị: "Thật ra em không có việc gì, chỉ còn một gói thuốc, treo xong là có thể tự mình về nhà, hay là anh đi trước đi, muộn rồi, ngày mai anh còn phải đi công tác, đêm nay nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Uông Nhận ung dung bắt chéo chân: "Anh tới cũng đã tới, dù sao cũng chỉ còn một gói thuốc, rất nhanh thôi, treo xong anh sẽ đưa em về khách sạn."
La Vũ Vi: "Thật sự không cần..."
Uông Nhận trực tiếp chuyển đề tài: "Khi nào thì em lấy lại căn nhà đó?"
La Vũ Vi sửng sốt, thành thật trả lời: "Tầm hai mươi."
Uông Nhận: "Vậy em còn phải ở lại khách sạn thêm chín ngày nữa?
La Vũ Vi: "Ừm."
"Anh biết rồi." Uông Nhận lấy di động ra, "Em nghỉ ngơi một lát đi, anh chơi game."
Anh không cho La Vũ Vi cơ hội cự tuyệt, thật sự mở ứng dụng trò chơi, La Vũ Vi thấy anh chơi rất nghiêm túc, lại ngẩng đầu nhìn nước thuốc, quả thật còn không nhiều, vì vậy không mở miệng thúc giục anh trở về.
Phòng cấp cứu truyền dịch không lớn, mùa này lại không có bệnh dịch, người truyền dịch đêm khuya cũng không nhiều, phân bố rải rác trong phòng nhỏ.
Uông Nhận chỉ chơi game một lát rồi cất điện thoại đi, im lặng ở bên cạnh La Vũ Vi, tầm mắt đảo qua phòng truyền dịch – tường trắng, từng dãy ghế truyền dịch màu xanh lam, trên tường dán các loại áp phích chữa bệnh, ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc, các y tá ra ra vào vào ... Uông Nhận đột nhiên có một loại cảm giác giống như đã từng trải qua, rất nhanh đã nhớ tới loại cảm giác này từ đâu mà đến, bởi vì nơi này là bệnh viện, anh và La Vũ Vi quen biết nhau ở bệnh viện.
Cô gái bên cạnh siết chặt áo khoác của anh, rụt chân lại dưới vạt áo, gần như cuộn mình thành một quả bóng.
Uông Nhận cảm thấy mình mang theo áo khoác là đặc biệt sáng suốt, trong phòng lạnh như vậy, cô lại mặc áo ngắn tay quần đùi chạy tới, nếu không có áo khoác, đêm nay phải treo nước mấy tiếng, đừng nói bệnh viêm dạ dày của cô không khỏi, có lẽ còn bị thêm bệnh cảm nữa.
La Vũ Vi không chơi điện thoại di động, lúc này đầu óc choáng váng, không có hứng thú đối với bất kỳ cái gì, bên cạnh còn có một Uông Nhận đang ngồi, trong lòng cô đủ loại suy nghĩ, nếu nhất định phải dùng hai từ để khái quát, từ duy nhất La Vũ Vi có thể nghĩ đến chỉ có -- thần kỳ.
"Này, anh đã từng cùng người ta truyền nước chưa?" Cô đã không còn lạnh nữa, thấy người đàn ông bên cạnh đang ngẩn người, lười biếng hỏi anh.
Uông Nhận quay đầu nhìn cô: "Đã từng đi cùng, mẹ anh, còn có em nữa."
La Vũ Vi không ngờ anh lại trả lời như vậy, xấu hổ đến nỗi mặt ửng đỏ, "Uông Nhận, anh thật đáng ghét! Làm sao có thể tính cả em vào được?"
Uông Nhận khoa tay múa chân một cái, "Đơn giản chỉ là em biến nằm thành ngồi, lúc ấy khi em truyền xong thuốc đều là anh gọi y tá, vậy khẳng định coi như là đi cùng, đúng không?"
"Đúng, đúng đúng đúng." La Vũ Vi không dám phản bác, "Ôi chao, thật sự không nói lại anh."
"Vốn dĩ là vậy." Uông Nhận cười đến lộ ra một hàng răng trắng.
Hơn mười một giờ tối, La Vũ Vi đã truyền xong thuốc, y tá rút kim giúp cô, cô đứng dậy, Uông Nhận khoác áo khoác lên vai cô, vai áo sụp xuống giữa cánh tay, vạt áo gần như lau đất, đặc biệt giống như một đứa trẻ trộm quần áo của người lớn.
La Vũ Vi thấy Uông Nhận đang cười trộm, khép chặt vạt áo gió, nói: "Anh cười cái gì mà cười?"
Uông Nhận chỉ cô: "Lại có sức nổi giận rồi, chứng tỏ thuốc em treo rất có tác dụng."
La Vũ Vi không để ý đến anh, xách túi xách và túi nilon lên, tức giận đi đến quầy lấy thuốc, bác sĩ kê cho cô vài loại thuốc uống, có thuốc viên và thuốc pha, có thuốc dùng để điều trị dạ dày, có thuốc dùng để tiêu viêm, phải uống vài ngày.
Bỏ toàn bộ hộp thuốc vào túi nilon, La Vũ Vi theo Uông Nhận rời khỏi phòng cấp cứu, sóng vai đi đến bãi đậu xe.
Bên ngoài không lạnh như bên trong, Uông Nhận khoác áo gió lên khuỷu tay mình, La Vũ Vi xách túi, lắc lư đi bên cạnh anh.
Đèn đường chiếu vào bọn họ, kéo ra hai cái bóng trên mặt đất, một cái dài, một cái ngắn, Uông Nhận nhìn một hồi, lại ngẩng đầu nhìn trời, qua vài ngày nữa chính là Trung thu, hiện tại mặt trăng thiếu một lỗ hổng nho nhỏ, sắp tròn.
Anh đột nhiên mở miệng: "Đây là lần đầu tiên chúng ta... cùng đi dưới bầu trời Tiền Đường."
La Vũ Vi kịp phản ứng, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thấy được ánh trăng, cảm thán nói: "Đúng vậy..."
"Thật sự rất có duyên." Uông Nhận quay đầu nhìn cô, chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh, "Em xem, lại đang ở bệnh viện, không tin cũng không được."
"Mê tín." La Vũ Vi quay đầu, bước nhanh về phía trước, bím tóc đuôi ngựa vẫy tới vẫy lui sau đầu, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra một cảm giác quật cường.
Uông Nhận cười rất vui vẻ, tiếp tục chậm rãi đi theo sau cô.
Buổi tối cuối hè, thật ra nhiệt độ rất dễ chịu, bởi vì Uông Nhận nói những lời này, đáy lòng hai người đều nổi lên một mảnh gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn duy trì trấn định, cẩn thận không để cho đối phương phát hiện.
Làm bạn dưới ánh trăng, hai người đi đến bãi đậu xe, La Vũ Vi lại một lần nữa nhìn thấy chiếc Audi màu đen kia.
Cô đứng ngẩn người bên cạnh xe, không biết nên ngồi ghế phụ hay ghế sau, Uông Nhận trực tiếp mở cửa ghế phụ giúp cô: "Lên xe đi."
La Vũ Vi nghe lời lên xe, cài dây an toàn, Uông Nhận ngồi lên ghế lái, khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
La Vũ Vi ngồi ở ghế phụ, luôn cảm thấy không giống với lần trước ngồi chiếc xe này, nhìn kỹ, thì ra là trên gương chiếu hậu có thêm một chuỗi dây chuyền – là một chuỗi hạt châu nhỏ xâu thành, phía dưới treo một túi thơm màu đỏ, vẫn luôn lắc lư trong khóe mắt của cô.
"Đây là cái gì?" La Vũ Vi khẽ sờ cái túi thơm kia, "Lần trước còn chưa có."
"À, đây là ngày sinh nhật anh đến miếu xin... " Uông Nhận hơi dừng một chút, "Bùa bình an."
La Vũ Vi không có hoài nghi: "Xem ra, anh thật sự rất tin những thứ này."
Uông Nhận cười nói: "Thà rằng tin là có, ngôi chùa kia còn rất linh, có cơ hội anh sẽ dẫn em đến đó, phong cảnh ở đó đặc biệt tốt, đi nơi đó bái Phật cũng giống như đi bộ đường dài, còn có một quán chay, làm mì chay đặc biệt ngon."
La Vũ Vi hỏi: "Có thể cầu sự nghiệp không?"
Uông Nhận: "Có thể."
La Vũ Vi mấp máy miệng: "Hai năm nay nghiệp vận của em thật sự không tốt lắm, thật sự nên đi bái Phật."
"Đi đi." Uông Nhận nói, "Tin anh đi, thật sự rất linh."
Bệnh viện cách khách sạn không xa, chưa đến mấy phút đã chạy đến, Uông Nhận dừng xe trước cửa khách sạn, La Vũ Vi đang định xuống xe, Uông Nhận hỏi: "Em ở phòng mấy?"
La Vũ Vi cảnh giác nhìn anh: "Làm gì?"
Uông Nhận không thừa nước đục thả câu với cô: "Sáng mai anh đến đưa bữa sáng cho em, em thường dậy lúc mấy giờ?"
La Vũ Vi lại bối rối: "Không không không không, em có thể gọi đồ ăn bên ngoài, khách sạn cũng có nhà hàng..."
"La Vũ Vi, em đừng căng thẳng, bình tĩnh một chút, nghe anh nói." Uông Nhận nhìn vào mắt cô, "Hiện tại em đang bị bệnh, bị viêm dạ dày ruột, mấy ngày gần đây em không thể ăn bậy nữa, cho dù là cháo hoa mua bên ngoài, cũng không biết người ta có nấu an toàn sạch sẽ hay không. Ngày mai anh phải đi công tác, buổi sáng không cần đến công ty quẹt thẻ, anh có thời gian rảnh, hơn nữa ở cách đây không xa, nhà anh cách chỗ này hai con phố, anh đến đưa đồ ăn sáng cho em, cam đoan là cháo hoa tươi mới nhất, anh chỉ hy vọng em có thể nhanh chóng khỏe lại, nghe rõ không?"
Ánh mắt dịu dàng như vậy, giọng nói thành khẩn như vậy, La Vũ Vi bị mê hoặc, đầu óc còn đang giãy dụa, miệng lại không chịu thua kém trả lời trước: "Nghe rõ rồi."
Uông Nhận cười: "Nghe hiểu là tốt rồi, vậy... số phòng?"
La Vũ Vi: "8307."
Uông Nhận gật đầu, "OK, anh nhớ rồi, ngày mai chín giờ đến gõ cửa, được không?"
La Vũ Vi: "Được."
"Vậy em vào đi, anh sẽ không xuống xe nữa." Uông Nhận đặc biệt có chừng mực, buổi tối hôm đó, anh cũng không có ý định đến phòng La Vũ Vi tham quan, ngộ nhỡ người ta còn chưa dọn dẹp, trong phòng loạn thành một đống, chẳng phải là rất mạo phạm sao?
"Cảm ơn anh, Uông Nhận." La Vũ Vi xuống xe, quay đầu lại nhìn anh, "Vậy... em vào đây, ngày mai gặp."
Uông Nhận ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô: "Ngày mai gặp."
Trên đường lái xe một mình về nhà, Uông Nhận bật loa trên xe, chọn một bài hát tiếng Anh để phát. Tiếng hát khàn khàn của nữ ca sĩ vây quanh trong xe, tâm tình Uông Nhận rất tốt, ngón tay gõ bàn vuông, ngâm nga theo:
"Trong đêm mê hoặc này,
Anh gặp em một lần nữa,
Trăng không nói dối,
Như đôi mắt anh khi anh nhìn em."
Trong đêm lãng mạn này,
Anh gặp em một lần nữa,
Hoa hồng tỏa ra hương thơm,
Giống như tâm trạng khi anh nhớ em..."
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK