• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình sinh, đây là lần đầu tiên La Vũ Vi cảm nhận được một câu trên internet "Xấu hổ đến mức ngón chân có thể móc ra ba phòng ngủ một phòng khách", có lẽ là thật.
Cô nằm trên giường bệnh, mười ngón chân đều cuộn tròn lại, nếu dưới lòng bàn chân có một mảnh đất bùn, cho dù không móc ra được ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng tuyệt đối móc mười cái lỗ lớn là chuyện không thành vấn đề.
"Thẩm Quân Trì, anh đang làm gì vậy?!" Đương nhiên La Vũ Vi sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của Thẩm Quân Trì, hạ giọng quát, "Anh điên rồi sao?"
Thẩm Quân Trì cố chấp đưa hoa tươi và nhẫn, ánh mắt tự tin: "Em đồng ý với anh, anh sẽ đứng lên."
"Tôi sẽ không đồng ý." La Vũ Vi kiên quyết nói.
Thẩm Quân Trì hỏi: "Tại sao, chỉ vì những lời mẹ anh nói với em?"
La Vũ Vi hơi sửng sốt, anh ta biết mẹ mình đã tới.
Biết còn làm ra chuyện này?! Cô càng không thể hiểu được.
Thẩm Quân Trì vội la lên: "Anh đã nói với em rồi, thái độ của mẹ anh sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của anh! Anh yêu em, La Vũ Vi anh yêu em! Anh thay mặt mẹ xin lỗi em, mẹ không có văn hóa, cái gì cũng không hiểu, mẹ không biết em quan trọng với anh như thế nào! Nếu mất em, anh cũng không biết nên sống cuộc sống sau này như thế nào! Đời này anh chỉ yêu một mình em, Vũ Vi, em tin anh."
La Vũ Vi muốn điên rồi, thật sự, cả khuôn mặt cô đều bốc cháy, Thẩm Quân Trì còn hô lớn như vậy, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều có thể nghe thấy, La Vũ Vi thật sự muốn tông cửa xông ra ngoài, nhưng cô lại không thể đi được, ngay cả giường cũng không có cách nào xuống!
"Anh lầm trọng điểm rồi, Thẩm Quân Trì." La Vũ Vi cố gắng hạ giọng, "Anh đứng dậy, kéo rèm lên trước, vấn đề của tôi và anh, chúng ta đóng cửa lại giải quyết, anh đừng làm cho thiên hạ đều biết, anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì vẫn cần mặt mũi."
Thẩm Quân Trì nặng nề thở hổn hển, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm La Vũ Vi, khóe mắt lại có thể cảm giác được những người khác trong phòng bệnh này giống như bị thi triển thuật định thân, tất cả đều đang nhìn về phía anh ta.
Nhất định bọn họ cảm thấy anh ta rất điên, rất khoa trương, giống như một tên ngốc đầu óc có lỗ hổng.
Thẩm Quân Trì nghĩ, đó là bởi vì bọn họ không biết, đây là biện pháp duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra để níu kéo La Vũ Vi.
Thẩm Quân Trì không tình không nguyện đứng lên, kéo rèm bên giường, khi rèm hình chữ L ngăn cách hoàn toàn hai nhóm người trong ngoài, Uông Nhận mới chậm rãi trở về giường 11, ngồi xuống cuối giường mẹ. 
Trong rèm, La Vũ Vi hơi mệt mỏi nhìn Thẩm Quân Trì: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Diễn kịch cho ai xem? Nếu anh biết mẹ anh đã tới, vậy chúng ta còn có gì để nói? Thẩm Quân Trì, chúng ta chia tay đi, thật đấy, tôi mệt mỏi rồi."
Thẩm Quân Trì lắc đầu: "Anh không diễn kịch, anh sẽ không chia tay với em, Vũ Vi, em biết anh yêu em, anh luôn chờ đợi ngày này, anh muốn kết hôn với em, muốn sống với em cả đời."
La Vũ khẽ hỏi: "Nếu như tôi không sinh con được thì sao?"
Thẩm Quân Trì trầm mặc vài giây, ánh mắt có chút mơ hồ, tiếp theo khẽ mỉm cười, trên mặt lại lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Anh ta đặt hoa và nhẫn kim cương xuống, đi tới bên giường La Vũ Vi, ngồi xuống, cầm lấy tay cô nói: "Anh biết em đang lo lắng chuyện này, yên tâm đi, Vũ Vi, anh đã thuyết phục mẹ anh, chúng ta đăng ký trước, chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ bắt đầu có con. Em phải tin lời bác sĩ, cũng phải có lòng tin với chính mình, anh nhất định sẽ cùng em chữa bệnh, chờ ngày nào đó em mang thai, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ, thật sự, mẹ anh đã đồng ý! Đến lúc đó anh sẽ tặng cho em một hôn lễ long trọng nhất!"
Anh ta càng nói càng hưng phấn, La Vũ Vi lại càng nghe càng lạnh lòng: "Anh thật sự hiểu lầm trọng điểm rồi, Thẩm Quân Trì, có phải anh chỉ quan tâm sau này tôi còn có thể sinh con hay không?"
Thẩm Quân Trì nói: "Anh đang đi công tác, em biết rõ mà, anh không về được, vị trí phó giám đốc không phải chỉ dành cho anh, anh đã nói với em chuyện có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm anh, nếu như anh không làm xong hạng mục này mà đã chạy về Tiền Đường, đây chính là một nhược điểm!"
"Hiện tại tôi không có việc gì." La Vũ Vi nói, "Vậy nếu tôi chết thì sao?"
Thẩm Quân Trì: "Không thể nào!"
La Vũ mỉm cười: "Anh chắc chắn như vậy sao?
Thẩm Quân Trì: "......
La Vũ Vi nói: "Thẩm Quân Trì, tôi thật sự mệt mỏi với tình yêu này, không muốn tiếp tục nữa, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, muốn làm việc chăm chỉ, nhưng nhà anh ... nhà anh suy nghĩ quá nhiều, dù sao ba mẹ anh cũng không thích tôi, anh cần gì phải đối đầu với họ."
Thẩm Quân Trì: "Anh không đồng ý!"
"Anh không nên chơi xấu như một đứa trẻ được không? Anh sắp hai mươi bảy rồi!" Tay trái La Vũ Vi ấn vết mổ trên bụng, bình tĩnh nói, "Tôi nói chuyện nghiêm túc với anh, anh không cần kéo đông kéo tây nữa, trong nhà tôi còn có đồ của anh, dù sao anh cũng có thể đi vào, thừa dịp mấy ngày nay đi dọn đồ đi, sau này chúng ta không cần liên lạc nữa."
Thẩm Quân Trì nghiến răng nghiến lợi nói, "La Vũ Vi, em để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại vị trí của hai chúng ta một chút, bây giờ là em đi công tác ở nơi khác, đang chuẩn bị một cuộc triển lãm vô cùng quan trọng, mà anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Tiền Đường, ví dụ như tai nạn xe cộ, đột nhiên được đưa đến bệnh viện cấp cứu, em sẽ trở về chứ?"
La Vũ Vi khó có thể tin, "Không phải chỉ có một mình tôi mới có thể tổ chức một cuộc triển lãm, mỗi lần đều có rất nhiều nhân viên công tác, không có tôi, bọn họ vẫn có thể để cho triển lãm khai mạc đúng hạn, tôi nói nhất định tôi sẽ trở về, anh có tin không?"
Thẩm Quân Trì nói như đinh đóng cột, "Bởi vì anh hiểu em, bây giờ em nói hay lắm, nếu gặp phải chuyện như vậy, có lẽ em còn không làm bằng anh!"
La Vũ Vi bi ai nhìn anh ta: "Tôi biết anh sẽ không tin, anh cũng sẽ không thừa nhận hạng mục kia có rất nhiều người tham gia, không phải anh sợ không thể thực hiện được hạng mục kia, chỉ là anh sợ bị người khác đoạt công lao, không thăng chức được. Giữa thăng chức và tôi, anh đã đưa ra lựa chọn, tôi hiểu lựa chọn của anh, cho nên, chúng ta chia tay đi."
Thẩm Quân Trì trừng to mắt nhìn cô, không rõ vì sao mọi chuyện không phát triển theo phương hướng mà anh ta mong muốn.
Buổi tối một ngày trước, anh ta nhận được điện thoại của mẹ, Giải Dung Lan nói cho anh ta biết, mình đi bệnh viện thăm La Vũ Vi, đưa cho cô năm vạn tệ làm tiền bồi thường.
Giải Dung Lan nói qua điện thoại: "Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, chắc chắn bác sĩ sẽ không nói thật, chỉ nói có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng, còn có cơ hội thụ thai tự nhiên, nhưng mẹ biết đó đều là gạt người! Về sau La Vũ Vi rất khó mang thai nữa! Con còn nhớ Tiểu Phương ở dưới lầu không? Lúc còn trẻ cô ta bị đàn ông làm cho lớn bụng phải đi phá thai, sau đó không thể mang thai được nữa, hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, xem mắt cũng chỉ có thể tìm mấy người kết hôn lần hai, cô ta chỉ là phá thai, mà La Vũ Vi là cắt đứt một ống dẫn trứng! Ống dẫn trứng không thông, còn mang thai như thế nào?"
Thẩm Quân Trì vừa nghe liền biết xong đời, ngày thường, ngoài mặt mẹ anh ta khách khí với La Vũ Vi, nhưng trong lòng lại luôn biểu đạt bất mãn về La Vũ Vi đối với anh ta. Nghe giọng điệu của mẹ, nhất định lần này hai người phụ nữ gặp nhau trong không vui, Thẩm Quân Trì có thể tưởng tượng ra mẹ mình nói chuyện khó nghe đến mức nào.
Thật ra, trước khi mang thai ngoài tử cung, Thẩm Quân Trì cảm thấy tình cảm của mình và La Vũ Vi đã càng ngày càng ổn định, cha mẹ đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ, sự nghiệp của La Vũ Vi và anh ta đều đang đi lên dốc, anh ta đang chờ hạng mục Quý Dương được chứng thực, bản thân xác định được thăng chức tăng lương, sẽ lập tức cầu hôn La Vũ Vi.
Kết quả ngay tại thời điểm mấu chốt khi sắp ký hợp đồng hạng mục, thai ngoài tử cung của La Vũ Vi bị vỡ chảy nhiều máu, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cho Thẩm Quân Trì một đả kích trầm trọng.
Tối hôm trước, Thẩm Quân Trì thật sự bận đến sứt đầu mẻ trán, một bên là tổ dự án họp trắng đêm thương thảo chi tiết hợp đồng, một bên là Dương tổng gọi điện thoại đòi mạng bảo anh ta trở về, Thẩm Quân Trì không có cách nào phân thân, còn khó có thể lý giải, anh ta không phải bác sĩ, cũng không phải do anh ta tới làm phẫu thuật, trở về thì có thể làm gì? Anh ta cũng không biết chăm sóc bệnh nhân!
Vốn dĩ muốn nhờ mẹ mình đến chăm sóc La Vũ Vi, nhưng Giải Dung Lan vừa nghe La Vũ Vi gặp phải tình huống như vậy, không chút do dự mà cự tuyệt.
Thẩm Quân Trì hết cách, chỉ có thể nói với Dương tổng mời hộ lý, Dương tổng lại mắng anh ta, nói anh ta không phải đàn ông, còn nói anh ta xách quần liền trở mặt không nhận người, thiếu chút nữa làm anh ta tức hộc máu.
Thẩm Quân Trì biết với tính tình La Vũ Vi, vừa lấy ra năm vạn kia, có lẽ La Vũ Vi sẽ nổ tung, cộng thêm thái độ của mẹ anh ta, hơn nữa anh ta không kịp chạy về Tiền Đường, anh ta đoán tám phần La Vũ Vi sẽ nói chia tay.
Nhưng anh ta không muốn chia tay.
Đang yên đang lành chia tay cái gì!
Anh ta đã tra qua trên mạng, thiếu một ống dẫn trứng không có nghĩa là mất đi năng lực sinh sản, La Vũ Vi còn trẻ, chỉ cần ống dẫn trứng bên phải không có vấn đề gì, vẫn có thể sinh con như thường, cho dù không thể thụ thai tự nhiên, cũng có thể làm thụ tinh ống nghiệm! Tiền không thành vấn đề, anh ta có thể kiếm, La Vũ Vi lại càng có thể kiếm! 
Chỉ là Thẩm Quân Trì biết, sau khi mẹ tới gây chuyện, có lẽ lời xin lỗi, cầu xin, bán thảm như tự nhiên đã vô dụng, anh ta suy nghĩ cả một buổi tối, rốt cục nghĩ ra biện pháp này, anh ta muốn cầu hôn! Muốn biểu đạt tình yêu của anh ta trước mặt mọi người, chắc chắn La Vũ Vi cũng đang phiền não vì sau này có thể sinh con hay không, anh ta kịp thời biểu lộ thái độ của mình, có lẽ cô sẽ đồng ý?
Cho dù cô không đồng ý cũng không sao, anh ta còn có thể cứu vãn đường sống, có thể dỗ cô đùa cô, cùng lắm thì khóc một hồi, ít nhất sẽ không nháo đến chia tay.
Nhưng La Vũ Vi vẫn nói chia tay, Thẩm Quân Trì cảm thấy ấm ức, không rõ rốt cuộc vấn đề ở đâu, đỏ mắt hỏi: "Vũ Vi, có phải em không yêu anh nữa không?"
Trong giọng nói có kèm theo tiếng khóc nức nở, La Vũ Vi lao lực quá độ: "Rốt cuộc anh bị cái gì vậy?"
Rèm có thể che bóng dáng hai người, nhưng không cách âm, cái gì Uông Nhận cũng nghe thấy.
Anh cực kỳ mê hoặc, sau khi Thẩm Quân Trì xuống máy bay không chạy tới bệnh viện trước, mà hình như là về nhà tắm rửa trước, thay âu phục, còn làm tóc, lại đi mua hoa mua nhẫn kim cương, cuối cùng mới quang vinh xinh đẹp đi vào phòng bệnh, chuyện đầu tiên chính là quỳ xuống cầu hôn.
Anh ta nói nhiều lần câu "Anh yêu em", chân tình chân thành, không giống gạt người, nhưng lại chưa từng hỏi qua bệnh tình của La Vũ Vi, một câu cũng không có.
Đây thật sự là yêu sao? Tình yêu là như vậy sao?
Uông Nhận nghĩ đến bộ dáng tối hôm đó khi La Vũ Vi được đưa vào phòng bệnh, khuôn mặt không có chút máu, nhìn qua không giống một người sống, cô phiền não vặn vẹo trên giường bệnh, nói mình khó chịu, đau đầu, sau đó còn nôn ra, phát sốt, đáng thương túm lấy góc áo anh, vừa khóc vừa kêu đau.
Cô nắm lấy lòng bàn tay anh, nói với anh: Thẩm Quân Trì, anh đừng đi.
Cô khóc la: Thẩm Quân Trì, em đau quá.
Đương nhiên La Vũ Vi yêu Thẩm Quân Trì, Uông Nhận biết, bởi vì người đã dùng thuốc tê sẽ không nói dối.
Có lẽ đó thật sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới La Vũ Vi sẽ mang thai ngoài ý muốn, nhưng chỉ có nhà gái gánh vác tất cả hậu quả của việc mang thai ngoài ý muốn, điểm này, là người trưởng thành thì đều nên biết.
Vì chuyện ngoài ý muốn đó mà La Vũ Vi phải trả giá, thiếu chút nữa mất mạng, cho dù như vậy, cô cũng không trách Thẩm Quân Trì một câu, vì sao? Chính là bởi vì cô yêu anh ta.
Nhưng Trầm Quân Trì thì sao? Anh ta sẽ không thật sự cho rằng mình không có trách nhiệm chứ?
Trong rèm, tâm trạng của Thẩm Quân Trì bắt đầu kích động: "Em luôn như vậy, luôn là một bộ dáng rất bình tĩnh rất lý trí! Cao cao tại thượng! Mấy năm nay anh có làm cho em phải thất vọng chỗ nào sao? Chỉ vì những lời mẹ anh nói mà em muốn chia tay với anh? Tại sao em phải chịu ảnh hưởng của bà ấy? Miệng em nói làm người phải có phán đoán của riêng mình, chẳng lẽ em không phán đoán được tình yêu của anh đối với em sao?"
Huyệt thái dương của La Vũ Vi nhảy thình thịch, ngực phập phồng nặng nề, thở cũng không thở nổi, cô giơ tay phải lên vung một cái, suy yếu nói: "Anh về trước đi, tôi thật sự... rất khó chịu, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi van xin anh..."
"La Vũ Vi em thật sự rất ích kỷ em biết không? Anh chịu áp lực của mẹ anh nhiều năm như vậy, nhưng nhất định muốn ở bên em, anh không quan tâm tình hình gia đình em, không quan tâm sau này em mang thai khó khăn, mọi chuyện đều thuận theo em!"
"Bá" – Rèm bị kéo ra, Thẩm Quân Trì quay đầu đi, trên mặt còn mang theo nước mắt, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo len màu đen đứng ở cuối giường 12, ánh mắt nặng nề đối diện với anh ta.
Uông Nhận bình tĩnh nói: "Vị tiên sinh này, đã muộn rồi, thời gian thăm hỏi sắp kết thúc, bệnh nhân giường bên cạnh mới phẫu thuật xong vào buổi chiều, cần nghỉ ngơi."
Thẩm Quân Trì nhìn anh, lại nhìn La Vũ Vi, hất cằm quật cường nói: "Tóm lại, anh không đồng ý chia tay, chúng ta tuyệt đối chưa tới bước này."
La Vũ Vi lạnh lùng nói: "Là chỉ cho anh nói, không cho tôi nói, đúng không?"
Đây quả thực là đổ thêm dầu vào lửa, Thẩm Quân Trì bày ra tư thế, lại muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt: "La Vũ Vi anh nói cho em biết..."
"Vị tiên sinh này, xin ngài bình tĩnh một chút, nghe tôi nói trước." Uông Nhận biết mình không có lập trường để chen chân vào cuộc đối thoại này, nhưng anh thật sự không nhịn được, có mấy lời La Vũ Vi không muốn nói, không có nghĩa là người khác không thể ra mặt giúp cô.
"Tôi không biết những chuyện khác, sẽ không tùy tiện bình luận, chỉ riêng ví dụ "đổi vai" vừa rồi của anh, cá nhân tôi cho rằng ví dụ này không thành lập. Thứ nhất, nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện đó không phải do cô ấy tạo thành."
Uông Nhận chỉ La Vũ Vi, "Mà chuyện ngoài ý muốn của cô ấy là do anh gây ra, cho dù trách nhiệm của anh không phải trăm phần trăm, ít nhất cũng chiếm tám mươi phần trăm."
"Thứ hai, lúc đó cô ấy bị gửi thư thông báo bệnh tình nguy kịch, là tính mạng thật sự đang nguy kịch, bởi vì không có người nhà ký tên, bệnh viện phải tự đưa ra quyết định làm phẫu thuật, bác sĩ nói chậm trễ một chút nữa sẽ không giữ được mạng, là nguyên văn, không phải tôi khoa trương."
"Thứ ba, và quan trọng nhất, anh có cha mẹ và họ hàng ở Tiền Đường, anh nên biết rằng cô ấy không có người thân ở Tiền Đường, mà anh là người thân nhất của cô ấy. Ông chủ của cô ấy nói với tôi lý do anh ta có thể liên lạc với anh là vì số điện thoại của anh là số liên lạc khẩn cấp của cô ấy."
"Anh có biết liên lạc khẩn cấp nghĩa là gì không?"
"Không có liên lạc khẩn cấp nào đến muộn 48 giờ, trừ khi anh là một phi hành gia, đang ở ngoài không gian."
"Cũng không có người liên lạc khẩn cấp nào xuất hiện muộn sau bốn mươi tám giờ, không chỉ không có lý trí, mà còn khởi binh hỏi tội một bệnh nhân bị bệnh nặng."
"Thẩm tiên sinh, có chừng có mực đi, nơi này là bệnh viện, không phải rạp hát, chúng tôi không muốn xem talk show biểu diễn, chúng tôi cần nghỉ ngơi."
"Mời trở về đi, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK