Trên đường về nhà, La Vũ Vi lái xe, Uông Nhận ngồi ở ghế phụ, hai người nhàn rỗi trò chuyện, Uông Nhận hỏi: "Ngày mai em muốn ăn gì? Sáng mai anh đi mua đồ ăn."
"Ừm... " La Vũ Vi cầm tay lái, nói, "Uông Nhận, hôm nay đã là ngày 20 rồi."
Uông Nhận sửng sốt: "Hả?"
"Xế chiều hôm nay, em đã đi thu phòng." La Vũ Vi nói, "Ngày mai, em muốn chuyển nhà."
Uông Nhận quay đầu nhìn cô, trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Gấp như vậy sao?"
La Vũ Vi nói: "Em đã nói với bà chủ công ty mới rồi, thứ hai tuần sau đến công ty làm thủ tục nhận chức, chính thức đi làm, vừa vặn thừa dịp cuối tuần chuyển nhà, dọn dẹp nhà cửa một chút, em đã nghỉ ngơi một thời gian dài, không thể kéo dài thêm nữa."
Ánh mắt Uông Nhận ảm đạm, giọng nói cũng mang theo chút ai oán: "Mấy ngày nay anh đều đi công tác, không thể nào ở bên cạnh em, ngày mai được nghỉ ngơi, vốn dĩ còn muốn làm chút đồ ăn ngon cho em, lại cùng em ra ngoài dạo chơi."
La Vũ Vi mỉm cười nói: "Sau này có rất nhiều cơ hội, nhà em cách nhà anh không xa, lái xe vài phút là đến, không cản trở chúng ta hẹn hò. Cũng không phải ngày nào anh cũng đi công tác, chờ tối nào đó hai ta rảnh rỗi, em vẫn có thể đến nhà anh ăn cơm, anh cũng có thể tới nhà em, nhà em cũng có thể nấu cơm, chỉ là không thông khí, phải dùng bếp điện từ."
Uông Nhận biết La Vũ Vi đã quyết tâm chuyển về, cô nói không sai, không phải cứ yêu đương thì nhất định phải ở chung, cô muốn có không gian riêng tư, Uông Nhận hoàn toàn hiểu, ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà mình.
Uông Nhận cảm thấy gánh nặng mà đường xa, hiện tại đối với La Vũ Vi mà nói, căn phòng 902 phủ Khải Duyệt vẫn chỉ là nhà của anh, muốn cô coi căn nhà đó là nhà của mình, anh còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Uông Nhận chấp nhận sự thật này, nói: "Vậy ngày mai anh giúp em chuyển nhà, có cần đến nhà Lý Nhạc San lấy đồ không?"
La Vũ Vi: "À, không cần, ngày mai cô ấy cũng nghỉ ngơi, nói sẽ chuyển hành lý ở chỗ cô ấy qua giúp em, em và cô ấy hẹn gặp nhau ở nhà em lúc mười giờ trưa, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa."
Trong lòng Uông Nhận có cảm giác bị bỏ rơi, hỏi: "Vậy... còn anh?"
La Vũ Vi bị giọng điệu của anh chọc cười: "Anh đi cùng đi, không phải anh muốn mời Lý Nhạc San ăn cơm sao."
Lúc này tâm tình Uông Nhận mới tốt hơn một chút: "Anh còn tưởng em không muốn anh đi."
La Vũ Vi bật cười, "Một người lao động cường tráng miễn phí lớn như anh, em có thể không dùng sao?"
Uông Nhận cũng cười rộ lên: "Được, anh còn chưa tới nhà em, vừa lúc đi tham quan một chút."
——
Sáng thứ bảy, cuối cùng mưa liên miên mấy ngày cũng ngừng, La Vũ Vi dậy rất sớm, đứng trên ban công mở cửa sổ, ngước mắt nhìn ra ngoài.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, dưới mái hiên cũng có giọt nước nhỏ giọt rơi xuống, gió nhẹ phất qua, không khí sau cơn mưa trong lành lại mát mẻ, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, biết mình tạm thời phải tạm biệt căn nhà này. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Uông Nhận đi tới phía sau cô, ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong ngực, anh không nói lời nào, chỉ cúi đầu dùng gò má cọ tóc bên má cô, môi còn khẽ hôn bên tai cô, thỉnh thoảng sẽ cắn một miếng nho nhỏ vào vành tai cô.
La Vũ Vi cảm thấy anh giống như một con cún lớn dính người, tối hôm qua ngồi trên sô pha ôm cô hôn thật lâu, thiếu chút nữa lại muốn lau súng cướp cò, lúc này mới qua một đêm, cún lớn cố tình trở lại đáng yêu, vứt cũng không thể vứt nổi.
Uông Nhận nói: "Thỏ con sắp chạy mất rồi, anh không nỡ."
Hơi thở của anh ở ngay bên tai cô, ngứa ngáy, La Vũ Vi mềm lòng, nói: "Cũng không phải không gặp mặt, bình thường công việc của anh bận rộn như vậy, còn phải chăm sóc em, rất dễ phân tâm.
Uông Nhận nói: "Anh sẽ không phân tâm, nghĩ trong nhà còn có người đang chờ anh, anh chỉ biết làm việc chăm chỉ hơn, sẽ không lười biếng."
"Vấn đề là em cũng phải đi làm." La Vũ Vi nói, "Uông Nhận, anh nói anh không phải người cuồng công việc, vậy em phải nói rõ với anh, có thể em sẽ ngược lại với anh, hẳn là một người cuồng công việc. Thật sự bận rộn, em sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì, đến lúc đó nếu có chỗ nào chậm trễ, ví dụ như không trả lời tin nhắn kịp thời, hoặc là không nhận điện thoại, em sẽ nói tiếng "Xin lỗi" với anh trước, hy vọng anh có thể hiểu được. Nếu anh có chuyện quan trọng, hãy nhắn lại cho em, chờ em thấy được tin nhắn, nhất định sẽ trả lời."
Uông Nhận hôn lên mặt cô: "Ừm, không sao, anh hiểu."
"Được rồi, đừng ôm nữa, chúng ta ăn cái gì vậy?" La Vũ Vi giãy một chút, giãy không thoát, bắt đầu giả vờ kêu rên, "Đói chết rồi!"
Cánh tay Uông Nhận dùng sức, đột nhiên ôm lấy cô, hai chân La Vũ Vi rời khỏi mặt đất, dép lê đều bị hất ra, miệng oa oa kêu to: "Anh làm gì vậy! Thả em xuống! Sẽ ngã đấy!"
Uông Nhận cười lớn, trực tiếp ôm cô đến bên bàn ăn, tìm một cái ghế rồi vững vàng đặt cô xuống, lại xoa xoa đầu cô, "Dám nói anh ngược đãi em? To gan lớn mật! Ngồi đi, anh đi lấy đồ ăn sáng."
Anh bưng ra hai chén canh cá viên từ phòng bếp, cộng thêm một đĩa bánh bao, ngồi đối diện La Vũ Vi, hai người đều xụ mặt, một lát sau lại cùng cười ra tiếng.
Uông Nhận nói: "Cá viên này mua ở Phúc Châu, làm thủ công, đặc biệt tươi, vốn dĩ tối hôm qua định làm đồ ăn khuya cho em, kết quả em nói không đói bụng nên anh không làm, nếu hôm nay không cho em ăn, em sẽ không được ăn nữa."
La Vũ Vi múc một viên cá viên cắn một miếng: "Ừm, ăn ngon, rất ngon!"
Vị cá viên Phúc Kiến không giống với cá viên Tiền Đường, cá viên Tiền Đường tinh tế mềm mại, cá viên Phúc Kiến lại tương đối dai, La Vũ Vi ăn liền hai viên cá viên, lại cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng, Uông Nhận thấy cô ăn ngon, mỉm cười, nói: "Sau khi em dọn về, bản thân cũng phải nhớ ăn sáng, đừng bởi vì công việc bận rộn mà tùy tiện đối phó, cơm trưa cơm tối cũng vậy, phải ăn thật ngon, sức khỏe là quan trọng nhất, thân thể suy sụp, kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng."
La Vũ Vi nhìn anh: "Em biết."
Uông Nhận nói xong cũng múc một viên cá viên lên ăn, "Em đừng tưởng rằng anh không biết, chỉ mấy ngày anh đi công tác, nhìn những bức ảnh đồ ăn mà em gửi cho anh, anh có thể đoán được bình thường em sống như thế nào, không phải mì sợi thì là sủi cảo, ngay cả đồ ăn bên ngoài cũng lười đặt, Vũ Vi, không thể như vậy, em đã rất gầy rồi, ngàn vạn lần đừng ăn kiêng."
La Vũ Vi giải thích, "Em không gọi đồ ăn bên ngoài là sợ anh nói em nha, em ở một mình, thật sự rất khó nấu ăn, hơn nữa vốn dĩ lượng ăn của em không nhiều, nấu hai món cũng không ăn hết."
Uông Nhận thở dài, muốn nói "Vậy em còn muốn dọn đi", cuối cùng vẫn nuốt vào trong bụng, nói: "Quên đi, chờ chúng ta kết hôn là được rồi."
Thiếu chút nữa La Vũ Vi đã phun ra một ngụm canh, ho vài tiếng mới ngẩng đầu nhìn anh, "Anh đang nói cái gì vậy?"
Uông Nhận đưa khăn giấy cho cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Anh không đùa với em, kết hôn rồi, chúng ta có thể sống cùng nhau, hai người cùng nhau ăn cơm, nhất định anh có thể nuôi em béo, em muốn đánh nhau với sự nghiệp, vậy phải có một thân thể cường tráng, anh sẽ toàn lực ủng hộ em, chỉ cần anh ở nhà, em sẽ không phải làm gì..."
Anh kéo dài âm cuối, thừa nước đục thả câu, La Vũ Vi hỏi: "Cục trưởng cục Hậu Cần?"
Khóe miệng Uông Nhận nhếch lên: "Không, nhân viên chăn nuôi."
La Vũ Vi tức giận dùng chân đá anh dưới gầm bàn, "Uông Nhận, em nói cho anh biết, em thực sự không thích có người quản em như vậy, đặc biệt là những chuyện nhỏ nhặt, ăn cơm, mặc quần áo, mấy giờ ngủ mấy giờ dậy, em đã hai mươi tám rồi! Có thể không tự lo được cho bản thân sao?"
Uông Nhận sững sờ nghe, lại phát hiện dép lê của cô rớt một cái, vội vàng đi ra ban công lấy dép lê kia tới.
Anh nửa ngồi xổm trước mặt La Vũ Vi, nhìn cô thở phì phò đi dép, giữ chặt tay cô, ngẩng đầu lên, nói: "Xin lỗi, thật ra anh ... Không hiểu lắm, khi yêu đương, rốt cuộc bạn trai nên làm như thế nào mới khiến bạn gái cảm thấy thoải mái hơn. Quả thật anh chưa từng trải nghiệm, rất nhiều chuyện còn đang tìm tòi, có đôi khi, có lẽ sẽ khiến em cảm thấy dong dài, hoặc là phiền phức, hoặc là làm ra một số chuyện khiến em cảm thấy quá giới hạn. Gặp phải tình huống này, anh hy vọng em có thể trực tiếp nói cho anh biết, em thích cái gì hay không thích cái gì, cứ nói thẳng là được, nói như vừa rồi là tốt rồi. Anh vẫn cho rằng giao tiếp là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề, rất không thích giấu mọi chuyện ở trong lòng, anh để cho em đoán, em để cho anh đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không rõ, có lẽ đó là một loại tình thú giữa các cặp tình nhân, nhưng cũng rất dễ dàng tạo thành hiểu lầm, em cảm thấy thế nào?"
La Vũ Vi khẽ gật đầu: "Em đồng ý với quan điểm của anh."
Uông Nhận nhìn thẳng vào mắt cô, "Tất cả những gì anh nói, tất cả những gì anh làm, chỉ là muốn em cởi mở hơn, muốn kinh doanh tình cảm này tốt hơn, anh sẽ tiếp tục học tập, học cách làm một người bạn trai đủ tư cách, để em ngoài công việc ra, ít nhất khi nhớ đến anh, sẽ không có cảm xúc sốt ruột đó, anh hy vọng những gì anh mang đến cho em đều là những thứ tích cực."
La Vũ Vi nói: "Uông Nhận, anh không phải là một người bạn trai đủ tư cách."
Uông Nhận biến sắc: "Hả?!"
Nhìn khuôn mặt có vẻ bất an của anh, không hiểu sao La Vũ Vi lại nhớ tới mấy năm mình và Thẩm Quân Trì yêu đương, bọn họ chưa bao giờ nói chuyện phiếm như vậy, lúc tốt, từng câu từng câu "Anh yêu em", lúc xấu, hai người đều chỉ biết phát tiết cảm xúc, cãi nhau, chiến tranh lạnh, lật lại nợ cũ, nói năng đả thương người khác, khóc sướt mướt náo loạn chia tay, làm sao có thời khắc bình tĩnh giao tiếp?
Điều này có liên quan đến tính cách của Thẩm Quân Trì, cũng có liên quan đến tuổi tác của bọn họ khi đó, từ hai mươi mốt tuổi đến hai mươi sáu tuổi, giai đoạn trẻ trung đầy sức sống nhất, thậm chí La Vũ Vi cũng không muốn đi qua nói chuyện với Thẩm Quân Trì, bởi vì anh ta biết khóc! Thật đáng sợ, anh ta vừa khóc, cô sẽ tâm phiền ý loạn, cái gì cũng không muốn nói, thích làm gì thì làm đi!
Uông Nhận thì khác, Uông Nhận .... Cô rống anh vài câu, anh cũng sẽ không tức giận, ngược lại còn bắt đầu phân tích tâm lý của mình với cô, muốn cho cô biết, anh chỉ quan tâm đến cô.
"Anh là một người bạn trai ưu tú, anh biết không? Chính là người ưu tú nhất." La Vũ khẽ nắm chặt tay anh, thử biểu đạt suy nghĩ của mình, "Thật ra em cũng chờ đợi như vậy, hi vọng em mang đến cho anh đều là những thứ hướng về phía trước, đó sẽ là trạng thái tốt nhất, em biết em làm còn chưa đủ, có đôi khi dễ dàng nổi nóng, sẽ không khống chế được cảm xúc, em cũng cần tiếp tục học tập, cho nên, chúng ta ... Cùng nhau cố gắng đi."
Uông Nhận nghiêm mặt nói: "Ừm, cùng cố gắng, cùng tiến lên, cùng đến cục dân chính lĩnh chứng!"
"Này!" La Vũ Vi bị anh làm cho buồn cười, nhẹ nhàng đấm anh vài cái, "Đứng lên! Đừng như cầu hôn, mau ăn sáng đi, ăn xong em còn phải thu dọn đồ đạc nữa."
——
La Vũ Vi đã thu dọn xong hành lý, Uông Nhận lái xe đưa cô đến tòa nhà chung cư kia, đúng là cách phủ Khải Duyệt không xa, đi xe nhiều nhất là mười phút.
Mười giờ năm mươi phút, xe vừa mới dừng ở ga ra ngầm, điện thoại của Lý Nhạc San gọi tới, nói vài phút nữa cô ấy mới đến, La Vũ Vi và Uông Nhận đứng ở ga ra đợi cô ấy một lát, sau khi tập hợp, ba người cùng nhau khiêng bao lớn bao nhỏ lên lầu, không thể chuyển hết trong một chuyến.
Uông Nhận hỏi Lý Nhạc San: "Thầy Hạng đâu? Sao không tới?"
Lý Nhạc San nói: "Thầy Hạng dạy lớp 12, làm gì có thứ bảy? Tối nay mới về."
Thang máy đến tầng hai mươi lăm, Uông Nhận đi theo sau La Vũ Vi đến cửa 2506, cửa chính mở ra, Uông Nhận nhìn rõ bố cục trong phòng liền kinh hãi: "Nhà em là kiểu Loft?"
La Vũ Vi chuyển hành lý vào phòng, "Hoan nghênh tới thăm! Đây là lần đầu tiên Uông tiên sinh đến đây, mau vào đi, không cần thay giày, mặt đất rất bẩn."
"Em chưa nói." Uông Nhận sáng mắt, tò mò nhìn xung quanh, "Oa..."
Anh chỉ biết diện tích nhà của La Vũ Vi là 48 mét vuông, cũng không nghe cô nói qua căn nhà này là kết cấu Loft.
Căn hộ 48 mét vuông bằng phẳng và căn hộ loft 48 mét vuông hoàn toàn khác nhau, phòng khách của căn nhà này cao ít nhất 4 mét 5 trở lên, hướng về phía nam là một cửa sổ thủy tinh sát đất thật lớn, còn làm một quầy bar, Uông Nhận đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tầm nhìn của tầng hai mươi lăm sảng khoái hơn nhiều so với tầng 9 của nhà anh, quay đầu lại nhìn thấy cầu thang, anh lại hưng phấn chạy lên.
Lý Nhạc San đang giúp chuyển hành lý, thấy Uông Nhận chạy lên chạy xuống, cười nói với La Vũ Vi: "Sao Uông tiên sinh nhà cậu lại giống như một đứa trẻ vậy? Thấy Loft thì cảm thấy mới mẻ như vậy, nếu cậu lắp tay vịn cầu thang, mình thấy anh ấy có thể chơi cầu trượt."
La Vũ Vi cũng cảm thấy phản ứng của Uông Nhận rất thú vị, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai gọi người: "Uông Nhận, anh ở trên đó làm gì vậy?"
Uông Nhận đứng bên hàng rào kính tầng hai, thò nửa người ra, giọng nói có chút kích động, "Căn nhà này lớn hơn anh tưởng tượng!"
La Vũ Vi khẽ gọi anh: "Anh đừng đứng ở đó, anh cao, rất dễ rơi xuống, mau xuống đây!"
Lúc này Uông Nhận mới chạy xuống lầu, nhưng không mang hành lý, lại vui vẻ đi tham quan khu vực nhà bếp và phòng vệ sinh ở tầng một, nói: "Chỉ có điều không thông khí đốt thì không tốt, nếu không thật sự là một căn nhà hoàn mỹ, đổi lại là anh thì cũng sẽ mua, sống một mình ở đây, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thoải mái."
La Vũ Vi: "......"
"Uông Nhận!" Cô gọi anh, "Nếu anh không đi lấy hành lý, em sẽ tự đi."
"À! Anh đi anh đi." Uông Nhận chuẩn bị ra ngoài, nhìn số phòng, ghi tạc trong lòng.
Chờ sau khi anh mang hành lý còn lại từ gara lên, nhìn thấy La Vũ Vi đứng ở cửa, khom lưng nghiên cứu khóa vân tay.
"Em đang làm gì vậy?" Uông Nhận hỏi.
La Vũ Vi nói: "Em muốn lấy vân tay cho anh."
Uông Nhận sửng sốt một chút: "Lấy ngay bây giờ?"
"Đúng vậy, em vừa đặt lại nó, chính em cũng cần lấy lại." La Vũ Vi nâng mắt nhìn anh, "Sau khi cài lại, chỉ ghi vân tay của em và anh, anh có đồng ý không?"
Uông Nhận cười: "Đồng ý."
Theo âm thanh nhắc nhở, anh ấn ngón cái tay phải vào khu vực vân tay, một cái, hai cái, ba cái... Cuối cùng, nghe được âm nhắc nhở của hệ thống: "Ghi vào thành công."
Uông Nhận đứng ở ngoài phòng, La Vũ Vi đứng ở trong phòng, cửa chính đóng lại, sau một hồi tiếng nhạc nhẹ nhàng, cửa mở ra, Uông Nhận từ sau cửa thò đầu ra, đôi mắt cười đến cong lên: "Hello, anh về rồi."
La Vũ Vi lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn anh.
Uông Nhận đi tới, thấy bộ dáng của cô có chút kỳ lạ, hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Không có việc gì." La Vũ Vi nhìn chung quanh một vòng, nói, "Em chỉ là ...... có chút vui vẻ, cuối cùng cũng về nhà."
Đây là nhà của cô, cô là chủ nhân nơi này, kể từ sau khi trở lại Tiền Đường, cho đến giờ khắc này, trong lòng La Vũ Vi mới thật sự có một tầng sức mạnh, một cỗ lực lượng, một phần tự tin.
Từ hôm nay trở đi, cô không còn là người vô gia cư nữa.
Cuộc sống mới của cô, chính thức bắt đầu.
Danh Sách Chương: