La Vũ Vi nghe vậy nở nụ cười, còn có chút bất đắc dĩ, ôm chặt Uông Nhận, vuốt lưng đẫm mồ hôi của anh, dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, vừa rồi anh biểu hiện rất khá, thời gian đủ dài, trạng thái đủ mạnh, hiện tại thứ anh thiếu chính là một chút kỹ xảo, cái này ... Sau này em sẽ từ từ dạy anh, anh còn rất trẻ, tin tưởng em, nhất định anh sẽ càng ngày càng giỏi."
Cô đã học được phương pháp giao tiếp của Uông Nhận, phải nói ra ý kiến cụ thể, mà không phải là nói suông, an ủi trống rỗng.
Cuối cùng Uông Nhận cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngăm đen thâm thúy, còn tràn đầy hơi nước, La Vũ Vi nhìn vào mắt anh, nói: "Sau này, chúng ta không bao giờ được nhắc đến chủ đề 'xứng hay không xứng' nữa, được không?"
Uông Nhận gật đầu: "Được."
La Vũ Vi ngượng ngùng cười, ngón tay vẽ một vòng tròn trên ngực anh: "Em còn chưa hỏi anh, vừa rồi... anh cảm thấy thế nào?"
Uông Nhận chớp chớp mắt, đỏ bừng trên mặt không hề lui xuống, nói: "Đây là lần đầu tiên của anh."
La Vũ Vi nói: "Em biết mà."
"Anh chưa từng nghĩ tới... là cảm giác như vậy, anh rất thích!" Uông Nhận vẫn còn đang nhớ lại, hỏi, "Em chỉ có một cái bao cao su thôi sao?"
La Vũ Vi: "Hả?"
Thấy nụ cười của cô đột nhiên dừng lại, Uông Nhận vội nói: "Không sao không sao, chúng ta đi ngủ trước, buổi trưa lúc anh đi mua cơm, sẽ mua một hộp về."
La Vũ Vi: "???"
Uông Nhận nghiêm túc nói: "Buổi chiều, chúng ta thử lại lần nữa, em có ý kiến gì, nhất định phải kịp thời nói cho anh biết, kỹ xảo gì gì đó, em cứ dạy anh, anh có thể học được."
La Vũ Vi: "......"
Mấy ngày nay cuộc sống ngày đêm đảo lộn làm rối loạn đồng hồ sinh học của bọn họ, đây còn là buổi sáng, trên một chiếc giường lớn hoa nở phú quý, La Vũ Vi và Uông Nhận trải qua một trận hoan ái, ôm nhau ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn với nhau, cơ thể của mỗi người đều mang theo một vết sẹo phẫu thuật, vị trí riêng tư, anh là bên trái, cô cũng là bên trái.
Hai ca phẫu thuật đều rất tàn khốc, khiến cho hai người mất đi một phần quan trọng, đồng thời cũng ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, nhưng hai người đều còn sống, khỏe mạnh, hơn nữa còn bởi vì vết sẹo đó mà gặp được nhau.
May mắn và bất hạnh, có đôi khi thật sự phải đối đãi biện chứng, giống như căn phòng này, La Vũ Vi đã từng chán ghét nó như vậy, thề sau khi rời đi sẽ không bao giờ trở về nữa, mà bây giờ, cô và Uông Nhận làm tình ở trong căn phòng này, là một địa điểm mà trước kia cô không bao giờ nghĩ đến.
La Vũ Vi tuyệt không giận Uông Nhận nữa, nghe qua thổ lộ của anh, sẽ không bao giờ so đo vì sao anh lại thích mình, so sánh với sự dịu dàng che chở, kiên nhẫn quan tâm, tôn trọng lý giải của anh trong cuộc sống hàng ngày, động cơ không thuần túy kia có đáng là gì đâu?
Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, bọn họ là trời sinh một đôi, là duyên phận định mệnh, ông trời sắp xếp, ai cũng không phủ nhận được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Mưa to một ngày một đêm, đến giữa trưa, mưa đã ngừng, thời tiết đầu tiên là âm u, sau đó là trong lành, ngay cả mặt trời cũng lộ ra từ trong tầng mây.
Giường của La Vũ Vi dựa vào tường, trên tường chính là cửa sổ, cô mặc áo ngủ bông quỳ gối trên giường, kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mặt trời mùa đông lập tức chiếu vào phòng, ấm áp mà sáng ngời khiến tâm tình người ta vui mừng, sinh lòng hy vọng.
Ngoài cửa sổ là phong cảnh đường phố, trên người La Vũ Vi có mồ hôi, dứt khoát kéo cửa kính, để không khí trong lành lạnh lẽo thấm vào, trung hòa một chút oi bức trong phòng.
Uông Nhận còn nằm trong chăn, lười biếng không muốn đứng lên. Bọn họ vừa kết thúc lần dạy học thứ hai, học viên Tiểu Uông có tính tích cực học tập rất cao, thái độ học tập cực kỳ đoan chính, năng lực học tập lại càng xuất sắc, mới lần thứ hai, thời gian đã bị anh kéo dài gấp đôi, khiến cho cuối cùng cô giáo Tiểu La phải xin tha.
La Vũ Vi xoay người đi vỗ chăn: "Dậy đi, anh còn muốn nằm tới khi nào?"
Uông Nhận nói: "Đợi lát nữa, anh vừa chạy xong một chuyến, mệt chết đi được."
La Vũ Vi cưỡi lên người anh, nhéo lỗ tai anh, xoa tóc anh, "Dậy đi!"
"Em đói bụng?" Lời này có tác dụng nhất, Uông Nhận lập tức vén chăn lên muốn ngồi dậy, cảnh xuân chợt lộ, La Vũ Vi vội vàng dùng chăn bọc lấy anh: "Em đang mở cửa sổ!"
Uông Nhận bật cười, La Vũ Vi kéo rèm cửa sổ, lúc này anh mới chui ra khỏi chăn, trần truồng đi lấy quần áo mặc.
La Vũ Vi khẽ nâng trán, lại nhịn không được liếc trộm bóng lưng Uông Nhận, trong lòng cảm thán, vóc người Uông tiên sinh thật sự là loại mà cô thích nhất, gầy gò thon dài, cơ bắp săn chắc, ngay cả mông cũng vểnh vừa vặn.
Uông Nhận mặc quần xong quay đầu lại, nhìn thấy La Vũ Vi cười ngây ngô, kỳ quái hỏi: "Em cười cái gì?"
"Hì hì." La Vũ Vi nhào về phía anh, cả người treo ở trên người anh, lớn tiếng nói, "Tiểu Gâu Gâu là của em!"
Uông Nhận cũng cười, tốt tính mặc cho cô chà đạp, cười ầm ĩ một hồi, anh ôm cô lên, La Vũ Vi khẽ khoanh tay quanh cổ anh, cười hì hì nói: "Uông đại minh tinh, ký tên cho em đi."
Uông Nhận chớp chớp mắt, hỏi: "Ký ở đâu?"
La Vũ Vi ngẩng cằm lên, ý bảo: "Ở đây."
Vừa dứt lời, nụ hôn của Uông Nhận lập tức khắc ở trên cần cổ trắng nõn của cô, La Vũ Vi khẽ ưm ưm vài tiếng, người đàn ông nặng nề mút vào, đầu lưỡi cong lên, ký cho cô một cái tên dâu tây màu đỏ sậm.
——
Bảy giờ tối, Uông Nhận và La Vũ Vi lại một lần nữa đến bệnh viện, chăm đêm cho Khương Thiếu Văn.
Bọn họ đã nói rồi, ngày hôm sau là chủ nhật, Uông Nhận về nhà cũ ngủ bù, buổi chiều sẽ về Tiền Đường, không chậm trễ tuần sau đi làm, La Vũ Vi thì qua hai ba ngày nữa mới về.
Vừa mở cửa, tất cả đều giống như đêm trước, gió êm sóng lặng, nhưng mà đến hơn hai giờ đêm, La Vũ Vi ngủ thiếp đi, Uông Nhận đang trực ban, máy giám sát của Khương Thiếu Văn đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Uông Nhận vội vàng đi gọi bác sĩ, bác sĩ y tá vọt vào, sau khi nhanh chóng đánh giá tình huống, kéo Khương Thiếu Văn đến phòng cấp cứu.
La Vũ Vi gọi điện thoại cho ba, La Tuấn Nguyên nói ông sẽ lập tức tới bệnh viện, nửa giờ sau, La Tuấn Nguyên đến, dì út, cậu cả và vợ chồng cậu hai cũng chạy tới, một đống người đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, chờ đợi tin tức.
La Vũ Vi quan sát bọn họ, chỉ có La Tuấn Nguyên là thật sự lo lắng, nước mắt tung hoành, tinh thần hoảng hốt, mà những người còn lại ... phần lớn tương đối bình tĩnh, chỉ có dì hai là ngoại lệ, thoạt nhìn bà ta rất sốt ruột, giống như là chị em tốt của Khương Thiếu Văn, La Vũ Vi suy nghĩ tâm lý của bà ta, cảm thấy hết sức buồn cười.
Mấy năm nay, bởi vì tính tình quái dị của Khương Thiếu Văn, điều kiện kinh tế của gia đình họ là kém nhất, nhà cửa vẫn chưa sửa chữa lại, đã sớm trở thành trò cười của dòng họ. Hai người cậu rõ ràng xem thường nhà bọn họ, con của các cậu không qua lại với La Vũ Vi, cô cũng không nhớ rõ mấy anh chị em họ kia tên là gì.
Dì út tốt hơn một chút, nhưng bà ấy và Khương Thiếu Văn không thân thiết, ngược lại là con trai dì út có quan hệ không tệ lắm với La Vũ Vi, anh ta làm luật sư ở Bắc Kinh, có thêm wechat của La Vũ Vi.
Trong số những đứa con mà Khương Thiếu Văn và bốn chị em sinh ra, người có tiền đồ nhất chính là con trai của dì út, người thứ hai là La Vũ Vi. Về phần mấy anh chị em họ còn lại, không bàn về ngoại hình, thành tích học tập, chỉ nói về công việc, hôn nhân hiện nay, tất cả đều rất bình thường, thậm chí con trai của dì hai còn nợ nặng lãi, cần ba mẹ trả tiền giúp.
Mà La Vũ Vi quanh năm sinh sống ở Tiền Đường, còn từng đến Thượng Hải phát triển, cô mua nhà ở Tiền Đường, mua xe, quang vinh xinh đẹp ra vào một số trường hợp thời thượng, là một loại trạng thái cuộc sống mà dì hai ở quê nhà không thể tưởng tượng ra.
La Vũ Vi có một loại cảm giác, chính là, dì hai không hy vọng nhà bọn họ trở nên tốt hơn, tốt nhất là càng ngày càng kém, càng ngày càng kém... Kém đến mức bởi vì nguyên nhân trong nhà mà La Vũ Vi không lấy được chồng, tính tình trở nên cổ quái giống như Khương Thiếu Văn mới có thể làm cho tâm lý bà ta cân bằng.
Cho nên, bà ta sẽ không giúp đỡ La Tuấn Nguyên đi chăm Khương Thiếu Văn, càng sẽ không cho tiền, rồi lại không muốn để cho Khương Thiếu Văn chết đi, chỉ muốn nhà bọn họ lót đáy cho La gia.
Nhưng bây giờ, Uông Nhận đã đến, một người đàn ông cao lớn đẹp trai, đối nhân xử thế ôn hòa lễ độ, săn sóc ở bên cạnh La Vũ Vi, bởi vì chuyên ngành học liên quan đến y học, còn có thể giúp La Tuấn Nguyên nói chuyện với bác sĩ... Nhìn ánh mắt của dì hai đi, sắp bị tức chết rồi.
Trải qua một lần chụp CT đầu, bác sĩ nói Khương Thiếu Văn xuất huyết cuống não, nếu muốn điều trị, cần phải làm phẫu thuật mở sọ, không nhất định phẫu thuật sẽ thành công, cho dù thành công, sau này Khương Thiếu Văn cũng sẽ ở trong trạng thái thực vật, không thể hồi phục được nữa.
Trị, hay là không trị?
Tất cả mọi người nhìn La Tuấn Nguyên, chờ ông đưa ra quyết định, dì hai giành mở miệng trước: "Tuấn Nguyên, cái này nhất định phải trị nha! Không trị thì người sẽ không còn! Người sống sót mới có hi vọng, Thiếu Văn mới năm mươi ba! Còn rất trẻ mà!"
Người khác đều không lên tiếng, La Tuấn Nguyên còn đang do dự, lúc này, La Vũ Vi nói: "Ba, buông tha trị liệu đi."
La Tuấn Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía con gái, dì nhỏ và hai cậu vẫn không lên tiếng, dì hai nóng nảy, như là bắt được nhược điểm của La Vũ Vi, quở trách cô trước mặt Uông Nhận: "La Vũ Vi! Cháu không thể máu lạnh như vậy! Mẹ cháu chỉ có một đứa con gái là cháu! Bình thường cháu không quan tâm bà ấy thì thôi, bây giờ bà ấy bị bệnh, sao cháu có thể không chữa cho bà ấy?"
La Vũ Vi bình tĩnh nhìn bà ta: "Đây không phải là vấn đề tiền bạc, chữa khỏi cũng là một người thực vật, còn có cái gì cần thiết phải chữa nữa? Dì có thể nói cháu máu lạnh, không sao, cháu chỉ hỏi dì, nếu dì bị như vậy, dì còn muốn tiếp tục sống sao?"
Dì hai kêu lên, lại đi khuyên La Tuấn Nguyên, "Tuấn Nguyên, cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ một chút, cái này không trị chính là giết người!"
La Vũ Vi: "Trạng thái thực vật, sống có ý nghĩa gì?"
Dì Hai: "Vậy trên đời này nhiều người thực vật như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều muốn đi tìm chết sao, không phải người nhà người ta đều chăm sóc tốt sao?"
La Vũ Vi có chút châm học: "Đây là chuyện của nhà cháu, có quan hệ gì với dì?"
Dì hai: "Thái độ của cháu là thế nào vậy?! Mấy người mau lên tiếng đi? Đây cũng không phải là bệnh nan y!"
Dì nhỏ và hai cậu vẫn trầm mặc không nói, La Vũ Vi biết, bọn họ tán thành ý kiến của cô, Khương Thiếu Văn đã không cần phải trị liệu, không phải vấn đề tiền bạc, bọn họ không lên tiếng, chỉ là không muốn chịu tiếng xấu.
La Vũ Vi không sợ làm người ác, nhìn ba, nói: "Ba, nghe con, từ bỏ trị liệu đi, mẹ sống như vậy rất đau khổ, mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, không có tôn nghiêm, hãy để mẹ giải thoát đi."
Dì hai còn muốn mở miệng, Uông Nhận lên tiếng: "Dì này, dì đừng kích động, để chú suy nghĩ cho kỹ. Đây không phải là giết người, đây là lựa chọn bác sĩ cho, tất nhiên người bị bệnh đáng thương, nhưng người còn sống càng quan trọng hơn! Chuyện này, chỉ có người thân trực hệ mới có thể quyết định, cho dù chú quyết định thế nào, chúng ta đều nên tôn trọng, xin dì yên lặng để chú tự mình suy nghĩ."
Thời điểm Uông Nhận nói chuyện có một loại khí thế có thể làm cho người ta an tâm, dì nhỏ cũng giúp khuyên dì hai: "Tiểu Uông nói đúng, chị đừng xen vào, để Tuấn Nguyên tự mình nghĩ."
Lúc này dì hai mới không cam tâm tình nguyện ngậm miệng lại.
La Tuấn Nguyên vẫn không hạ quyết tâm được, La Vũ Vi đi tới trước mặt ông, nhỏ giọng nói: "Ba, nếu ba sợ những lời đồn nhảm kia, không muốn gánh vác trách nhiệm này, vậy để con đi. Con không sợ, con cũng là người thân trực hệ của bà ấy, bà ấy đi rồi sẽ được giải thoát, ba cũng được giải thoát, con cũng được giải thoát, chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, ba mới hơn 50 tuổi, còn mấy chục năm có thể sống tốt."
Nước mắt La Tuấn Nguyên giàn giụa nhìn cô, nội tâm trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, La Vũ kiên nhẫn chờ đợi, mấy phút sau, La Tuấn Nguyên lau nước mắt, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: "Vi Vi, chuyện này, con xử lý đi."
Dì Hai: "Tuấn Nguyên!"
La Vũ Vi không chần chừ nửa giây, trực tiếp tìm bác sĩ, nói bọn họ đồng ý từ bỏ trị liệu.
Bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy ra các loại văn kiện để La Vũ Vi ký tên, sau khi làm xong thủ tục, bác sĩ tháo tất cả ống dẫn trên người Khương Thiếu Văn, đẩy bà ra.
Lúc trời hơi sáng, xe cứu thương kéo Khương Thiếu Văn về nhà, bà vẫn còn thở, hấp hối nằm trên giường, La Tuấn Nguyên tự tay thay một bộ quần áo sạch sẽ giúp bà, lại giúp bà rửa mặt, chải đầu, vừa chải vừa khóc.
Người thân đều vây quanh giường, mặt lộ vẻ bi thương, chờ đợi thời khắc cuối cùng đó đến. Dì út nói chuyện liên miên với Khương Thiếu Văn, đại ý là bảo bà an tâm rời đi. La Vũ Vi và Uông Nhận đứng trong góc, dì hai bảo cô đi nói mấy câu cuối cùng với mẹ, La Vũ Vi khẽ lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, cháu không có gì để nói."
Vốn dĩ cô cho rằng Khương Thiếu Văn sẽ đi rất yên tĩnh, không nghĩ tới đột nhiên bị bác sĩ phán tử hình, bà mở mắt, cứng cổ, mở miệng, trong cổ họng còn tràn ra một tiếng hít thở kinh người: "A... A... A..."
Toàn thân co giật, các ngón tay xoắn lại, giống như một con cá bị tách khỏi nước.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, mấy cô gái không ngừng hét lên, dì gào khóc, mấy người đàn ông cũng hoảng sợ lùi về sau, chỉ có La Tuấn Nguyên đứng ở bên giường nắm tay Khương Thiếu Văn, gọi bà: "Thiếu Văn, Thiếu Văn, đừng sợ, đừng sợ, tôi đang ở cùng bà, bà đi chậm một chút, đi chậm một chút... Đúng rồi, Vi Vi cũng ở đây, Vi Vi đã trở về!"
Không biết có phải là do tâm lý hay không, La Vũ Vi cảm thấy Khương Thiếu Văn đang nhìn mình, dùng cặp mắt đục ngầu như cá chết kia, trừng mắt nhìn cô không chớp. Cô sợ hãi, đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, thiếu chút nữa muốn nôn ra, phản ứng đầu tiên là chạy trốn khỏi phòng, lại bị dì hai giữ chặt cánh tay.
Dì Hai cũng run rẩy: "Cháu không thể đi, cháu là con gái bà ấy, chữ là do cháu ký, cháu phải đi hết đoạn đường cuối cùng với bà ấy."
La Vũ Vi muốn sụp đổ, lúc này một cánh tay vươn tới, cô bị ôm vào một cái ôm ấm áp, ngửi được hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm trên người anh.
Uông Nhận ôm chặt lấy cô, còn lấy tay che mắt cô, thì thầm bên tai cô: "Đừng sợ, Vũ Vi, đừng sợ, có anh ở đây, có anh ở đây, ôm anh, rất nhanh sẽ không sao."
La Vũ Vi không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng khóc thê lương, còn xen lẫn tiếng hít thở đứt đoạn sắp chết kia.
Thời gian trở nên dài dằng dặc, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, La Vũ Vi nằm ở trong lòng Uông Nhận lên tiếng khóc lớn, ngón tay cào lấy áo khoác của anh, khóc đến thở không ra hơi, từng ký ức khi còn bé hiện lên trong lòng, cô nghĩ tất cả đã sắp kết thúc, nhưng thời khắc cuối cùng trước khi kết thúc, vì sao lại khủng bố như vậy?
Cũng may, cũng may đã có Uông Nhận ở bên cạnh.
Uông Nhận vỗ về phía sau lưng cô, dùng giọng nói dịu dàng chống lại tiếng hít thở khiếp người kia.
Trái tim La Vũ Vi dần dần ổn định lại, ôm chặt anh, lặng lẽ chảy nước mắt, chờ đợi, chờ đợi, chỉ có thể chờ đợi...
Sức sống của nhân loại thật sự ngoan cường đến mức khiến người ta giật mình, ước chừng qua hơn mười phút, căn phòng lộn xộn mới an tĩnh lại, La Vũ Vi khóc đến sắp tê liệt, hoàn toàn dựa vào Uông Nhận chống đỡ mới có thể đứng lại, cả người cô run rẩy, hỏi: "Làm sao vậy?"
Uông Nhận hôn lên đỉnh tóc cô, trầm giọng nói: "Bà ấy đi rồi."
Tiếng khóc thảm thiết lại vang lên, chỉ là lúc này đây đã không còn tiếng hít thở kinh người kia.
Khương Thiếu Văn qua đời, vào ngày 8 tháng 12 năm, 6 giờ 47 phút sáng.
Danh Sách Chương: