• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc họp giữa năm không giống với cuộc họp thường niên, trong bữa tiệc tối không có tiết mục biểu diễn khuấy động bầu không khí, công ty đã sắp xếp một số trò chơi và rút thăm trúng thưởng, người dẫn chương trình rất chuyên nghiệp, vẫn luôn làm cho bầu không khí hiện trường sôi động như thường.
Uông Nhận như là ở ngoài vòng náo nhiệt này, không tham gia bất kỳ trò chơi nào, may mắn khi rút thăm trúng thưởng cũng không tệ, rút được một giải ba, phần thưởng là tai nghe bluetooth kiểu mới nhất của Apple.
Anh uống một chút rượu vang đỏ, không uống say, chỉ là cảm giác cả người hơi nóng lên, đầu óc còn rất tỉnh táo, ánh mắt vẫn rõ ràng.
Bình thường anh rất ít uống rượu, nhưng đêm nay, anh nguyện ý uống một chút, coi như chúc mừng, cũng có thể tăng thêm can đảm.
Cuối cùng Uông Nhận cũng nhìn thấy La Vũ Vi, quả thật lúc trước cô không ở trong phòng tiệc, nhưng có thể ăn cơm ở bên ngoài, chẳng biết từ lúc nào đã lén lút đi vào, ngồi bên cạnh bàn điều khiển âm thanh ánh sáng bên sân khấu, trò chuyện với mấy nhân viên.
Bàn tròn chỗ Uông Nhận cách cô không xa, cách thẳng tắp hơn mười mét, từ khi phát hiện La Vũ Vi ngồi ở đó, ánh mắt của anh sẽ thường xuyên nhìn qua.
Hội trường rất lạnh, La Vũ Vi cài nút áo len màu trắng lại, cô đang làm việc, lúc thì đến đài điều khiển nhìn thoáng qua màn hình laptop, lúc thì cầm lấy một chồng giấy vẽ phác họa lên đó, lúc lại nghe điện thoại, chỉ huy mấy người trẻ tuổi bên cạnh đi xử lý công việc.
Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ ngẩng đầu lên tùy ý nhìn xung quanh, ánh mắt trùng hợp tiếp xúc với Uông Nhận, cô sẽ lộ ra một nụ cười, coi như chào hỏi anh.
Lúc này, Uông Nhận lại vội vàng cúi đầu đi, dời tầm mắt, còn giấu đầu hở đuôi mà nói vài câu với Bảo Thành Tài bên cạnh. Sau vài phút, anh mới có thể ngẩng đầu lên một lần nữa, cố ý vô tình nhìn về phía La Vũ Vi.
Nếu đã tìm được người, Uông Nhận sẽ không vội vã như vậy nữa, vững vàng ngồi ở chỗ ngồi dùng bữa, uống rượu, nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, đợi tiệc tối kết thúc.
Người nước ngoài nhập gia tùy tục, sau khi đến Trung Quốc cũng đã học được lễ nghi bàn rượu của Trung Quốc, một số quản lý cấp cao nước ngoài cùng với trợ lý đến từng bàn để mời rượu nhân viên, Uông Nhận và Bảo Thành Tài đồng thời đứng dậy, chạm cốc với họ, nói vài câu khách sáo với nhau.
Đợi đến khi những người kia đến bàn khác mời rượu, Uông Nhận cảm thấy xem như đã ăn xong bữa cơm này, anh cầm lấy khăn ăn lau miệng, lại một lần nữa nhìn về phía La Vũ Vi, lúc này không còn là không nói gì nữa, Uông Nhận dùng ngón trỏ chỉ về phía cửa chính, trong ánh mắt là vẻ trưng cầu ý kiến.
La Vũ Vi nhìn thấy, nhẹ nhàng gật đầu, Uông Nhận cười nói với Bảo Thành Tài: "Bob, em rút lui trước."
Bảo Thành Tài đang bận nói chuyện với người khác nên chưa kịp trả lời, Uông Nhận cũng không đợi anh anh ta nói chuyện, sau khi đứng dậy, tay trái cầm lấy phần thưởng, tay phải khoác áo khoác tây, gật đầu với mọi người trên bàn, nói: "Mọi người ăn từ từ, tôi còn có chút việc, đi trước một bước."
Nhìn bóng lưng Uông Nhận sải bước đi xa, Alan và Bảo Thành Tài đồng thời vươn cổ thò đầu ra, muốn nhìn xem "cô gái" như thế nào có thể khiến Uông Nhận nóng ruột nóng gan cả đêm, ngay cả cơm cũng không ăn ngon.
La Vũ Vi còn chưa đi, thấy một màn như vậy, che miệng cười không ngừng.
Chuyên gia âm thanh bên cạnh hỏi cô: "Chị Vũ Vi, chị cười cái gì vậy?"
"Không có gì." La Vũ Vi đứng dậy nói, "Mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm, tôi đi ra ngoài trước một chút."
Không gian bên ngoài phòng tiệc rộng rãi, có một cửa sổ thủy tinh sát đất, có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài. Buổi tối rất ít người đến khu vực này, ngoại trừ những người khác ra vào hút thuốc, đi vệ sinh, cũng chỉ còn lại hai nhân viên phục vụ canh giữ ngoài cửa. La Vũ Vi đi ra cửa chính, liếc mắt một cái liền thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng ở bên cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô.
Cô chậm rãi bước về phía anh, giày cao gót giẫm lên tấm thảm mềm mại, hầu như không có âm thanh, nhưng anh vẫn nhìn thấy hình dáng của cô qua tấm kính, nhanh chóng quay lại.
Uông Nhận chỉ mặc áo sơ mi trắng, bởi vì sau khi uống rượu nên hơi nóng, anh tháo cà vạt xuống, lúc này cởi bỏ một nút trên cổ áo sơ mi, áo khoác tây thì khoác lên khuỷu tay, ánh mắt nhìn La Vũ Vi thâm thúy lại dịu dàng.
Thấy bộ dáng nghiêm trang như vậy của anh, La Vũ Vi không nhịn được, đột nhiên bắt đầu bật cười, cô cười đến đặc biệt đừng vui vẻ, hai tay chắp ở phía sau, vừa đi vừa cười, nụ cười này cũng lây nhiễm Uông Nhận, anh không kìm nén được, cũng nghiêng đầu cười ra tiếng.
Hai người đối mặt, cười không ngừng như kẻ ngốc.
Thượng Hải là một thành phố không ngủ, cho dù nơi này nằm ở vùng ngoại ô, ánh đèn bên ngoài vẫn rực rỡ chói mắt khiến người ta mê muội.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị ánh sáng chiếu rọi của La Vũ Vi, Uông Nhận lại cảm thấy thần kỳ, cảm giác dường như mình đang trải qua một hồi kỳ ngộ.
Cuối cùng La Vũ Vi cũng đứng lại trước mặt anh, Uông Nhận dần dần ngừng cười, nhìn vào mắt cô, hỏi: "Sức khỏe ... đã tốt rồi?"
La Vũ Vi nói, "Nửa năm nay tôi đã làm kiểm tra sức khỏe một lần, không có vấn đề gì, bình thường ngay cả cảm mạo phát sốt cũng không có, thân thể cường tráng như trâu."
Uông Nhận nhíu mày: "Cô gầy như vậy mà vẫn khỏe như trâu?"
La Vũ Vi nói: "Gầy không bằng yếu được không? Tôi vẫn luôn tập thể hình."
"Phải không?" Uông Nhận đảo tròng mắt, "Tôi đoán... nhất định cô rất không thích nhảy Poppy."
La Vũ Vi sửng sốt: "Làm sao anh biết?"
Uông Nhận nhún vai: "Đoán đi, tôi biết xem tướng."
Làm sao La Vũ Vi có thể tin được: "Nói hươu nói vượn."
Uông Nhận lại cười rộ lên, lúc này mấy đồng nghiệp đã kết thúc bữa tối cùng nhau rời khỏi phòng tiệc, có người phát hiện Uông Nhận đứng ở bên cửa sổ nói chuyện phiếm, tò mò nhìn bọn họ vài lần, Uông Nhận đề nghị La Vũ Vi: "Hay là... chúng ta đổi chỗ khác?"
"Được." La Vũ khẽ chỉ trần nhà, "Lên tầng cao nhất đi, nơi đó có một quán bar nhỏ, nửa ngoài trời, buổi tối còn có ca sĩ hát."
Uông Nhận cảm thấy không tệ: "Được, cô dẫn đường đi."
La Vũ Vi dẫn Uông Nhận đi thang máy lên tầng cao nhất, quả thật nơi đó có một quán bar nhỏ nửa ngoài trời, chuyên phục vụ khách trọ.
Đi ra khỏi phòng có điều hòa mát mẻ, Uông Nhận cảm thấy một luồng không khí oi bức đập vào mặt. Anh nhìn xung quanh, một nữ ca sĩ người nước ngoài đang hát một bài hát trữ tình trên sân khấu nhỏ, còn có một người đàn ông nước ngoài ngồi trên ghế cao đệm nhạc cho cô ấy. Trong khu vực ngoài trời có cây xanh cách xa nhau, đèn nhỏ quấn quanh cành cây, lốm đốm lốm đốm, lấp lánh nhấp nháy, hoàn cảnh lãng mạn lại riêng tư.
Uông Nhận hỏi La Vũ Vi: "Ngồi bên trong hay bên ngoài? Tôi sợ bên ngoài có muỗi."
La Vũ Vi nói: "Ngồi bên ngoài đi, ngồi điều hòa lạnh cả ngày, sắp chết cóng rồi, điều hòa trong hội trường đặc biệt lạnh, anh không thấy sao?"
Uông Nhận xách áo khoác tây trang cho cô xem: "Không còn cách nào khác, chúng tôi đều phải mặc âu phục, nếu nó không lạnh một chút, tôi sẽ bị cảm mất."
"Ha ha ha... Cũng đúng." La Vũ mỉm cười chọn một cái ghế dài ngồi xuống, "Ngồi chỗ này đi, có thể nhìn thấy ca sĩ, vừa vặn hít thở không khí, tôi hận không thể đổ mồ hôi."
Uông Nhận ngồi xuống đối diện cô, nhân viên phục vụ tới gọi món, La Vũ Vi gọi một ly nước ép, Uông Nhận gọi cho mình một ly Mojito.
Ngọn nến nhỏ trên bàn thủy tinh được thắp lên, ngọn lửa lay động theo gió, nhiệt độ bên ngoài vượt quá 35 độ, La Vũ Vi nóng, rất tự nhiên cởi áo len, lộ ra chiếc váy thắt lưng trắng trân châu bên trong, Uông Nhận sửng sốt một chút, cảm thấy nhìn chằm chằm cô vô cùng không lễ phép, chỉ có thể ép buộc mình quay đầu lại nhìn nữ ca sĩ trên sân khấu.
Nhưng anh vẫn không quên được hình ảnh đã sinh ra trong đầu - - da thịt La Vũ Vi trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, bả vai thon gầy, cánh tay tinh tế, trên cổ còn đeo một chuỗi dây chuyền lấp lánh, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của cô, vẻ mặt cô điềm đạm, nhìn quanh, thậm chí có thể nói ánh mắt có chút lười biếng......
Uông Nhận bắt đầu hối hận vì mình đã gọi một ly cocktail, vừa rồi đã uống rượu vang đỏ, lại thêm một ly nữa vào bụng, chẳng phải sẽ càng uống càng nóng sao?
Anh yên lặng cởi cúc áo sơ mi, xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay thon dài trắng nõn, đường nét cơ bắp rõ ràng.
Cái gì La Vũ Vi cũng không phát hiện, cánh tay trái đặt trên mặt bàn, tay phải chống cằm, chuyên tâm nghe ca sĩ hát, cả người còn lắc lư theo giai điệu.
Sau khi nhìn nữ ca sĩ một lúc, Uông Nhận vẫn quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở đầu ngón tay La Vũ Vi, cô lại làm móng, chỉ là lần này hình thức tương đối đơn giản, có chút thuần sắc, giống như là... màu đỏ của quả bưởi.
Đột nhiên Uông Nhận cảm thấy vui mừng, thoạt nhìn La Vũ Vi đã thật sự đi ra từ trong trận ốm đau cùng thất tình kia, hiện tại thân thể khỏe mạnh, công việc thuận lợi, nụ cười sáng lạn, hơn nữa vẫn thích chưng diện, đây chính là kỳ vọng chung của anh và mẹ.
Dường như La Vũ Vi đoán được suy nghĩ trong lòng anh, đột nhiên nhìn về phía anh, hỏi: "Dì Trương có khỏe không?"
"Hả? Ồ, rất tốt." Uông Nhận nói, "Vốn dĩ chỉ là tiểu phẫu, không tới vài ngày đã khôi phục, hai năm nay đi du lịch ở rất nhiều nơi, tháng sau còn phải đi Tân Cương, nói muốn đi thăm Hồ Dương Lâm."
La Vũ Vi bĩu môi, "Căn bản tôi không có thời gian đi chơi, cảm giác đã lâu không đi du lịch đường dài, lần trước đi chơi là ba năm trước, đi Thái Lan, theo đoàn, thật nhàm chán."
Uông Nhận nói: "Mỗi năm tôi đều đi một lần, trong và ngoài nước đều có, công ty tôi có nghỉ đông, lần nào tôi cũng có thể đi."
La Vũ Vi hỏi: "Đi với ai?"
Uông Nhận nói, "Có đôi khi là cùng bạn bè, còn có bạn học, đều là nam, có đôi khi chỉ có một mình, mọi người đều bề bộn nhiều việc, khó có thời gian."
La Vũ Vi rũ mắt xuống, ngón tay gảy ngọn nến nhỏ kia, nói: "Sao anh không đi cùng bạn gái?"
Uông Nhận bình tĩnh nói: "Tôi không có bạn gái."
La Vũ Vi nâng mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Sao không tìm?"
Uông Nhận nói: "Một mặt công việc quá bận rộn, ba ngày hai bữa phải đi công tác, mặt khác ... vẫn chưa gặp được người thích hợp, dù sao trong nhà không thúc giục, bản thân tôi cũng không vội vã như vậy."
"À... " La Vũ Vi chỉ chỉ anh, "Chắc chắn ánh mắt của anh rất cao."
Uông Nhận không phủ nhận, nói: "Chuyện này, tôi tin vào duyên phận."
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống và cocktail tới, La Vũ Vi khát nước, cầm lấy đồ uống uống một ngụm, Uông Nhận lại không uống, mở điện thoại di động ra, điều chỉnh góc độ chụp ly Mojito xinh đẹp của mình.
Thiếu chút nữa La Vũ Vi đã phun ra một ngụm đồ uống: "Không phải chứ? Chẳng lẽ anh còn đăng lên mạng xã hội?"
Uông Nhận chậm rãi nói: "Chụp thì chụp, đăng thì đăng, chụp cũng không nhất định sẽ đăng, tôi chỉ thích ghi chép cuộc sống, à, chúng ta còn chưa thêm wechat, cô còn không nhìn thấy vòng bạn bè của tôi."
La Vũ Vi mở mã vạch hai chiều, đẩy di động cho anh: "Này, thêm đi."
Uông Nhận hài lòng quét mã thêm bạn tốt, sau khi nhìn thấy nick name của La Vũ Vi, đọc lên: "La La?"
"Đúng vậy, đáng yêu không?" La Vũ Vi cầm lấy di động xác nhận yêu cầu, ghét bỏ nói, "Ôi~nick name của anh thật đứng đắn nha, lại là tên thật."
Tên trên Wechat của Uông Nhận chính là tên thật, anh nói: "Trên Wechat của tôi có rất nhiều khách hàng, chẳng lẽ tôi phải đặt là 'Gâu Gâu' sao?"
La Vũ Vi cười rộ lên, lật xem trang cá nhân của Uông Nhận, hai bài đăng gần đây là ảnh anh chụp sau khi đến Thượng Hải, bài đăng thứ nhất là ảnh chụp chung với mấy đồng nghiệp, bài đăng thứ hai là bao bì bên ngoài của tai nghe.
"Hả? Anh trúng thưởng?" La Vũ Vi kinh ngạc lại vui mừng, "Tôi nhớ rõ đây là giải ba đúng không? Vận may của anh rất tốt! Tổng cộng chỉ có năm cái."
Uông Nhận cũng cảm thấy vận may của mình rất tốt, không chỉ vì trúng thưởng. Anh đặt hộp trắng vẫn luôn cất trong túi áo khoác tây trang lên mặt bàn, nói với La Vũ Vi: "Cô lấy không? Tôi đã có một cái, nếu cô không có, cầm lấy bộ này dùng đi."
La Vũ Vi lắc đầu: "Không cần đâu, tôi cũng có, anh có thể đưa cho ba mẹ anh dùng nha."
"Chủ ý này không tồi." Uông Nhận lại cất cái hộp đi.
Hai người trò chuyện hơn nửa ngày, wechat cũng đã thêm, cuối cùng Uông Nhận cũng nói tới vấn đề chính, uống một ngụm rượu, hỏi: "Hiện tại cô đang ở đâu?"
La Vũ Vi nói: "Phòng thuê, một phòng ngủ ba phòng khách, thuê chung với hai nữ đồng nghiệp, cách công ty năm trạm tàu điện ngầm."
Uông Nhận hỏi: "Vậy căn hộ ở Tiền Đường của cô thì sao? Bán rồi?"
La Vũ Vi uống chút đồ uống, nói, "Tôi cho thuê rồi, cho thuê cũng rất có lời."
Uông Nhận chớp mắt vài cái, chần chừ hỏi: "Vậy... sau này cô định... vẫn ở lại Thượng Hải?"
La Vũ Vi muốn nói "Không có, tôi sẽ lập tức về Tiền Đường", lúc sắp nói ra lại đột nhiên nổi lên một chút tâm tư xấu, nói: "Đúng vậy, ở Thượng Hải có rất nhiều cơ hội, dù sao cũng là thành phố hạng A, rừng rậm của những kẻ có dã tâm."
Uông Nhận gật đầu, cố gắng giấu đi sự thất vọng trong mắt, nói: "Vốn dĩ năm tốt nghiệp tôi cũng muốn ở lại Thượng Hải, sau đó lại cảm thấy, ba mẹ tôi chỉ có một đứa con, sau này khi họ lớn tuổi, chia cách hai nơi sẽ rất phiền phức, hơn nữa Tiền Đường cũng coi như một thành phố tốt, cuối cùng vẫn trở về."
La Vũ Vi tò mò: "Anh học đại học ở Thượng Hải?"
Uông Nhận nói: "Chỉ học nghiên cứu sinh."
La Vũ Vi hỏi: "Trường nào?"
Uông Nhận: "Đại học F."
La Vũ khẽ hô, "Học bá nha! Vậy anh học chính quy ở đâu?"
Uông Nhận: "Đại học A."
La Vũ Vi càng hưng phấn, "Thì ra anh là dạng con nhà người ta!"
Uông Nhận dở khóc dở cười: "Sao lại không nhìn ra?"
La Vũ Vi nhíu mày: "Vẻ ngoài của anh tốt như vậy, lại còn học giỏi, nhưng mà, chẳng lẽ lúc học trung học anh không bận rộn yêu đương sao?
Uông Nhận: "... Không có."
La Vũ Vi lại cười một trận, Uông Nhận bất đắc dĩ lắc đầu: "Lúc tôi học cấp ba, thật sự là một lòng đi học, hơn sáu giờ sáng đến phòng học, buổi tối trở về phòng ngủ lúc mười một giờ, tất cả mọi người đều giống nhau, các lớp khác thì tôi không biết, dù sao trong lớp tôi, chưa từng nghe nói có ai đang yêu đương."
La Vũ Vi nói: "Được rồi, là ấn tượng cứng nhắc của tôi."
"Uông Nhận suy nghĩ một chút, cô đây là ... đang khen tôi đẹp trai?"
Anh cầm ly thủy tinh lên uống một ngụm rượu, dường như tâm tình đã tốt hơn một chút, nghe được La Vũ Vi đổi đề tài: "Đúng rồi, ngày mai anh ở hội trường nào?"
Uông Nhận nhớ lại một chút, nói: "Tôi không nhớ rõ, phải trở về xem lịch trình hội nghị, có lẽ buổi trưa sẽ ở sảnh chính hội nghị, buổi chiều phải đến phòng khác huấn luyện cho bọn họ."
La Vũ Vi cảm thấy ngoài ý muốn: "Anh còn phải lên sân khấu?"
"Đúng, tôi là giám đốc sản phẩm, phải huấn luyện cho họ về phương diện sản phẩm." Uông Nhận không cảm thấy chuyện này có bao nhiêu khó khăn, "Cũng chỉ hơn một giờ, nói xong, nhiệm vụ cuộc họp thường niên lần này của tôi sẽ hoàn thành."
La Vũ khẽ gật đầu: "Rất tốt, họp xong ngày mốt đi Disney chơi một chuyến, kết thúc hoàn mỹ."
Uông Nhận giật mình, hỏi: "Disney... cô cũng đi sao?"
"Đúng vậy." La Vũ Vi nói, "Tôi ở Thượng Hải lâu như vậy, còn chưa đi Disney, lần này có thể được đi miễn phí, không đi thì uổng phí."
Uông Nhận: "......"
Thấy vẻ mặt anh là lạ, La Vũ Vi khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ..." Uông Nhận nói, "Mùa hè đi Disney... có phải là quá nóng không?"
La Vũ Vi nói: "Chắc chắn rồi, nhưng tôi chỉ muốn vào chụp ảnh, xếp hàng hai ba tiếng chơi một hạng mục, tôi không có hứng thú."
Uông Nhận: "Ồ......"
Lúc này, di động của La Vũ Vi vang lên, cô nhận điện thoại: "Xin chào, Amy, sao vậy?"
"Tôi sẽ đến ngay, năm phút nữa."
Cô uống cạn ly nước, đứng dậy mặc áo khoác vào, nói: "Xin lỗi, Uông Nhận, tôi phải xuống đây, tiệc tối của mọi người kết thúc rồi, tôi phải xuống bàn giao lại với Amy, anh ngồi thêm một lát đi."
Nói xong cô quay đầu bước đi, Uông Nhận nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên La Vũ Vi dừng bước, quay đầu vẫy tay với anh: "Bye bye, ngày mai gặp."
Uông Nhận hạ quyết tâm, nói: "Ngày mai gặp."
Anh nhớ lại lần cuối cùng bọn họ gặp nhau ở cự ly gần, anh nói với cô: Tạm biệt, thứ hai gặp lại.
Mà lúc đó cô đang chơi điện thoại di động, không trả lời anh.
Lần này, cuối cùng anh cũng nhận được hồi âm.
Một mình Uông Nhận ở lại tầng cao nhất, rời khỏi ghế ngồi, đi thong thả đến rìa sân thượng, hai tay gác trên hàng rào nhìn ra ngoài.
Bên tai anh vang lên tiếng nhạc Jazz của nữ ca sĩ, anh nhắm mắt lắng nghe một lúc rồi lại mở mắt ra.
Đây là tầng bốn mươi sáu, tầm nhìn rộng lớn, mặc dù cảnh đêm gần đó không đẹp bằng bên sông Hoàng Phố, nhưng cũng được cho là đẹp, gió trên tầng cao nhất vô cùng lớn, chỉ là bị gió nóng thổi, trên người Uông Nhận toát một lớp mồ hôi mỏng, nhưng tạm thời không có ý định trở về phòng.
Anh suy nghĩ thật lâu, hơn nửa giờ, suy nghĩ xem tiếp theo chính mình phải làm sao bây giờ.
Cô nói muốn ở lại Thượng Hải, không trở về Tiền Đường, đây thật sự là một vấn đề khó khăn.
Cuối cùng, Uông Nhận vẫn đưa ra quyết định, dùng điện thoại di động gửi cho Amy một email mới, nói với cô ấy, anh đổi ý rồi, ngày mốt, anh cũng muốn đi Disney.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK