Sáng sớm thứ bảy, Uông Nhận đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trương Hồng Hà ở trong điện thoại thúc giục anh: "Cho con nửa giờ đánh răng rửa mặt ăn sáng, tám giờ rưỡi chờ ở cửa tiểu khu của con!"
Uông Nhận mơ mơ màng màng ngồi dậy, gãi đầu, nhớ tới hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của mình, nhưng đại thọ tinh lại không thể ngủ nướng, phải làm tài xế cho mẹ, cùng bà đến miếu bái Bồ Tát.
Tám giờ rưỡi, Uông Nhận đúng giờ lái xe đến cửa tiểu khu, Trương Hồng Hà, Hạ Dĩnh, Trương Tú Lệ và Tiểu Nam Nam đều đến, bốn người phụ nữ ngồi lên xe, Uông Nhận không nhịn được oán giận: "Mọi người không thể đi muộn một chút sao? Hiếm khi con ngủ nướng."
Trương Hồng Hà ngồi ở ghế phụ, lớn tiếng nói, "Con phải rõ ràng nha, Tiểu Gâu Gâu, hôm nay đi miếu là vì muốn cầu nhân duyên giúp con!"
Uông Nhận bật cười: "Mẹ bắt đầu tin những thứ này từ khi nào vậy?"
Trương Hồng Hà nghiêm mặt nói: "Chính là bắt đầu từ hôm nay, qua hôm nay con đã là U40 rồi, con biết không?"
Uông Nhận bị một đòn bạo kích: "Sao con lại là người trung niên chứ, con còn trẻ lắm có được không?"
Trương Hồng Hà vỗ cánh tay anh: "Lúc mẹ bằng tuổi con, con đã sắp lên tiểu học rồi, trước kia con còn trẻ, mẹ không thúc giục con, hiện tại con đã ba mươi..." Bà dừng lại một chút, "Mẹ cũng sẽ không thúc giục con, nhưng mà, mẹ không thúc giục không có nghĩa là cái gì cũng không làm, cho nên mẹ dự định mượn ngoại lực đến hỗ trợ, chính là cầu Bồ Tát phù hộ!"
Uông Nhận dở khóc dở cười, Hạ Dĩnh và Trương Tú Lệ ở hàng ghế sau cũng cười đến ngã ngửa ra sau, Trương Hồng Hà quay đầu lại trừng bọn họ: "Hai người cười cái gì vậy? Tôi rất nghiêm túc, Gâu Gâu thằng nhóc này thật sự là... lúc trước còn nói với tôi muốn theo đuổi một cô gái, khiến cho tôi chờ mong, còn chưa tới một tháng, nói cho tôi biết có theo đuổi, nhưng không được! Thất bại! Hai người nói xem! Sao thằng nhóc này lại vô dụng như vậy!"
"Đừng mắng đừng mắng." Uông Nhận khởi động xe, "Con đi cầu Bồ Tát phù hộ, được chưa? Con cũng muốn hỏi Bồ Tát, rốt cuộc con đường tình cảm này của con có còn thông hay không."
Xe một đường đi về phía bắc, lái hơn nửa giờ, một nhóm năm người đi tới một miếu nhỏ ở đỉnh núi.
Phong cảnh gần miếu tươi đẹp, cây xanh rợp bóng, kiến trúc trong chùa cổ kính, uy nghiêm đồ sộ, có thể là bởi vì đến quá sớm, khách hành hương không nhiều, Uông Nhận đi trên đường mòn, đáy lòng vô thức có một loại cảm giác yên tĩnh bình thản.
Trương Hồng Hà mười phần thành kính, không buông tha cho một vị Bồ Tát nào, mỗi điện đều phải quỳ xuống bái lạy, cầu Bồ Tát phù hộ cho cả nhà khỏe mạnh, công việc của Uông Nhận thuận lợi, quan trọng nhất là...
"Bồ Tát Bồ Tát, xin phù hộ Uông Nhận nhà con sớm ngày tìm được một phần nhân duyên tốt, có thể tìm được một cô gái tốt tâm ý tương thông với nó, hai người có thể sống hòa thuận, số chứng minh thư của nó là XXX... Bồ Tát à, ngài ngàn vạn lần đừng lầm."
Uông Nhận quỳ gối bên cạnh bồ đoàn: "......"
Anh ngẩng đầu, nhìn tượng Phật trang nghiêm trước mặt, tĩnh tâm lại, chắp tay trước ngực giống như mẹ mình, nhắm mắt cầu nguyện.
Chuyện lớn bái Phật kết thúc, phía sau chính là du ngoạn, Uông Nhận ôm Tiểu Nam Nam đi gõ chuông, còn cầu một tấm bùa nhân duyên, Trương Hồng Hà sợ không đủ, lại bảo Uông Nhận đi cầu một phần giấy viết tâm nguyện, viết tâm nguyện xong rồi buộc lên ngọn cây.
Bầu trời quang đãng vạn dặm, trên mấy cây đại thụ treo đầy giấy viết tâm nguyện, một mảnh dây đỏ tung bay theo gió, Uông Nhận ngửa đầu nhìn cảnh tượng đồ sộ kia, đột nhiên cảm thấy buồn cười, vậy mà anh lại lưu lạc đến trình độ cầu thần bái Phật.
Uông Nhận vươn cánh tay dài vén tấm thẻ gỗ nhỏ thuộc về mình, mỉm cười, xoay người rời đi.
Lúc xuống núi, hai bà lão nắm tay Nam Nam đi phía trước, Uông Nhận và Hạ Dĩnh ở phía sau, hai người đi xuống, vừa đi vừa trò chuyện.
Hạ Dĩnh nói: "Thời gian trước dì nói với em, anh muốn theo đuổi Tiểu La, cô gái mà vừa rồi dì ấy nói là theo đuổi thất bại kia, chính là Tiểu La sao?"
Uông Nhận cúi đầu: "Đúng vậy, chính là cô ấy."
Hạ Dĩnh nói, "Gâu Gâu, thật ra em không nên xen vào việc của người khác, nhưng dù sao anh cũng là con trai, em cảm thấy có thể anh rất khó hiểu tâm tư của Tiểu La, nếu em là cô ấy, em cũng sẽ không đồng ý với anh."
Uông Nhận không hiểu: "Tại sao vậy?"
"Anh đã từng gặp bạn trai cũ của cô ấy, cũng biết vì sao cô ấy phải nhập viện, thật xấu hổ!"
Uông Nhận thở dài, nói: "Anh hiểu ý của em, anh cũng biết cô ấy sẽ băn khoăn, nhưng Tiểu Dĩnh, thật ra anh không vội vã để cô ấy bỏ đi băn khoăn, bởi vì anh luôn cảm thấy, nếu cứ nhắc đến chuyện lúc nằm viện, ngược lại sẽ khiến cô ấy không vui, cho nên anh đặc biệt không muốn nhắc đến. Vốn dĩ anh muốn từ từ làm quen với cô ấy, qua một thời gian nữa sẽ nói cho cô ấy biết suy nghĩ của anh. Nhưng bây giờ... Anh còn chưa kịp nói chuyện này với cô ấy, cô ấy đột nhiên chuyển công tác đến Bắc Kinh, vậy anh thật sự không có biện pháp."
Hạ Dĩnh kinh ngạc: "Cô ấy đi Bắc Kinh sao? Hai người vì chuyện này mà không nói chuyện tiếp được?"
"Đúng, vài ngày nữa cô ấy sẽ xuất phát." Uông Nhận nhớ tới câu nói "Bốn bể là nhà" của La Vũ Vi, bất đắc dĩ cười, "Cô ấy thật sự là một cô gái rất lợi hại, một mình đi nam xông bắc, rất quyết đoán, anh vô cùng bội phục cô ấy."
——
La Vũ Vi không biết Uông Nhận lại đánh giá mình như vậy, nếu biết, thật sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hết tháng tám , bước vào tháng chín, La Vũ Vi làm xong thủ tục nghỉ việc, ăn một bữa cơm chia tay cùng Tăng Minh, sau khi rời khỏi phòng thuê, ngày 8 tháng 9, cô gọi một chiếc xe đường dài, mang theo toàn bộ tài sản, từ Thượng Hải đi thẳng đến Tiền Đường.
Lúc lên xe, cô không bỏ con LinaBell vào cốp xe mà ôm nó ngồi ở ghế sau, xoa xoa đôi tai nhọn của nó, nói: "Uông tiên sinh đối xử không tốt với em, chị đối xử tốt với em, chị dẫn em đi ngắm cảnh."
LinaBell cười tủm tỉm "nhìn" ngoài cửa sổ, nó ngồi xe từ Tiền Đường đến Thượng Hải, lúc này lại phải ngồi xe trở về.
Điểm đến của chuyến đi này là nhà Lý Nhạc San, La Vũ Vi để tạm một số thứ không dùng được ở đây, ví dụ như quần áo và chăn mền mùa thu đông, còn có một số nồi niêu xoong chảo, còn lại mấy túi đồ cần dùng trong mấy ngày này, cô xếp lên xe của Lý Nhạc San, bảo Lý Nhạc San chở cô đến quán rượu.
Hai năm trước khi rời khỏi Tiền Đường, La Vũ Vi cho rằng mình sẽ không trở về nữa, liền bán chiếc xe nhỏ kia, hiện tại cô đã trở thành người không có xe, tạm thời cũng không có ý định mua xe mới, bởi vì không xác định mình có ở lại Tiền Đường lâu dài hay không.
Nếu làm việc ở công ty mới của Trác Uẩn không tốt, có lẽ cô sẽ lại bắt đầu hành trình, đi Bắc Kinh, Thượng Hải, đi đâu cũng được, dù sao cũng chỉ có một mình, không vướng bận gì, trời cao biển rộng, không ai có thể trói buộc cô được.
La Vũ Vi tìm một khách sạn ba sao gần nhà mình, đặt một phòng giường lớn, đóng trước ba ngày tiền phòng.
Lý Nhạc San giúp cô dọn đồ vào phòng, đồ đạc lộn xộn chất đầy đất. Hai người đều mệt mỏi ra một đầu mồ hôi, La Vũ Vi ngồi ở trên giường, sụp vai nói: "Mình ghét nhất là chuyển nhà, kết quả hàng năm đều chuyển, còn là chuyển qua thành phố, thật sự rất phiền."
Lý Nhạc San động viên cô: "Đợi đến khi hai vị khách thuê kia trả lại tiền thuê, cậu dọn về, sau này không cần dọn nữa!"
La Vũ Vi đưa cho cô ấy một chai đồ uống lạnh, Lý Nhạc San ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Khi nào cậu đến công ty mới báo danh?"
La Vũ Vi nói: "Không có thời gian cụ thể, Trác Uẩn biết chuyện nhà của mình còn chưa xử lý xong, bảo mình nhậm chức trước cuối tháng chín là được, hôm trước cô ấy vừa mới kết hôn, cũng không biết có đi hưởng tuần trăng mật hay không, đúng rồi, cô ấy còn nói cho mình biết một tin tức kinh khủng, làm mình suýt ngất xỉu...
Lý Nhạc San: "Tin tức gì vậy?"
La Vũ Vi: "Cô ấy mang thai."
Lý Nhạc San: "......"
"Công ty mới vừa thành lập, bà chủ đã mang thai, hiện tại trong lòng mình có chút băn khoăn." La Vũ Vi khoát tay, "Quên đi quên đi, nhậm chức trước rồi nói sau, thực sự không được thì chỉ có thể chạy trốn."
Lý Nhạc San nhìn hành lý trên mặt đất, hỏi: "Cậu ở đây, bình thường ăn cơm thế nào?"
La Vũ Vi nói: "Ra ngoài ăn hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài, không đói chết được."
Lý Nhạc San mở tủ TV, thấy một cái tủ lạnh nhỏ, vui mừng nói: "Có tủ lạnh, có thể để đồ uống hoa quả."
La Vũ Vi thu dọn quần áo, nói: "Cũng chỉ ở mười ngày thôi, tạm thời ở lại đi, không còn nhiều nữa là được."
Cô mời Lý Nhạc San ăn bữa cơm tối, Lý Nhạc San ăn xong liền về nhà, một mình La Vũ Vi trở lại phòng khách sạn, tắm rửa xong, bắt đầu giặt quần áo.
Khách sạn này không có phòng giặt tự phục vụ, cô chỉ có thể giặt quần áo bằng tay, phơi trong nhà vệ sinh, may mắn quần áo mùa hè mỏng manh, giặt tay cũng tiện lợi, không phải là vấn đề lớn.
Hai ngày đầu trở lại Tiền Đường, La Vũ Vi không nhàn rỗi, hẹn gặp mặt với mấy người bạn cũ, khách hàng cũ, còn hẹn Dương tổng một bữa cơm. Ngày thứ ba, cô đến công ty mới của Trác Uẩn tham quan, công ty nằm trong một tòa nhà văn phòng cao tầng ở Khoa Sáng Thành, có một cái tên đặc biệt khó đọc -- Công ty trách nhiệm hữu hạn sáng tạo văn hóa Vi Khách Duệ Đằng Tiền Đường
Trác Uẩn giải thích với cô ý nghĩa của tên công ty, La Vũ Vi nghe xong bật cười: "Trời ạ! Thật sự chỉ có cô nghĩ ra được cái tên này, cô không giải thích thì tôi hoàn toàn không nghĩ tới.
Trác Uẩn rất vui vẻ, chỉ vào bảng tên công ty nói: "Cô xem, bên trong còn có một chữ 'Vi', tuy rằng có thêm một chữ Thảo, nhưng cũng coi như có chút quan hệ với tên của cô, chứng tỏ hai chúng ta thật sự có duyên, đúng không?"
La Vũ Vi nói: "Cô là người thứ hai đặc biệt tin tưởng vào duyên phận mà tôi từng gặp, thật sự rất thú vị."
Trác Uẩn hỏi: "Vậy người kia là ai?"
La Vũ Vi nói: "Ừm... Một người đặc biệt tốt, là bạn tôi."
Trác Uẩn vội nói: "Tôi cũng là một người đặc biệt tốt!"
La Vũ Vi khẽ cười, "Zoe, thật xin lỗi, phải một thời gian nữa tôi mới có thể đi làm, cần phải giải quyết căn nhà nhỏ của tôi trước, nếu không sẽ không có chỗ ở cố định, thật sự rất bất tiện."
Trác Uẩn nói: "Được, không có việc gì, cô cứ từ từ, trước tiên tôi dẫn cô đi làm quen với mấy đồng nghiệp mới, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm trưa, buổi chiều trò chuyện một chút."
La Vũ Vi ở lại công ty Trác Uẩn đến chạng vạng tối mới về khách sạn, sau khi tắm rửa xong, cô bắt đầu tự hỏi buổi tối nên ăn cái gì, đột nhiên có chút thèm ăn, muốn ăn chút cay, liền gọi một phần ếch trâu cay bên ngoài.
Ếch trâu cay ở nhà hàng này là một phần cực lớn, phối với cơm, nóng hầm hập thơm ngào ngạt, La Vũ Vi đặt đồ ăn lên trên bàn trà nhỏ, lại đặt LinaBell ở trên một cái ghế khác, mở TV, vừa xem TV vừa ăn cơm tối.
La Vũ Vi khẽ nhổ xương ếch trâu, nói với LinaBell, "Nhiều như vậy một người ăn không hết, thật đáng tiếc, nếu em có thể cùng ăn thì tốt rồi."
Đương nhiên LinaBell sẽ không trả lời cô, vẫn là dáng điệu thơ ngây đáng yêu, La Vũ Vi cơm nước xong, nhìn hơn nửa phần ếch trâu còn lại, cảm thấy thật lãng phí, liền bỏ vào tủ lạnh nhỏ.
Ngày hôm sau là thứ tư, La Vũ Vi không có hẹn, giữa trưa, cô đột nhiên nhớ tới đĩa ếch trâu trong tủ lạnh kia, bưng nó ra, nhất thời không nghĩ ra nên xử lý như thế nào.
Khách sạn không có lò vi sóng, La Vũ Vi liền đặt ếch trâu ở trên bệ cửa sổ, dùng ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài "đun nóng" cho nó, cứ như vậy để hai giờ, cô nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ, liền mở một lon coca lạnh, đem đĩa ếch trâu này làm cơm trưa, ăn sạch toàn bộ.
Cô còn rất đắc ý, cảm thấy mình đã tiết kiệm được một bữa cơm trưa.
Kết quả chứng minh, cái cần tiết kiệm thì nên tiết kiệm, cái không cần tiết kiệm thì đừng tiết kiệm loạn, hai giờ sau khi ăn xong ếch trâu, bụng La Vũ Vi đột nhiên đau âm ỉ, ngay sau đó bắt đầu nôn mửa tiêu chảy.
Cô biết, cô ăn đến hỏng bụng rồi.
Vốn dĩ La Vũ Vi còn muốn chịu đựng một chút, nhưng sau đó bụng càng ngày càng đau, dạ dày đã sớm nôn đến mức không còn gì, còn liên tục buồn nôn, ngay cả mật xanh cũng bị nôn ra. Đến hơn bảy giờ tối, thậm chí cô còn bắt đầu phát sốt, La Vũ Vi nghĩ phải thắt chặt cái mạng nhỏ của mình, cố gắng cất thẻ bệnh án vào trong túi, cầm điện thoại lên, còn chưa kịp thay quần áo đã trực tiếp đón xe đi bệnh viện khám bệnh.
——
Hơn 9 giờ tối, Uông Nhận ở nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày hôm sau đi Bắc Kinh.
Bắc Kinh sao ... Đột nhiên anh nghĩ đến La Vũ Vi, đã mười mấy ngày bọn họ không liên lạc, lần trò chuyện cuối cùng trên wechat chính là sau khi nhận được quà sinh nhật anh nói lời cảm ơn với cô.
Uông Nhận nhìn thoáng qua lịch, hôm nay là ngày mùng một tháng chín, La Vũ Vi nói đầu tháng chín cô sẽ đi Bắc Kinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cô đã sắp xếp ổn thỏa ở bên đó rồi.
Uông Nhận suy nghĩ một lát, gửi cho La Vũ Vi một tin nhắn wechat.
[Uông Nhận]: Em đã ở Bắc Kinh rồi sao?
La Vũ Vi trả lời rất nhanh.
[La La]: Đúng vậy~
[Uông Nhận]: Chiều mai anh lên máy bay đi Bắc Kinh, sắp xếp công việc vào ngày mốt, tối mai em có rảnh không? Hẹn một bữa cơm?
——
Lúc này La Vũ Vi đang ngồi trong phòng cấp cứu truyền nước biển, mặt ủ mày chau nhìn tin nhắn Uông Nhận gửi tới, đáy lòng chỉ muốn kêu cứu mạng, còn có suy nghĩ muốn lập tức kéo anh vào danh sách đen.
Chẩn đoán của bác sĩ đối với cô là viêm dạ dày cấp tính, không cần nằm viện, truyền nước hai ngày là được. Cô không nói chuyện này với bất cứ ai, kể cả Lý Nhạc San, càng không đăng lên mạng xã hội. Đây là thói quen nhiều năm qua của cô, trước kia khi ở cùng Thẩm Quân Trì đã như vậy, đi bệnh viện thăm khám cũng đều đi một mình, không cần người khác làm bạn.
La Vũ Vi nghiêng người trên ghế truyền dịch, nghĩ thầm, tất cả những gì cô gặp phải thật sự là ứng nghiệm hoàn mỹ với câu tục ngữ kia -- nói ra một lời nói dối, phải dùng vô số lời nói dối khác để hoàn thành.
Bây giờ phải làm sao đây? Giả chết? Đầu óc cô nhanh chóng xoay tròn, linh cơ khẽ động, nghĩ ra một biện pháp tốt.
La Vũ Vi lấy tay chụp lại ảnh tay trái đang truyền nước biển, gửi cho Uông Nhận, đồng thời giải thích với anh –
[La La]: Xin lỗi, lần này không thể gặp mặt anh, em ăn hỏng bụng, viêm dạ dày cấp tính, bây giờ đang ở bệnh viện truyền nước, ngày mai muốn ở nhà nghỉ ngơi [rơi lệ]
Sợ Uông Nhận đề nghị về nhà thăm cô, cô vội vàng nói thêm một câu.
[La La]: Bây giờ em còn chưa tìm được chỗ ở, tạm thời ở tại nhà bạn, anh tới sẽ không quá thuận tiện, yên tâm đi, bạn của em sẽ chăm sóc em.
——
Nhìn ảnh La Vũ Vi gửi tới, Uông Nhận rơi vào trầm tư.
Mùa này, nhiệt độ miền Nam chưa giảm, miền Bắc đã là đầu thu, Uông Nhận đã kiểm tra dự báo thời tiết Bắc Kinh, hai ngày nay có hai luồng không khí lạnh yếu ảnh hưởng đến thành phố Bắc Kinh, còn kèm theo mưa, chênh lệch nhiệt độ buổi sáng và buổi tối khá lớn, nhiệt độ cao nhất là 20 độ, nhiệt độ thấp nhất là 11 độ, cho nên quần áo trong vali của Uông Nhận đều là áo sơ mi dài tay, âu phục, còn có một chiếc áo gió.
Còn La Vũ Vi trong ảnh thì sao? Hơn chín giờ tối, cô mặc áo ngắn tay, quần đùi, thậm chí chân trái bị ống kính quét tới là một cái dép xỏ ngón.
Bắc Kinh mà cô đang ở, và Bắc Kinh mà anh muốn đi, dường như không cùng một chỗ.
Uông Nhận suy nghĩ một lát, quyết định gọi điện thoại cho Lý Nhạc San.
Lý Nhạc San nhận được điện thoại thì vô cùng bất ngờ, hỏi: "Uông Nhận, trễ thế này rồi, tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Uông Nhận trực tiếp hỏi: "Tiểu Lý, tôi muốn hỏi cô một chút, hiện tại La Vũ Vi đã đến Bắc Kinh chưa?"
Lý Nhạc San: "... Đến rồi!"
Uông Nhận bình tĩnh nói: "Tiểu Lý, tôi coi cô là bạn, hy vọng cô đừng gạt tôi, tôi muốn biết, bây giờ La Vũ Vi có còn ở Thượng Hải không?"
Lý Nhạc San lắp bắp: "Ách...... Cô ấy, cô ấy...... không ở Thượng Hải, thật đấy."
Uông Nhận nói: "Tôi biết cô ấy không ở Bắc Kinh, xin cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu? Hiện tại cô ấy đang truyền dịch ở trong bệnh viện, tôi rất lo lắng cho cô ấy, nhưng nếu tôi hỏi cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không nói thật."
Lý Nhạc San nóng nảy: "Hả? Cô ấy truyền dịch ở bệnh viện?"
Uông Nhận: "Đúng vậy, cô ấy gửi ảnh cho tôi, có thể là viêm dạ dày cấp tính."
Lý Nhạc San không rõ chân tướng, cũng không biết có nên nói thật với Uông Nhận hay không, nói ấp úng: "Cái này... tôi..."
Uông Nhận đợi một lát, đột nhiên nhớ tới ngày đầu tháng tám, trên xe đi Disney, La Vũ Vi nhận được điện thoại của người môi giới, nói muốn thu hồi lại nhà ở Tiền Đường, trong lòng Uông Nhận sáng tỏ, hỏi: "Cô ấy về Tiền Đường rồi, đúng không?"
Phòng tuyến tâm lý của Lý Nhạc San hoàn toàn sụp đổ, giọng nói run rẩy: "... Đúng, cô ấy về Tiền Đường rồi, cô ấy bảo tôi không cần nói cho anh biết, Uông Nhận, thật xin lỗi, chúng tôi đã nói dối..."
"Bốp ", Uông Nhận giơ tay vỗ trán, dạo một vòng trong phòng, nói: "Vậy cô có thể nói cho tôi biết, bây giờ cô ấy đang ở đâu không? Cảm ơn."
——
Mười rưỡi tối, thuốc của La Vũ Vi vẫn chưa hết, phòng truyền dịch có đủ điều hòa, cô hối hận vì đã ra khỏi cửa quá vội vàng, không mang theo áo dài tay, lúc này cánh tay lạnh chân cũng lạnh, ngồi ở trên ghế lạnh đến phát run.
Uông Nhận không trả lời tin nhắn, La Vũ Vi cảm thấy lời giải thích của mình vô cùng hoàn mỹ, ai lại ép một bệnh nhân viêm dạ dày ra ngoài ăn cơm chứ?
Về phần sau đó ... người bị bệnh không thể động não quá nhiều, cô còn chưa hết sốt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, về sau lại tìm cái cớ khác đi.
La Vũ Vi đang miên man suy nghĩ, có người từ xa đi đến, chậm rãi đi đến trước mặt cô, dừng bước. Anh mang giày đen, quần jean màu cũ, áo T shirt trắng tay ngắn ... Tầm mắt La Vũ Vi nhìn từ dưới rồi lên trên, cuối cùng đặt trên khuôn mặt trắng nõn đẹp trai lại quen thuộc.
Uông Nhận từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt không chút thay đổi nhìn cô, La Vũ Vi hóa đá ngay tại chỗ, thiếu chút nữa linh hồn đã nhảy ra khỏi người, cô chưa bao giờ thấy anh bày ra biểu tình lạnh lùng như vậy, thật sự là sợ tới gần chết.
Ngay khi cô cho rằng đối phương muốn mắng cô, sắc mặt nghiêm trọng của Uông Nhận đột nhiên giãn ra, anh nhẹ nhàng cười, như là xuân về hoa nở, mây tan sương mù, giơ tay mở một chiếc áo gió dài ra, cúi người xuống, cẩn thận đắp áo gió lên người La Vũ Vi.
Danh Sách Chương: