So với các khoa như phụ khoa, khoa ung thư, khoa nội tiết sinh sản, khoa sản của Bệnh viện bảo hiểm phụ nữ được coi là khoa có nhiều tiếng cười nói vui vẻ nhất. Sinh mệnh mới đến sẽ làm cho lòng người vui sướng, cho dù khu vực phòng bệnh tràn ngập tiếng khóc của các bé cưng từ sáng đến tối, sản phụ cùng người nhà cũng đều có thể hiểu được, đây chỉ là vấn đề trước sau, sẽ đến phiên nhà mình.
Uông Nhận đi trên hành lang, dọc theo đường đi nhìn thấy mấy người ba hoặc ông bà nội ôm đứa bé đi dạo, có một người ba trẻ tuổi bị đứa bé khóc đến mất bình tĩnh, lưng dựa vào tường, ủ rũ nhìn đứa bé trong lòng: "Con đừng khóc nữa được không?"
Anh ta chú ý tới tầm mắt Uông Nhận, ngẩng đầu nhìn lại, thấy được bình giữ nhiệt trong tay Uông Nhận, hai người nhìn nhau cười, người đàn ông lắc đầu, tiếp tục ôm đứa nhỏ dỗ dành.
Phòng bệnh đơn ở chỗ sâu nhất hành lang, hoàn cảnh riêng tư hơn rất nhiều, Uông Nhận còn chưa đi vào phòng bệnh đã nghe thấy trong phòng bệnh truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội.
Hạt Dẻ nhỏ tuyệt không thục nữ, giọng rất lớn.
Anh không khỏi bước nhanh hơn, vừa vào phòng bệnh đã thấy mẹ mình ôm Hạt Dẻ dỗ, La Vũ Vi vẫn suy yếu nằm trên giường bệnh, mu bàn tay truyền nước biển, vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Hồng Hà cùng bé cưng trong lòng bà.
Thấy Uông Nhận đến, La Vũ Vi giống như tìm được cứu binh, vội nói: "Ông xã, anh mau nhìn con gái đi, cho con bú rồi, cũng đã thay bỉm, không biết vì sao cứ khóc mãi, không chịu ngủ."
Uông Nhận rửa tay, nhận lấy con gái trong lòng mẹ: "Mẹ, để con đi."
Hạt Dẻ nhỏ mặc quần áo nhỏ thống nhất của bệnh viện, trên đầu chưa có mấy cọng tóc, Uông Nhận cẩn thận ôm cô bé vào trong ngực, cảm thấy cô bé đặc biệt nhẹ.
Hạt Dẻ không lớn, sinh ra chỉ được 5 cân 9 lạng, tay và chân nho nhỏ, Uông Nhận nhớ tới tình cảnh ngày hôm trước khi mình và cô bé gặp mặt lần đầu, đầu óc đều mơ hồ - - búp bê nho nhỏ này, da đỏ bừng, nhăn nhúm, từ ngũ quan không nhìn ra được có đẹp hay không, chính là con gái của anh và La Vũ Vi?
Hôm nay tư thế ôm con của Uông Nhận đã thuần thục hơn một chút, anh cúi đầu nhìn con gái trong lòng, Hạt Dẻ vung bàn tay nhỏ bé, nhắm mắt lại, miệng há to, phát ra tiếng "Oa oa" liên miên không dứt, khóc đến mức đầu óc người ta đau nhức.
"Sao vậy? Tiểu bảo bối, có chỗ nào không thoải mái sao?" Uông Nhận dịu dàng hỏi, "Ba đến rồi, ba dẫn con ra ngoài tản bộ được không? Để mẹ nghỉ ngơi một lát."
Anh đi tới bên giường La Vũ Vi bệnh, khom lưng quan sát vợ: "Bà xã, em cảm giác thế nào?"
"Đau... " La Vũ Vi không còn sức nói, "Anh đưa con bé ra ngoài đi dạo đi, dỗ ngủ rồi quay lại, em muốn chợp mắt một lát."
"Anh mang đồ ăn cho em, canh gà hầm, em có muốn ăn trước một chút không?"
La Vũ Vi khoát tay: "Lát nữa ăn đi, hiện tại em không đói bụng."
Uông Nhận nhờ mẹ chăm vợ, chính mình thì ôm con ra hành lang, đi tới đi lui. Có lẽ là ôm ấp có biến hóa, tiếng khóc của Hạt Dẻ dần dần nhỏ lại, cô bé mở mắt ra, một đôi tròng mắt đen nhánh tỏa sáng, Uông Nhận biết cô bé còn không thấy rõ thứ gì, nhưng anh mặc kệ, cảm thấy con gái đang nhìn mình.
"Hello, Hạt Dẻ nhỏ, ba là ba của con." Uông Nhận cười nói, "Hôm qua mới gặp, ba đã ôm con thật lâu, con có nhận ra ba không?
Hạt Dẻ y y a a kêu to, Uông Nhận vui vẻ: "Nhận ra sao? Ba biết rồi, chắc chắn con nhận ra ba."
Hạt Dẻ không khóc nữa, Uông Nhận vững vàng ôm cô bé, một đường nói chuyện với cô bé, nhìn thấy người ba khác đang ôm con, còn có thể dừng bước trao đổi vài câu.
Những người đàn ông mới làm cha đều mang vẻ mặt vui mừng, có người hỏi: "Nhà anh là con trai hay con gái?"
Uông Nhận cười ha hả trả lời: "Con gái, một cái áo bông nhỏ."
Đi bộ bên ngoài nửa giờ, cuối cùng Hạt Dẻ cũng ngủ thiếp đi, Uông Nhận trở lại phòng, cẩn thận đặt đứa bé lên giường nhỏ.
Ánh mắt anh nhìn đứa nhỏ thật sự mềm nhũn thành một vũng nước, trong lòng Trương Hồng Hà vui mừng, nhỏ giọng nói: "Gâu Gâu, sau này không cần suy nghĩ nhiều nữa đi? Mẹ đã sớm nói, con và Vũ Vi không có vấn đề."
Uông Nhận cười không nói gì, Trương Hồng Hà vỗ vỗ lưng anh: "Vũ Vi ngủ rồi, con đừng làm phiền con bé, mấy ngày nay con bé phải chịu khổ, bụng lại có vết phẫu thuật, lát nữa chúng ta phải bồi bổ cho con bé."
"Con biết." Uông Nhận nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ cũng về nghỉ ngơi sớm đi."
Trương Hồng Hà gật gật đầu: "Được, vậy mẹ đi trước, ngày mai lại tới, sẽ mang cơm cho hai đứa. Ba con đã đi đón ba Vũ Vi, ngày mai sẽ dẫn ông ấy đến bệnh viện, chính con cũng phải chú ý đến sức khỏe, có việc thì tìm chị Chu đến hỗ trợ."
Chị Chu chính là hộ lý chăm sóc sản phụ nằm viện, ba mẹ mới khó tránh khỏi luống cuống tay chân, Uông Nhận liền mời bà ấy đến giúp một tay, còn lại phần lớn thời gian đều là tự mình làm.
Trương Hồng Hà về nhà, trong phòng bệnh chỉ còn lại một nhà ba người, trẻ sơ sinh một ngày phải ngủ khoảng 20 tiếng, Hạt Dẻ ngủ rất ngoan, Uông Nhận ngồi ở bên cạnh giường bệnh, lúc thì nhìn vợ đang ngủ say, nắm tay cô, lúc thì lại đi thăm con gái, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
La Vũ Vi ngủ một giấc thoải mái, lúc tỉnh lại là bị Uông Nhận đánh thức, bởi vì Hạt Dẻ lại đói bụng, đang khóc oa oa.
Sữa của mẹ còn chưa nhiều lắm, trước mắt Hạt Dẻ muốn ăn no còn phải dựa vào uống sữa bột, nhưng bác sĩ dặn mỗi bữa trước khi ăn đứa nhỏ phải đi uống sữa mẹ trước, đây là một quá trình học tập, chậm rãi, sữa của mẹ nhiều hơn, bé cưng có thể không cần uống sữa bột.
La Vũ Vi nằm nghiêng, cởi bỏ áo, Uông Nhận đặt Hạt Dẻ bên cạnh cô, dán vào da thịt cô.
Cô bé há miệng tìm đồ ăn, bàn tay nhỏ bé còn dán lên người của cô, giờ khắc này, trong lòng La Vũ Vi có một loại cảm động khó có thể diễn tả, thật thần kỳ, một đứa bé nhỏ như vậy, lại là con gái của cô, cô hao hết khí lực mới có thể sinh ra.
Trước khi sinh hy vọng đứa nhỏ thông minh khỏe mạnh, xinh đẹp đáng yêu, mà hiện tại, khi cô bé thật sự dán ở bên cạnh cô, cô chỉ hy vọng cô bé có thể bình an lớn lên, bình thường một chút cũng không sao, học tập không tốt cũng không sao cả, La Vũ Vi hy vọng tính cách đứa nhỏ có thể giống Uông Nhận, mà chính cô, cũng phải cố gắng học tập làm một người mẹ tốt.
Trước đây cô không có tấm gương noi theo, bây giờ đã có, Trương Hồng Hà là tấm gương tốt nhất, nuôi dưỡng ra một người tốt như Uông Nhận.
Hạt Dẻ dùng sức hút sữa, La Vũ Vi đau, nhịn không được nhíu mày, Uông Nhận vẫn nhìn hai người, nắm chặt tay vợ. Sữa hết rồi, nhưng Hạt Dẻ còn chưa ăn no, Uông Nhận bắt đầu pha sữa bột, ngồi ở trên ghế, tay trái ôm con gái, tay phải cầm muỗng nhỏ đút từng chút một.
Lần này đổi thành La Vũ Vi ở trên giường quan sát, nói: "Con bé ăn quá ngon, không biết sữa bột có vị gì, uống có ngon không?"
"Không ngon." Uông Nhận ngẩng đầu nhìn cô, "Hôm qua anh đã nếm thử, rất khó uống, làm trẻ con thật không thú vị."
La Vũ Vi nghe xong liền cười, cười đến đau bụng: "Ôi chao, anh đừng chọc em cười, vết mổ của em vẫn còn đau."
"Anh cho Hạt Dẻ uống sữa xong sẽ cho em ăn cháo." Uông Nhận khuyên cô, "Mặc kệ có đói hay không, em cũng phải ăn, biết không?"
"Biết rồi." La Vũ Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, bên ngoài oi bức khó chịu, trong phòng mở điều hòa, cảm giác thoải mái, chỉ là lúc cô sinh con ra một thân mồ hôi, tóc rất bẩn, lúc này da đầu bắt đầu ngứa ngáy.
"Ba đứa nhỏ, khi nào em có thể gội đầu?" La Vũ Vi chán nản hỏi, "Thật sự phải qua rất nhiều ngày mới có thể gội đầu sao? Đây chính là mùa hè đó."
Uông Nhận bị tiếng "ba đứa nhỏ" kia chọc cười, nói: "Tốt nhất là qua vài ngày nữa, nhưng nếu em thật sự quá khó chịu, anh có thể gội đầu cho em, kiên trì thêm hai ngày nữa, được không?"
La Vũ Vi bĩu môi: "Được rồi."
Cô có một loại cảm giác thả lỏng như sống lại, cũng là bởi vì Uông Nhận vẫn luôn ở đây, trước khi sinh sau khi sinh, cô chưa từng lo âu, Uông Nhận chăm sóc cô rất tốt, cái loại dốc lòng làm bạn từ chồng, dịu dàng che chở này cho cô dũng khí và sức mạnh đầy đủ, sinh tự nhiên cũng được, sinh mổ cũng được, cô đều không sợ, biết mặc kệ mình gặp phải chuyện gì, Uông Nhận đều sẽ ở bên cạnh cô.
Quả thật anh cũng làm như vậy, còn có ba mẹ cùng dì nhỏ của anh, mấy ngày nay toàn bộ dựa vào bọn họ bận trước bận sau, cả nhà đồng tâm hiệp lực chăm sóc hai mẹ con, La Vũ Vi không cần quan tâm cái gì, đặc biệt thích nhìn bộ dáng Uông Nhận chăm sóc Hạt Dẻ nhỏ.
Uông Nhận cho con gái uống sữa xong, hít hít mũi, hỏi: "Có phải con lại bốc mùi rồi không?"
Hạt Dẻ: ^^
Uông Nhận đặt cô bé trở lại giường nhỏ, chuẩn bị bỉm sạch và khăn giấy ướt, mở bỉm ra, quả nhiên cô nhóc này đã tiểu, Uông Nhận xách chân nhỏ của cô bé lên lau mông cho cô bé, nói: "Đúng là biết ăn biết tiểu, còn vừa ăn vừa tiểu, con chính là một đứa bé thối."
Hạt Dẻ giống như nghe hiểu, cho Uông Nhận một biểu tình không vui.
Uông Nhận lập tức nở nụ cười, hai tay nhẹ nhàng thay bỉm giúp con gái: "Được rồi được rồi, không nói con nữa, cục cưng thối thì cục cưng thối đi, có thối cũng là tâm can nhỏ của ba."
La Vũ Vi vẫn nghe, hỏi: "Vậy em thì sao?"
"Em? Em là thỏ con của anh." Uông Nhận lại mặc quần áo cho con gái, nói với cô, "Tự mình ngoan ngoãn nằm, đừng gây sự, ba phải đút cơm cho mẹ, mẹ con ăn không đủ no, con cũng sẽ ăn không đủ no, nghe rõ chưa?"
Hạt Dẻ thật sự không làm ầm ĩ, nằm yên ở trên giường nhỏ, tự đắc vui vẻ động tay chân nhỏ, kêu y y nha nha. Uông Nhận mở bình giữ ấm, múc cháo gà, lắc lưng giường lên một chút, ngồi bên giường bệnh, đút từng muỗng từng muỗng cháo cho vợ ăn.
"Nóng không?"
"Không nóng."
"Mùi vị thế nào?"
"Rất ngon."
Một người đút, một người ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Uông Nhận nói: "Anh đã hỏi bác sĩ rồi, hai ngày nay em chỉ có thể ăn chút đồ ăn lỏng thanh đạm, tối mai có thể uống một ít canh cá, canh gà, canh sườn các loại, anh sẽ làm cho em."
La Vũ Vi nói: "Anh đừng quá vất vả, em thấy anh có vành mắt thâm quầng rồi."
Uông Nhận nói, "Người lên bàn mổ là em, không phải anh, nhất định em là người vất vả nhất, thoải mái nhất chính là nhóc tỳ đang nằm kia, cái gì cũng không hiểu, áo đến đưa tay cơm đến há miệng, còn không cần làm bài tập."
La Vũ Vi nhịn không cười, hỏi: "Anh cảm thấy con giống anh hay giống em?"
"Nói thật, đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn ra." Uông Nhận bất đắc dĩ lắc đầu, "Da có trắng hay không cũng không xác định, chỉ có thể nói ngũ quan đoan chính, nhìn coi như thuận mắt."
"Có người nói con gái như vậy sao?" La Vũ Vi không vui, "Em thấy con bé sẽ rất xinh đẹp!"
Uông Nhận nói: "Con bé còn chưa trưởng thành mà, đứa bé mới sinh nên thật sự không thể nhìn ra đẹp xấu, em nhìn Triệu Bất Du xem, lúc sinh ra giống như khỉ, bây giờ đẹp biết bao, vừa nhìn đã biết là một tiểu soái ca."
La Vũ Vi bật cười: "Nếu bị Zoe và Triệu tổng nghe thấy lời này của anh, nhất định sẽ tức chết."
Uông Nhận không thèm để ý: "Thật ra anh không quan tâm đứa bé trông như thế nào, trong mắt anh, mỗi đứa trẻ đều rất đáng yêu, con của chúng ta, dù thế nào anh cũng thích."
La Vũ Vi khẽ liếc về phía Hạt Dẻ: "Con bé còn chưa có tóc!"
Uông Nhận: "Phải từ từ."
"Em cũng không nhìn ra có phải mắt của con bé là mắt hai mí hay không!"
"Có lẽ là mắt hai mí, chỉ là con bé quá lười, không chịu mở mắt, anh và em đều là mắt hai mí, ba mẹ anh và ba mẹ em cũng đều là mắt hai mí, nếu con bé là mắt một mí, đó là xác suất cực nhỏ, không biết là gien di truyền của tổ tiên đời thứ bao nhiêu..."
La Vũ Vi: "......"
Đêm dài đằng đẵng, La Vũ Vi ngủ ở trên giường bệnh, bên tay phải là một cái giường phụ cho người nhà, Uông Nhận nằm phía trên, bên tay phải Uông Nhận là một cái giường nhỏ, bên trong là Hạt Dẻ nhỏ đang ngủ.
La Vũ Vi nhớ lại lần nằm viện ba năm rưỡi trước, có một buổi tối, Thẩm Quân Trì đại náo một hồi rồi đi, Uông Nhận ngủ trên giường chăm sóc bên cạnh cô, giữa hai người kéo một tấm rèm, đêm đó, cô rất đau lòng, Uông Nhận không dám đến an ủi cô, cứ như vậy mà yên lặng qua cả đêm.
Thật sự là không nghĩ tới, vài năm sau vào ngày này, Uông Nhận lại ngủ ở trên giường chăm sóc bên giường bệnh của cô, giữa hai người không có rèm, ngược lại bên người có thêm một đứa bé.
Uông Nhận dựng thẳng lỗ tai, luôn luôn chú ý động tĩnh hai bên, vợ tỉnh thì hầu hạ vợ, con gái tỉnh thì hầu hạ con gái, căn bản ngủ không ngon giấc.
Anh không hề oán hận, con gái khóc lớn tiếng hơn nữa cũng sẽ không nổi giận, chỉ biết tốt tính ôm rồi dỗ cô bé.
La Vũ Vi chớp chớp mắt nhìn anh bận rộn, nửa đêm canh ba, Uông Nhận đã không còn hình tượng gì đáng nói, tóc rối bời, trên người mặc áo T - shirt cùng quần cộc, trên mặt viết hai chữ mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại thả lỏng, tự tại.
Anh là người có cảm giác thả lỏng nhất mà cô từng gặp, gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, không vui buồn thất thường, cô không thoải mái chỗ nào đều có thể yên tâm gọi anh, không cần lo lắng anh trách cứ, oán giận và không kiên nhẫn, càng không có công kích, chửi bới cùng chửi rủa.
Cuộc sống hôn nhân vui vẻ như vậy, cô đã trải qua hơn một năm, nghĩ đến mấy chục năm dài đằng đẵng sau này, cô đều có thể vượt qua cùng người đàn ông này, La Vũ Vi cảm thấy vui vẻ phát ra từ nội tâm. Cô không sợ già đi, bởi vì già đi cùng Uông Nhận là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Vài ngày sau, La Vũ Vi đã có thể xuống giường đi lại, trước khi xuất viện một ngày, Uông Nhận ôm Hạt Dẻ, La Vũ Vi khoác tay anh, một nhà ba người đi đến khu phụ khoa tầng mười.
Bác sĩ Trình đang trực ban ở bệnh viện, vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật, La Vũ Vi đứng ở cửa phòng làm việc gọi bà: "Bác sĩ Trình."
Bác sĩ Trình đi tới cửa, nghi hoặc nhìn La Vũ Vi, người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt sắc mặt hồng hào, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, trong đôi mắt mang theo ý cười.
Bác sĩ Trình hỏi: "Cô là?"
Mấy năm nay, bà gặp qua vô số bệnh nhân, đã không nhớ được La Vũ Vi là ai.
La Vũ Vi nói: "Bác sĩ Trình, cháu họ La, mùa đông ba năm rưỡi trước, thai ngoài tử cung của cháu vỡ ra xuất huyết nhiều, là ngài giúp cháu làm phẫu thuật, cứu mạng cháu, ngài còn nhớ không?"
Mang thai ngoài tử cung bị vỡ xuất huyết cấp cứu không phải là trường hợp thường gặp, La Vũ Vi vừa nói như vậy, bác sĩ Trình liền nhớ ra, nhìn đứa trẻ mới sinh trong lòng Uông Nhận, vừa kinh ngạc lại vui mừng: "Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi!"
La Vũ Vi: "Vâng ạ."
Bác sĩ Trình nhìn Hạt Dẻ nhỏ trong lòng Uông Nhận: "Bé con thật xinh đẹp, nhìn cái mũi nhỏ này xem, thật cao, mắt cũng to, con trai hay con gái? Mấy ngày rồi nhỉ?"
"Con gái, năm ngày rồi." La Vũ Vi chỉ Uông Nhận, "Ngài còn nhớ anh ấy không? Có lẽ ngài không nhớ, lúc cháu làm phẫu thuật xong quay về phòng bệnh..."
Bác sĩ Trình cười như hoa: "Chàng trai đẹp trai như vậy, tôi có thể không nhớ sao? Lúc đó cậu ấy luôn ở bên cháu, một người bạn trai đặc biệt tốt, đặc biệt có trách nhiệm, chỉ là không làm biện pháp tránh thai tốt."
Uông Nhận: "......"
Bác sĩ Trình: "Chúc mừng hai người, đúng rồi, hai đứa nhỏ này... là mang thai tự nhiên sao?"
Uông Nhận gật đầu: "Là mang thai tự nhiên."
Bác sĩ Trình nói với La Vũ Vi, "Tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy, vui mừng nhất chính là nghe được tin tức tốt do bệnh nhân phản hồi về, chúc mừng chúc mừng!" Bà lại chuyển sang Uông Nhận, "Vừa làm ba, phải nhớ kỹ, về sau vẫn phải chú ý tránh thai, đừng vì sinh con mà qua loa, chuyện này không thể qua loa được!"
Uông Nhận nói: "Bác sĩ Trình, ngài yên tâm đi, nhất định cháu sẽ chú ý."
La Vũ Vi nói: "Bác sĩ Trình, hôm nay chúng cháu muốn đến cảm ơn ngài, Uông Nhận, lấy đồ."
Bác sĩ Trình cả kinh, cho rằng Uông Nhận muốn tặng quà gì đó cho mình, như vậy không được! Bà vừa định từ chối, chỉ thấy Uông Nhận lấy ra hai gói kẹo cưới và một hộp trứng mừng, đóng gói rất đơn giản, đưa cho bác sĩ Trình.
La Vũ Vi nói: "Bác sĩ Trình, thật ra lúc đó anh ấy không phải bạn trai cháu, chỉ là người nhà ở giường bên cạnh, hai chúng cháu đều cảm thấy, ngài mới là bà mai của bọn cháu, cho nên, kẹo cưới và trứng mừng này, hy vọng ngài có thể nhận lấy."
Bác sĩ Trình đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới biết được năm đó mình hiểu lầm, bà nhận lấy kẹo cưới và trứng mừng, còn có một tấm thiệp viết tay, La Vũ Vi và Uông Nhận chào tạm biệt, ôm đứa nhỏ đi thang máy xuống lầu.
Bác sĩ Trình đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn theo bóng lưng bọn họ cùng rời đi.
Người phụ nữ tóc dài xõa vai, mặc quần áo bệnh nhân, cho dù vừa mới sinh xong, dáng người cũng không mập lắm, tay chân còn rất tinh tế, người đàn ông vóc dáng cao gầy, khuôn mặt anh tuấn khiến người ta ấn tượng sâu sắc, quả thực bác sĩ Trình nhớ rõ anh, năm đó lúc kiểm tra phòng đã gặp qua mấy lần, thì ra... anh không phải bạn trai lúc đó của La Vũ Vi?
Bác sĩ Trình vô cùng ngạc nhiên, lại cảm thấy, có lẽ đây chính là duyên phận.
Danh Sách Chương: