Uông Nhận tắm xong, đứng ở phòng khách cất giọng hỏi: "Vũ Vi! Em còn muốn ăn gì không?"
La Vũ Vi trả lời: "Không ăn nữa, em đã đánh răng rồi."
"Vậy anh tắt đèn nhé?"
"Tắt đi."
Toàn bộ ánh đèn ở phòng ngoài đều bị tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn đầu giường trong phòng ngủ nhỏ, Uông Nhận đi vào, mặc áo T-shirt quần cộc, so với buổi chiều, quả thực có thể nói là ăn mặc chỉnh tề.
Phòng giường lớn chỉ có một cái chăn lớn, La Vũ Vi đã đắp chăn lên người, Uông Nhận đứng bên giường gãi đầu, hỏi: "Để anh gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một cái chăn nữa?"
La Vũ Vi nói: "Không cần đâu, tiền phòng năm trăm tệ, chúng ta đã rẻ hơn nhiều so với người khác, lại không mở điều hòa, thêm một cái chăn nữa, chẳng phải sẽ nóng chết sao?"
Uông Nhận: "Vậy anh ... lên nhé."
"Đến đây đi!" La Vũ vén chăn lên hoan nghênh anh, "Bạn trai của em!"
Uông Nhận vừa nghe liền nở nụ cười, mím môi bò lên giường, hỏi: "Đã xem qua vòng bạn bè của anh chưa?"
"Ừm!" La Vũ Vi tiến lại gần anh, mùi thịt nướng đã biến mất, thân thể người đàn ông nóng bỏng, thơm ngào ngạt, cái ôm ấm áp khiến người ta không thể kháng cự.
Uông Nhận thuận thế ôm lấy cô, trên người La Vũ Vi cũng rất thơm, đêm nay cô uống hai chai bia, mặc dù không uống say, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hơn so với bình thường, đôi mắt lấp lánh ánh nước, đôi môi hơi mở giống như một viên kẹo ngọt ngào, đang hấp dẫn anh.
"Anh đã đánh răng rồi." Yết hầu Uông Nhận lăn một cái, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi La Vũ Vi, giọng nói đã trở nên khàn khàn, "Hôn chúc ngủ ngon đi."
Không cần cô trả lời, vừa dứt lời, Uông Nhận liền cắn viên kẹo kia, nếm được vị bạc hà tươi mát. Hai đôi môi lập tức triền đấu cùng một chỗ, còn kèm theo nhịp tim cực nhanh, hô hấp hỗn loạn, bàn tay nặng nề vỗ lên lưng nhau, vội vàng lại tham lam mà di chuyển.
Dục vọng trong thân thể lại một lần nữa phá vỏ mà ra, đây là bản năng thân thể không thể dùng ý chí để khống chế, nhưng bọn họ còn có lý trí, sở dĩ dám hôn môi càn rỡ như vậy, là bởi vì trong lòng hiểu rõ, điều kiện không cho phép, đêm nay sẽ không xảy ra cái gì.
Hiển nhiên, Uông tiên sinh sẽ càng thêm gian nan, sau khi hôn nồng nhiệt, hai người lưu luyến không rời mà buông đối phương ra, La Vũ Vi khẽ cắn môi, to gan thò tay xuống thăm dò, xúc cảm khiến người ta kinh hãi, ánh mắt cô có chút xấu xa, hỏi: "Thật sự ... không cần sao?"
"Đừng căng thẳng, lát nữa sẽ ổn thôi." Ánh mắt Uông Nhận mê ly nhìn cô, "Yên tâm, anh thủ thân như ngọc ba mươi năm, nhịn được, điều kiện tiên quyết là em phải quản tốt móng vuốt của em."
Lúc này anh còn muốn trêu chọc cô, La Vũ Vi buồn cười muốn chết, thu tay về, không bắt nạt anh nữa, ghé vào bên cạnh anh, hỏi: "Tại sao lại muốn gọi em là thỏ La La?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cô rất nghi hoặc, sao anh lại so sánh mình với thỏ?
Uông Nhận nói: "Không phải anh đã nói rồi sao, em luôn thích mặc đồ trắng, lúc khóc lên mắt đỏ bừng, đặc biệt giống thỏ con, sao vậy?"
La Vũ Vi bĩu môi: "Không có gì, chỉ là cảm thấy thỏ quá đáng yêu, căn bản em không đáng yêu như vậy.
Uông Nhận nói: "Em rất đáng yêu, bản thân không biết mà thôi."
La Vũ Vi nói: "Vậy anh chính là Uông Uông chó!"
"Ừm ...... Anh không thể phản bác." Uông Nhận che mặt cười rộ lên, "Thật sự là tự đào hố cho mình."
Đêm khuya yên tĩnh, các bạn nhỏ trong xe RV xung quanh đều ngủ thiếp đi, không ai ồn ào ở bên ngoài. Một lúc sau, cuối cùng Uông tiên sinh cũng bình tĩnh lại, ôm La Vũ Vi tựa vào đầu giường, cùng cô xem bình luận trong vòng bạn bè của mình.
Nhân duyên của anh rất tốt, cũng có thể là bởi vì nội dung của bài đăng này quá mức mạnh mẽ, like và bình luận nhiều đến mức thiếu chút nữa La Vũ Vi không thể nhìn hết, đang nhìn cái này đã xuất hiện cái khác.
Phần lớn tất cả mọi người đều đang bày tỏ lời chúc phúc, thỉnh thoảng sẽ có những lời trêu chọc thiện ý, mấy người bạn trong nhóm hoạt động ngoài trời bảo Uông Nhận lần sau tham gia hoạt động thì dẫn theo bạn gái, Uông Nhận nghiêng đầu hỏi La Vũ Vi: "Ngày 5 em có thể nghỉ không..."
Anh không nói tiếp nữa, bởi vì La Vũ Vi đã nằm trong lòng anh ngủ rồi.
Uông Nhận cẩn thận nâng lưng cô, để cô ngủ thẳng trên gối, lại đắp chăn giúp cô. La Vũ Vi tỉnh lại, Uông Nhận cúi đầu hôn lên mặt cô, nói: "Muộn rồi, ngủ đi."
La Vũ Vi mơ hồ hỏi: "Anh không ngủ sao?"
"Có ngủ, anh tắt đèn."
Đèn đầu giường duy nhất chợt tắt, trong phòng nhất thời chìm vào bóng tối, La Vũ Vi hoàn toàn ngủ thiếp đi, Uông Nhận còn chưa buồn ngủ, tiếp tục cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
[Uông Nhận]: Cô ấy đã ngủ rồi, ngày mai tôi sẽ hỏi cô ấy.
[Phách Thiên Hổ]: Phương trượng à, tốc độ hoàn tục của cậu thật kinh người nha! Nhanh như vậy đã ngủ một phòng?
[Uông Nhận]: Ừm, chúng tôi định kết hôn.
[Phách Thiên Hổ]: Cố lên cố lên, sớm kết hôn! Tranh thủ ba năm ôm hai đứa!
Uông Nhận: "......"
Trả lời thế nào cũng không thích hợp, anh suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định tiếp nhận phần chúc phúc này.
[Uông Nhận]: Cảm ơn.
——
Doanh trại nằm ở vùng ngoại ô, hoàn cảnh sinh thái không tệ lắm, một đêm trôi qua, mưa rào đã ngừng, mọi người bị một mảnh tiếng chim hót líu ríu đánh thức.
Hiệu quả cách âm của xe RV không bằng phòng khách sạn, có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui vẻ, có người ở bên ngoài gọi bạn bè thân thích đến nhà hàng ăn sáng, giọng nói lớn đến mức còn hơn cả tiếng gà trống gáy.
La Vũ Vi khẽ mở mắt, hiệu quả che ánh sáng của rèm cửa sổ rất bình thường, trong phòng tối tăm, cái gì cũng có thể thấy rõ, đầu tiên cô nhìn người đàn ông bên cạnh, Uông Nhận còn chưa tỉnh, nằm nghiêng mặt về phía cô, có lẽ là bởi vì sợ nóng, chăn bị anh đá văng ra, hai chân dài lộ ra bên ngoài, chỉ đắp một góc chăn trên bụng.
La Vũ Vi quan sát khuôn mặt của anh, cảm thấy dáng vẻ ngủ của anh đặc biệt đáng yêu, tóc rối bù, lông mi thật dài che mí mắt, môi khép lại tự nhiên, phát ra tiếng hít thở đều đều lại nhẹ nhàng.
Ừm, Uông tiên sinh ngủ không ngáy, cô phải lập tức nói cho anh biết.
La Vũ Vi nhìn lén trong chốc lát, vươn ngón trỏ sờ sống mũi cao ngất kia, Uông Nhận không tỉnh, lại sờ gò má anh, vẫn không tỉnh, lại trêu chọc lông mi anh, vẫn không tỉnh, khi cô nhéo lỗ tai anh, đột nhiên Uông Nhận mở mắt, đồng thời phát động công kích chọc eo.
"Ôi - - " La Vũ Vi khẽ thét chói tai, "Anh giả bộ ngủ!"
"Anh không giả vờ ngủ!" Uông Nhận ôm lấy cô, "Lúc em sờ mặt anh mới tỉnh."
Hai người ở trên giường cãi nhau ầm ĩ, tay chân quấn lấy nhau, La Vũ Vi hơi thở gấp, bị Uông Nhận khống chế xong bắt đầu xin tha: "Em sai rồi, tha cho em đi..."
"Gọi anh một tiếng, anh sẽ bỏ qua cho em." Uông Nhận nhìn chằm chằm vào mắt cô.
La Vũ Vi ngửa đầu hôn lên môi anh: "Cún Uông Uông của em, chào buổi sáng."
Uông Nhận cười cong mắt: "Chào buổi sáng, thỏ La La của anh."
"Trời ạ! chúng ta thật sự quá ngây thơ! Em không chịu nổi nữa rồi..." La Vũ Vi cảm thấy buồn nôn muốn chết, sau khi được thả ra thì vỗ vỗ mông Uông Nhận, "Em có chút đói bụng, rời giường đi ăn sáng thôi!"
Một ngày mới bắt đầu, thời tiết đặc biệt tốt, toàn bộ doanh địa đều tỉnh lại, La Vũ Vi gọi Lý Nhạc San, bốn người cùng đi đến nhà hàng ăn sáng, sau khi ăn xong, bọn họ không trở về phòng, trực tiếp đi đến khu động vật chơi đùa.
Ông Danh Hạo nuôi hai con lạc đà, một trắng một nâu, xem như là trạng thái nửa thả lỏng, thuê một nhân viên chăn nuôi đi theo chúng trên bãi cỏ, lạc đà đi tới đâu, nhân viên chăn nuôi theo tới đó, phía sau còn có một đám trẻ con kêu ầm ĩ đuổi theo.
Bọn nhỏ đều mua cà rốt cho lạc đà, La Vũ Vi cũng muốn cho ăn, Uông Nhận liền mua bốn phần cà rốt, hai cô gái một mực tiến về phía trước, còn đưa tay sờ lông trên lưng lạc đà, vừa mềm vừa dày, La Vũ Vi quay đầu nhìn về phía Uông Nhận: "Uông Nhận! Mau chụp ảnh cho em!"
Uông Nhận lập tức lấy điện thoại ra nhắm ngay bạn gái, nhấn nút chụp "Tạch tạch."
Nhân viên chăn nuôi nói với bọn họ, con màu trắng gọi là kẹo dẻo, con màu nâu gọi là socola, đều là do Ông Danh Hạo đặt tên.
Kẹo dẻo ngoan ngoãn, thích chơi với trẻ con, tính tình của socola thì không tốt lắm...
Người chăn nuôi còn chưa nói xong, socola đã nổi giận, xoay vòng cố gắng đột phá vòng vây, còn nhổ nước miếng về phía những người xung quanh.
Uông Nhận kịp thời kéo La Vũ Vi ra, không bị nhổ trúng, gặp nạn chính là hai bạn nhỏ và thầy Hạng, một cậu bé trong đó "Oa oa" khóc lớn, thầy Hạng đều bối rối, cái gì cũng không làm, chỉ là một người qua đường xem náo nhiệt bị vạ lây.
Lý Nhạc San và La Vũ Vi nhìn một bãi nước miếng trên quần áo thầy Hạng, thiếu chút nữa cười đến đau bụng, Uông Nhận cũng cảm thấy buồn cười, lôi kéo La Vũ Vi nói: "Đi thôi, đi chỗ khác xem, tính tình của con lạc đà này quá xấu, chúng ta không chơi với nó nữa."
Ngoài lạc đà, khu vực động vật còn nuôi thỏ và lợn, sau khi Uông Nhận thấy thỏ con, còn kích động hơn so với thấy lạc đà: "Thỏ kìa!"
La Vũ Vi không biết nên nói gì: "Anh là chưa từng thấy thỏ sao?"
"Hôm nay gặp thỏ, ý nghĩa không giống nhau." Uông Nhận ngồi xổm trước lồng cho thỏ ăn rau, "Này, thỏ trắng nhỏ, em tên là gì?"
Người chăn nuôi khu vực này đang quét dọn, sau khi nghe Uông Nhận nói, nói: "Nó tên là La La."
Uông Nhận và La Vũ Vi đồng thời khiếp sợ: "Cái gì?!"
"La La, La La và Củ Cải, ông chủ đặt tên, con đen kia gọi là Củ Cải."
Uông Nhận cười ha hả: "Ha ha ha ha... La La! Vũ Vi, nó thật sự tên là La La!"
La Vũ Vi: "......"
Hơn mười giờ trưa, bốn người bắt đầu thu dọn hành lý, kết thúc chuyến đi cắm trại vui vẻ.
Trên đường trở về, mấy người ghé vào một thị trấn ăn cơm trưa, thảo luận xem buổi chiều nên đi đâu.
Uông Nhận đề nghị: "Tôi dẫn mọi người đến chùa bái lạy, phong cảnh bên kia rất đẹp, Bồ Tát còn đặc biệt linh, lễ Quốc Khánh ở đâu cũng là người, có lẽ trong chùa sẽ ít người hơn."
Đề nghị này được ba người còn lại ủng hộ, vì thế, chiếc Audi màu đen lái lên đường cao tốc hướng bắc, đi tới ngôi chùa trên đỉnh núi kia.
Thời tiết cuối thu mát mẻ, bốn người bước lên bậc thang, Uông Nhận phát hiện, người đến chùa trong kỳ nghỉ dài hạn nhiều hơn rất nhiều so với lần trước, nhưng không chen chúc chật chội như các khu thắng cảnh khác, đến đây xem như một quyết định sáng suốt.
Khi bái Phật, tâm trạng của Uông Nhận đã rất khác, anh đến để hoàn nguyện, quyên góp một khoản tiền công đức, thành tâm thành ý cảm tạ Bồ Tát hiển linh, khiến giấc mộng của anh trở thành sự thật.
La Vũ Vi khẽ quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh anh, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm, Uông Nhận quay đầu nhìn cô trong chốc lát, nhỏ giọng nhắc nhở: "Em phải đọc số chứng minh thư của mình."
La Vũ Vi sửng sốt: "Hả?"
Uông Nhận trịnh trọng nói: "Tên, số chứng minh thư, đều phải báo, như vậy Bồ Tát mới không lầm, dù sao trên đời có nhiều người trùng tên trùng họ như vậy."
La Vũ Vi nửa tin nửa ngờ, vẫn nhỏ giọng nói ra số chứng minh thư của mình, Uông Nhận cười rất vui vẻ: "Tin anh đi, thật sự rất linh."
Bái Phật xong, bốn người đi ra khỏi đại điện, Lý Nhạc San kéo thầy Hạng đi xếp hàng đánh chuông, Uông Nhận và La Vũ Vi nắm tay đi tới dưới mấy cây đại thụ treo đầy thẻ tâm nguyện, La Vũ Vi thấy Uông Nhận ngửa đầu nhìn quanh cây, hỏi: "Anh đang tìm cái gì vậy?"
Uông Nhận nói: "Đang tìm thẻ tâm nguyện lần trước của anh."
La Vũ Vi nhìn sợi dây đỏ và thẻ bài gỗ rậm rạp kia, nói, "Bọn họ sẽ dọn dẹp theo định kỳ, có thể đã không còn nữa."
Uông Nhận nói: "Đến bây giờ anh treo mới được một tháng, có lẽ vẫn còn, anh nhớ là cái cây này, em đừng vội, anh sẽ tìm được."
Anh nhớ rõ vị trí đại khái, kiên nhẫn tìm mười phút, ngay khi La Vũ Vi muốn mở miệng thúc giục anh, ánh mắt Uông Nhận sáng lên, vui mừng nói: "Tìm được rồi!"
"Viết cái gì vậy?" La Vũ Vi cực kỳ tò mò, kiễng mũi chân ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Là cái nào vậy? Em không thấy rõ."
Vóc dáng cô nhỏ, thẻ treo tâm nguyện lại lắc lư, làm sao cũng không thấy rõ nội dung bên trên, Uông Nhận dứt khoát bế cô lên, nói: "Thấy chưa? Đúng đúng, chính là cái này."
Tấm thẻ gỗ có dây đỏ bị La Vũ Vi cầm trong tay, cuối cùng cô cũng thấy rõ chữ trên đó:
Chúc tôi và La Vũ Vi đều có thể tìm được đúng người kia,
Công việc thuận lợi, khỏe mạnh bình an, cả đời hạnh phúc.
Uông Nhận
202X.8.31
——
Cả nước được nghỉ lễ dài hạn, Uông Nhận và La Vũ Vi ngày ngày dính lấy nhau, mấy ngày sau, bọn họ không đến khu thắng cảnh tham gia náo nhiệt nữa, mà lựa chọn đi dạo trung tâm thương mại và siêu thị, mua đồ về nhà nấu cơm.
Buổi tối ngày 5 tháng 10, nhóm hoạt động ngoài trời tổ chức cho mọi người đến sân vận động đánh cầu lông, Uông Nhận mang theo La Vũ Vi, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ yêu nhau, La Vũ Vi lấy thân phận bạn gái lộ diện, đi làm quen với bạn của Uông Nhận.
Bên kia, Lý Nhạc San và thầy Hạng đến một khách sạn năm sao, tham gia hôn lễ của mập mạp, các bạn học cấp ba ngồi một bàn, chín người một bàn, không thể tránh khỏi việc gặp nhau, Lý Nhạc San thấy Thẩm Quân Trì đến, bên cạnh còn mang theo vị hôn thê Hà Duyệt.
Lý Nhạc San lựa chọn ngồi đối diện Thẩm Quân Trì, cách rất xa, không muốn nói chuyện với anh ta.
Lúc cô ấy ngồi xuống, Thẩm Quân Trì nhìn cô ấy vài lần, Lý Nhạc San làm như không nhìn thấy, trò chuyện với Tiểu Trúc bên cạnh.
Bên phải Thẩm Quân Trì là Hà Duyệt, bên trái là bạn học trung học Du Trí Dương, sau khi gặp mặt, hai người thân thiện chào hỏi, giống như là một đôi bạn đặc biệt thân.
Du Trí Dương hỏi: "Quân Trì, sao cậu không làm phù rể cho Béo Bảo?"
Thẩm Quân Trì chỉ Hà Duyệt: "Hôm nay tôi mang theo vị hôn thê tới, cô ấy và mọi người không quen biết, nếu tôi đi làm phù rể, cô ấy chỉ có một mình, cho nên phải ở bên cô ấy."
Du Trí Dương cười nói: "Cậu thật chu đáo."
Hà Duyệt ngượng ngùng cúi đầu, Lý Nhạc San yên lặng uống trà, ánh mắt lại lén lút đánh giá Hà Duyệt.
Tuổi tác của cô gái kia xấp xỉ Thẩm Quân Trì, đeo kính, không trang điểm, ăn mặc khá mộc mạc, khí chất thiên về trí tuệ. Thẩm Quân Trì đang giới thiệu Hà Duyệt cho Du Trí Dương, Lý Nhạc San cũng nghe thoáng qua, Hà Duyệt là một giáo viên tiếng Anh tiểu học, có biên chế, cô ấy thấp giọng nói với thầy Hạng: "Đồng nghiệp của anh."
Thầy Hạng cười, không nói gì.
Lúc trước Lý Nhạc San từng kể cho thầy Hạng nghe về mấy người bạn tốt thời trung học của mình, trong bốn nam sinh, Thẩm Quân Trì lớn lên đẹp trai nhất, gia cảnh của mập mạp là tốt nhất, tính cách của Đôn Đôn hàm hậu, kết hôn sớm nhất, về phần Du Trí Dương, mặc dù dung mạo bình thường, vóc dáng không cao, nhưng lại là học bá duy nhất.
Lúc thi đại học anh ta thi đậu Đại học A, sau khi tốt nghiệp vừa làm việc vừa thi nghiên cứu sinh, cuối cùng thành công lên bờ ở trường này, cho nên hiện tại, anh ta hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn còn đang học năm ba Đại học A, sắp tốt nghiệp, đang trải qua mùa tuyển dụng tàn khốc.
"Du đại học bá, tìm việc thế nào rồi? Nhận được mấy lời đề nghị rồi?" Thẩm Quân Trì hỏi Du Trí Dương giống như người từng trải, trong giọng nói có một loại cảm giác ưu việt mơ hồ.
Anh ta đã nhậm chức phó giám đốc được hai năm, lương một năm không tệ lắm, trước mắt có nhà có xe có vị hôn thê, công việc của vị hôn thê cũng rất có thể diện, đối mặt với Du Trí Dương luôn có thành tích cao hơn mình trong lúc đi học, hơn nữa đối phương còn độc thân, không xe lại không nhà, Thẩm Quân Trì rất có cảm giác thành tựu.
Du Trí Dương uống một ngụm trà, nói: "Nhận được một số đề nghị, công ty càng lớn thì quy trình càng nhiều, tôi còn chưa có quyết định cuối cùng."
Thẩm Quân Trì nhíu mày hỏi: "Chuyên ngành đó của cậu... tên là gì?"
Du Trí Dương nói: "Kỹ thuật y sinh."
Thẩm Quân Trì kinh ngạc: "Cậu học y? Sao tôi không có ấn tượng."
Du Trí Dương nhẫn nại trả lời: "Chuyên ngành này của tôi thuộc khoa kỹ thuật, không liên quan đến trường y, trước kia đã nói với các cậu rồi."
Thẩm Quân Trì: "Ồ, thật xin lỗi, tôi không giúp được gì, công ty chúng tôi không hợp với chuyên ngành của cậu."
Du Trí Dương: "......"
Cũng không phải là nói để cho đối phương hỗ trợ!
Tiệc mừng còn chưa bắt đầu, mọi người trò chuyện riêng, Đôn Đôn gặp Lý Nhạc San, nhớ tới bức ảnh mấy ngày trước cô ấy đăng lên mạng xã hội, hỏi: "Đại Phật, doanh trại xe RV mà mấy ngày trước cậu đi ở đâu vậy?"
Lý Nhạc San: "...!"
Cô ấy kiên trì trả lời: "Ở Đồng huyện."
Đôn Đôn mở di động ra tìm kiếm, đưa cho cô ấy xem: "Là nhà này sao?"
Lý Nhạc San: "Đúng vậy."
Cô ấy không dám đối diện với Thẩm Quân Trì, nghĩ, nhiều người như vậy, vì thể diện của bản thân mình nên có lẽ Thẩm Quân Trì sẽ không nói toạc ra, để cho người ta biết anh ta bị chặn, thật mất mặt!
Không ngờ, Thẩm Quân Trì không đi theo con đường bình thường, thật đúng là mở miệng: "Doanh trại xe RV gì vậy? Tôi không nhìn thấy, Đại Phật, sao lại chặn tôi, Đôn Đôn, cho tôi xem."
Đôn Đôn không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa điện thoại di động cho anh ta.
Lý Nhạc San bắt đầu liều mạng nhớ lại, trong bài đăng kia có ảnh của La Vũ Vi không? Có không? Hẳn là không có đi! Cô ấy biết tính tình của La Vũ Vi, không được sự đồng ý của cô, sẽ không ai có thể đăng ảnh của cô.
Thẩm Quân Trì dùng wechat của Đôn Đôn mở vòng bạn bè của Lý Nhạc San, có thể thấy được ảnh của mấy ngày trước.
Bên trong đều là ảnh chụp chung của cô ấy và bạn trai, bọn họ sống trong xe RV, cho lạc đà ăn, ăn thịt nướng, đạp xe đạp, chơi guitar, còn đi chùa gõ chuông ... chơi thật vui vẻ.
Trong một bức ảnh chụp chung của Lý Nhạc San và lạc đà, Thẩm Quân Trì phát hiện ra một chút manh mối, bên cạnh bức ảnh có nửa bóng lưng, cô gái để tóc dài màu nâu, mặc áo khoác dệt kim màu trắng, vươn cánh tay sờ lông lạc đà, trên ngón tay còn làm móng tay màu tím hồng xinh đẹp.
Thân hình kia, coi như là bóng lưng, anh ta cũng tuyệt đối không nhận sai.
Thẩm Quân Trì trả lại điện thoại di động cho Đôn Đôn, không nói gì, chỉ ngẩng đầu cười với Lý Nhạc San, nụ cười kia thật quái dị, trong ánh mắt còn mang theo ý khiêu khích.
Lý Nhạc San bị anh ta cười đến khó hiểu, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ra, vội vàng đứng lên, nói: "Tôi đi vệ sinh."
Danh Sách Chương: