• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi cho đến khi Uông Nhận hoàn toàn biến mất, La Vũ Vi mới ngẩng đầu lên.
Trên điện thoại di động là tin tức không biết tên là gì, vừa rồi cô xem nửa ngày, nhưng cái gì cũng không thấy.
Thái độ của Uông Nhận khiến người ta khó hiểu, thậm chí khiến La Vũ Vi cảm thấy có chút khó xử, cô càng cảm thấy, không thêm wechat với anh là chính xác, vốn dĩ bọn họ chỉ là hai người xa lạ, bởi vì duyên phận kỳ quái mà quen biết trong một phòng bệnh, đợi đến khi cô và dì Trương khỏi bệnh xuất viện, duyên phận này sẽ tiêu tan.
Không cần quá lâu, có lẽ chỉ cần một tháng hai tháng, bọn họ sẽ không còn nhớ tên, diện mạo của đối phương, không còn nhớ giọng nói, giọng điệu khi nói chuyện của đối phương, qua một năm rưỡi nữa, khi bọn họ đi lướt qua nhau trên đường, có lẽ... cũng đã hoàn toàn không nhận ra đối phương nữa.
  ——
Trải qua một cuộc phẫu thuật, cuối cùng La Vũ Vi cũng tin rằng khả năng tự chữa lành của con người rất mạnh mẽ, đến sáng chủ nhật, khoảnh khắc cô mở mắt ra, cô cảm nhận rõ ràng tình trạng sức khỏe của mình đã tốt hơn hôm qua một chút.
Gần giữa trưa, Lý Nhạc San đến thăm cô, mang cơm trưa đến cho cô, một chén cháo thịt nạc trứng muối phối với một phần rau xanh, La Vũ Vi ăn rất ngon miệng, sau khi ăn xong cô kéo rèm lên, bảo chị Quan ra ngoài nghỉ ngơi, hai cô gái tụ cùng một chỗ thì thầm.
Lý Nhạc San đã thông qua wechat biết được tin tức La Vũ Vi và Thẩm Quân Trì chia tay, lúc này vẫn không dám tin, hỏi: "Thật sao?"
"Ừm, chia tay thật rồi." La Vũ Vi thản nhiên nói, "Lúc này xem như là mình nói đi."
Lý Nhạc San nói: "Cậu có tiền đồ rồi, đừng để đến lúc đó cậu ta quay lại tìm cậu, vừa khóc oa oa cậu đã mềm lòng, đồng ý hợp lại với cậu ta."
La Vũ Vi kiên định nói: "Không thể, lần này không giống như trước kia."
Lý Nhạc San có chút thương cảm: "Ai... Trước kia mình còn nghĩ, lúc hai người kết hôn, mình không chỉ có thể làm phù dâu cho cậu,, còn có thể lấy một bao lì xì bà mối, tiền nhỏ cứ như vậy bay mất..."
La Vũ Vi: "......
Lý Nhạc San thấy vẻ mặt cô suy sụp, vươn cổ về phía trước, nói nhỏ hơn một chút: "Này, mình hỏi cậu, cậu nói thật với mình, bây giờ cậu còn thích cậu ta không?"
La Vũ Vi cảm thấy buồn cười, "Với thái độ của nhà họ, mình và anh ta không thể có kết quả. Trước đây mình cũng không biết, vậy mà ba mẹ anh ta lại có nhiều bất mãn với mình như vậy, vốn dĩ còn tưởng họ chỉ không hài lòng về gia đình mình, bây giờ xem ra là do tam quan không hợp, cậu hiểu không? Bình thường mẹ anh ta che giấu quá tốt, mình cũng không phát hiện ra."
Lý Nhạc San như hiểu ra cái gì đó: "Vậy có nghĩa là... thật ra cậu vẫn thích cậu ta?"
La Vũ Vi trầm mặc trong chốc lát, ung dung nói: "Đại Phật, mình nói thật với cậu, lần này gặp chuyện không may, mình vô cùng vô cùng thất vọng với Thẩm Quân Trì, mình biết anh ta thích mình, không sai, mình cũng thích anh ta, nhưng đó là trước khi mình gặp chuyện không may. Bình thường hai bọn mình rất tốt, không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng sau khi xảy ra chuyện, mình liền phát hiện... Người này... Nói như thế nào nhỉ, những thứ anh ta thích, yêu, rất hư vô mờ mịt, cậu hiểu không? Lần này mình sống sót, vậy lần sau thì sao? Lỡ như lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mình căn bản không dám giao mạng mình cho anh ta, anh ta tùy hứng như một đứa trẻ, còn nói mình ích kỷ, trời ạ! Hôm trước suýt nữa mình đã bị anh ta làm cho tức chết." 
Lý Nhạc San nói: "Tính cách cậu ta vẫn luôn như vậy, lúc trước cậu còn nói cậu ta như vậy là ngây thơ. Mình nói với cậu, hôm qua cậu ta gọi cho mình mấy cuộc điện thoại, mình sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nên không nói cho cậu biết."
La Vũ Vi khẽ hỏi: "Anh ta gọi cho cậu làm gì?"
"Bảo mình khuyên cậu một chút." Lý Nhạc San nói, "Cảm thấy cậu nhất thời xúc động, vừa làm phẫu thuật xong tâm tình không tốt, cho nên mới trách tội cậu ta. Cậu ta cảm thấy hai người rất tốt, trời đất tạo nên một đôi, nói nhất định sau này cậu sẽ hối hận."
La Vũ Vi lại bắt đầu đau đầu, "Đại Phật, mình không ngăn cản ngài liên lạc với anh ta, dù sao hai người cũng là bạn học cấp ba, có quan hệ xã giao với nhau, nhưng sau này khi ngài liên lạc với anh ta ngàn vạn lần không được nhắc tới mình nữa, mình thật sự chịu đựng nhà bọn họ đủ rồi."
"Được rồi, mình biết rồi." Đương nhiên Lý Nhạc San đứng về phía La Vũ Vi, thật ra từ một năm trước, khi La Vũ Vi cãi nhau với Thẩm Quân Trì vì chuyện mua nhà, Lý Nhạc San đã trở thành người khuyên nhủ.
Chính thức bỏ qua đề tài Thẩm Quân Trì, Lý Nhạc San hỏi tình hình sức khỏe của La Vũ Vi, La Vũ thở dài, biểu đạt lo lắng về chuyện sinh sản trong tương lai với cô ấy.
Lý Nhạc San khuyên cô: "Loại chuyện này ai cũng không nói trước được, cậu đừng nghĩ quá nhiều, mình nghĩ, dựa theo thứ tự trước sau mà nói, muốn sinh con cũng phải có một người đàn ông, cậu xem có đúng không?"
La Vũ Vi liếc nhìn cô ấy: "Cậu có ý gì?"
"Ý của mình chính là... " Lý Nhạc San chỉ bức rèm, "Anh đẹp trai họ Uông kia, hôm nay không tới sao?"
La Vũ Vi: "......"
Vốn dĩ La Vũ Vi cảm thấy phiền não vì thái độ của Uông Nhận, lúc này hoảng hốt giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi, đưa tay đẩy đầu Lý Nhạc San, "Bây giờ mình như vậy, làm gì có thời gian suy nghĩ chuyện này! Trong đầu mình đều là triển lãm của ông chủ Hoàng kia, phải khai mạc trước cuối năm, triển lãm ít nhất nửa tháng, chỉ có chút dự toán, ngay cả một nơi thích hợp mình cũng không tìm được, buồn chết mất!"
"Ông chủ của cậu đã bảo cậu không cần làm nữa rồi!", Lý Nhạc San xoa xoa cái đầu bị làm loạn của mình, cười hì hì nói, "Này, mình không đùa với cậu, nói thật, mình cảm thấy Uông tiên sinh kia không tệ."
Sắc mặt La Vũ Vi không chút thay đổi nói: "Nếu cậu thích, vậy tự mình lên."
Lý Nhạc San bĩu môi: "Mình không thích gà luộc, cậu biết đấy, mình thích mãnh nam cơ bắp, chính là cái loại có thể một tay nâng mình lên."
La Vũ Vi liếc mắt xem thường.
Lý Nhạc San không sợ chết, mắt sáng lên, tiếp tục bát quái, "Cậu không cảm thấy anh ta và Thẩm Quân Trì là cùng một loại sao?"
La Vũ Vi phiền muốn chết, "Nhỏ tiếng một chút, sát vách đều là người nhà anh ấy, ba mẹ, còn có một em họ, lát nữa cậu có thể phủi mông rời đi, nhưng mình vẫn còn ở đây, bị bọn họ nghe được, mình thật sự muốn nhảy lầu đấy."
Lý Nhạc San nhún nhún vai, lại chỉ chỉ La Vũ Vi: "Cậu phản ứng có chút quá khích nha, ồ?"
La Vũ Vi kéo chăn che đầu: "Lý Đại Phật, cậu trở về đi, mình muốn ngủ trưa!"
Lý Nhạc San cười không ngừng, phát hiện tinh thần của La Vũ Vi không trở nên ảm đạm bởi vì chia tay mà còn rất sinh long hoạt hổ, so với hai ngày vừa làm phẫu thuật xong, quả thực tốt lên từng ngày từng ngày.
Cô ấy yên tâm hơn rất nhiều, vỗ vỗ đầu La Vũ Vi qua lớp chăn, nói: "Chúc mừng cậu khôi phục trạng thái độc thân, La Vũ Vi tiểu thư thân mến, cậu ngủ trưa đi, mình đi trước, ngày mai lại đến thăm cậu, yêu cậu."
La Vũ Vi: "......"
  ——
Cuối tuần kết thúc, một tuần mới bắt đầu, trong bệnh viện lại trở nên ồn ào hơn rất nhiều, sáng sớm thứ hai, sau khi các bác sĩ kiểm tra phòng xong, La Vũ Vi nghênh đón thời khắc kích động lòng người – cuối cùng cô cũng được cho phép xuống giường!
Từ khi cô có trí nhớ tới nay, còn chưa có thời gian bị nhốt ở trên một cái giường dài như vậy, rõ ràng đi đứng không có vấn đề, chính là không thể xuống giường, cảm giác kia thật sự là ai thử mới biết. La Vũ Vi đã sớm nằm đến phiền rồi, sau khi được bác sĩ Trình cho phép, dưới sự dìu đỡ của chị Quan, đầu tiên cô ngồi dậy, sau đó treo hai chân ra ngoài giường, hai chân giẫm đất, cuối cùng chậm rãi đứng lên.
"Chóng mặt không?" Chị Quan hỏi.
La Vũ Vi cảm thụ một chút, nói: "Không sao."
Giờ phút này, cô muốn hoan hô, muốn chạy nhảy, từ thứ tư tuần trước đến thứ hai tuần này, cũng chỉ có năm sáu ngày ngắn ngủi, nhưng giống như đã trải qua một kiếp nạn, cũng may tất cả đều đã qua, cô vẫn còn sống rất tốt, thật tốt!
Chị Quan đỡ La Vũ Vi đứng dậy, Trương Hồng Hà cũng có thể xuống đất, mừng rỡ nói: "Tiểu La có thể đi rồi, hồi phục rất tốt, cảm giác thế nào, bụng còn đau không?"
La Vũ Vi mỉm cười ngậm miệng lại: "Chỉ đau một chút thôi, cám ơn dì quan tâm!"
Chị Từ đã cởi quần áo bệnh nhân, thay quần áo của mình, chồng cô ấy đang đóng gói hành lý, lát nữa phải đi thanh toán viện phí, chuẩn bị buổi chiều xuất viện.
Chị Từ cũng rất vui vẻ: "Nghĩ đến tối thứ tư tuần trước, dáng vẻ của Tiểu La thật thảm, bây giờ nhìn người cũng không nhận ra được, hóa ra lại là một cô bé xinh đẹp như vậy."
La Vũ Vi bị khen thì thẹn thùng: "Không có."
Trương Hồng Hà nói: "Sắc mặt hoàn toàn khác rồi, sau khi về nhà nhớ ăn nhiều táo đỏ, gan heo, hoặc những thứ khác để bổ máu, đoán chừng cháu vẫn bị thiếu máu, lượng máu lớn như vậy, mấy ngày nay cũng không bù được."
"Dì ơi, cháu nhớ rồi, nhất định về nhà sẽ ăn!" Tâm tình của La Vũ Vi tốt đến nổi bong bóng, miệng cũng trở nên ngọt ngào hơn.
Hơn sáu giờ chiều, sau khi Uông Nhận tan ca thì đến phòng bệnh, giường 10 đã không còn bóng dáng chị Từ và chồng, y tá đã thay ga giường mới, chăn mới, giường trống trơn chờ người xui xẻo tiếp theo vào ở.
Ngày hôm đó Uông Triệu Niên phải đi làm nên không tới, Trương Tú Lệ vẫn ở bên cạnh Trương Hồng Hà, hai người phụ nữ cùng nhau thu dọn đồ dùng trong bệnh viện, bảo Uông Nhận chuyển lên xe trước.
Uông Nhận lại không chú ý đến chuyện này, rèm bên giường 12 đã kéo lại, nhưng anh không nghe thấy động tĩnh bên trong, chỉ có thể giống như tán gẫu mà hỏi mẹ: "Tiểu La không có ở đây sao?"
Trương Hồng Hà nói: "Bạn của Tiểu La tới, nói là đi dạo sảnh lớn lầu một."
Uông Nhận ngẩn người, hỏi: "Cô ấy được đi rồi sao?"
"Đúng vậy", Trương Hồng Hà nói, "Buổi sáng Tiểu La đã có thể xuống giường rồi, cô bé hoạt bát lắm, căn bản không ở trên giường bệnh được, ban ngày đi tới đi lui ở trên hành lang, bạn vừa đến, hai người liền đi xuống."
Uông Nhận: "Ồ......"
Ngày hôm sau Trương Hồng Hà xuất viện, đêm nay đã không còn cần người khác ở cùng, trước tiên Uông Nhận khiêng những thứ to lớn như gối, chăn lên, đi đến ga ra dưới tầng hầm, đặt vào cốp xe, lúc đi thang máy lên lầu, anh ấn số "10", đợi đến khi thang máy khởi động, đột nhiên lại ấn số "1."
Cũng may thang máy phản ứng không nhanh, thuận lợi đưa anh đến sảnh lớn tầng một.
Uông Nhận đi ra khỏi thang máy, xoay người nhìn quanh sảnh lớn.
Nơi này, thứ tư tuần trước là lần đầu tiên anh đến, thứ năm là lần thứ hai đến, thứ sáu là lần thứ ba đến, thứ bảy mới trở về, hôm nay là lần thứ tư đến, cũng chỉ là bốn lần mà thôi, vậy mà cảm giác lại rất quen thuộc.
Chạng vạng tối ngày làm việc, lưu lượng người ở sảnh lớn lầu một không nhỏ, chênh lệch thời gian không nhiều so với lần đầu tiên Uông Nhận tới, quán cà phê và siêu thị bệnh viện chật ních người, thang máy lại càng phải xếp hàng, còn có rất nhiều nhân viên bán hàng bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa, chờ người nhà bệnh nhân xuống lấy đồ ăn.
Uông Nhận chậm rãi đi tới, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó, anh nghĩ có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để quang minh chính đại gặp cô, ngày mai anh không thể tới, ngày mốt... anh nên dùng lý do gì để tới đây?
Tiện đường? Có gì để quên sao? Đến lấy bát hoành thánh kia sao?
Lý do đều rất sứt sẹo, chính Uông Nhận cũng cảm thấy khôi hài.
Đi tới đi lui, rốt cục anh cũng nhìn thấy bóng dáng La Vũ Vi, cô vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng phấn đan xen, tóc dài xõa vai, bên ngoài là áo khoác lông màu trắng, đang đi dạo siêu thị cùng Lý Nhạc San.
Hai cô gái đứng cạnh kệ, dường như đang chọn đồ ăn nhẹ.
Cô đã có thể ăn vặt rồi sao?
Uông Nhận lo lắng nghĩ, nhưng chỉ đứng tại chỗ, không có đi qua.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy La Vũ Vi đang đứng, từ xa quan sát, có vẻ cô không cao bằng Lý Nhạc San, Lý Nhạc San cũng chỉ hơn 1m6, dù sao cũng không cao bằng mẹ, cho nên vóc dáng La Vũ Vi cũng thấp hơn bà nửa cái đầu.
Trong lòng Uông Nhận đấu tranh tư tưởng, không cần đi qua chào hỏi.
Rất kỳ quái, anh lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, thình thịch... Trong sảnh lớn huyên náo này, âm thanh này lại rõ ràng như vậy, có lực như vậy.
Uông Nhận cảm thấy tình huống này không đúng lắm, dường như có một số việc đang ở bên bờ vực mất khống chế.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ về chuyện đã xảy ra bảy, tám năm trước, chuyện như vậy không thể xảy ra nữa, anh chưa từng bỏ lỡ điều gì, không nên gánh chịu kết quả như vậy.
La Vũ Vi và Lý Nhạc San đi dạo siêu thị xong đi ra, đều không chú ý tới Uông Nhận ở xa xa, hai người vừa nói vừa cười, nhưng không lên lầu mà đi đến quán cà phê bên cạnh, đứng xếp hàng.
Uông Nhận lại bắt đầu lo lắng, lúc này mà La Vũ Vi còn muốn uống cà phê sao?
May mắn, La Vũ Vi không gọi gì cả, chỉ có Lý Nhạc San cầm một ly cà phê rời khỏi quầy, hai cô gái tìm được hai chỗ ngồi trong quán cà phê, ngồi xuống cạnh nhau, lại bắt đầu nói chuyện phiếm, cảm giác nhất thời sẽ không rời đi.
Uông Nhận không dừng lại nữa, chen chúc trong đám người đông đúc, đi thang máy trở lại tầng 10.
Anh chạy lên chạy xuống hai chuyến, đem phần lớn đồ vật nằm viện của Trương Hồng Hà bỏ lên xe, sau khi trở lại phòng bệnh, Trương Hồng Hà thấy bộ dáng không có việc gì của anh, hỏi: "Con không thấy Tiểu La sao?"
Uông Nhận nói: "Con không đi tìm cô ấy."
Trương Hồng Hà buồn bực, "Vậy con còn đợi làm gì? Về nhà đi, nếu chưa ăn cơm thì đi ăn cơm đi, chỗ này của mẹ đã không còn việc gì, con ở lại cũng là lãng phí thời gian."
"Được, con đi đây." Uông Nhận tạm biệt mẹ và dì, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.
Cho đến giây phút cuối cùng, La Vũ Vi vẫn chưa trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK