• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Quân Trì nhìn La Vũ Vi và Uông Nhận đi vào cửa lớn.
Rõ ràng là một cặp tình nhân vừa mới tham gia Halloween, kề vai sát cánh, nói đùa suốt quãng đường.
Thời điểm vừa mở cửa ra, Thẩm Quân Trì không nhận ra đó là La Vũ Vi, bởi vì trong tưởng tượng của anh ta, hẳn là La Vũ Vi phải đi một mình mới đúng, cho đến khi bọn họ dần dần đến gần, anh ta nhìn rõ thân hình, dung mạo, dáng đi của cô gái kia, mới xác định đó thật sự là La Vũ Vi.
Cô vẫn xinh đẹp như vậy, thon thả như vậy, nụ cười ngọt ngào sáng lạn, giống như anh ta nghĩ.
Nhưng cô đã có bạn trai mới, đây là điều mà Thẩm Quân Trì không ngờ tới.
Từ khi biết tin La Vũ Vi trở về Tiền Đường, cuộc sống của Thẩm Quân Trì liền trở nên hỗn loạn và dày vò, vừa lo lắng La Vũ Vi thật sự đến tìm anh ta, lại không kìm được mà ảo tưởng, có một ngày sẽ đột nhiên nhìn thấy cô.
Cách ngày cưới chỉ còn hơn một tháng, anh ta và Hà Duyệt đến cửa hàng áo cưới thử áo cưới, Hà Duyệt thử một bộ lại một bộ, mỗi lần đều vui vẻ hỏi anh ta: "Quân Trì, bộ này đẹp không?"
Trong mắt Thẩm Quân Trì, những chiếc váy cưới đó giống nhau, mà cô gái mặc váy cưới có khuôn mặt nhạt nhẽo, còn đeo kính, không trang điểm thêm, thật sự không đẹp chút nào, Thẩm Quân Trì chỉ có thể trả lời qua loa "Cũng được", tâm tư đã sớm bay lên chín tầng mây.
Anh ta nghĩ có phải La Vũ Vi cũng đang trải qua dày vò hay không?
Anh ta nghĩ rốt cuộc khi nào cô mới có thể đến tìm mình?
Đợi hơn hai mươi ngày, Thẩm Quân Trì không đợi được nữa, quyết định chủ động xuất kích vào ngày sinh nhật của La Vũ Vi.
Đã hai năm rồi, cơn giận của cô đã hết chưa? Anh ta mang theo chiếc nhẫn kim cương, giấu trong túi quần, nghĩ nếu La Vũ Vi hỏi anh ta đến đây làm gì, anh ta sẽ nói đến tặng quà sinh nhật cô, sau đó lấy nhẫn kim cương ra, xem phản ứng của cô.
Thẩm Quân Trì không dám ngồi canh gác ở tầng hai mươi lăm nữa, sợ La Vũ Vi sợ hãi, cho nên chờ ở sảnh lớn lầu một, anh ta đoán cô sẽ mừng sinh nhật cùng Lý Nhạc San, cơm nước xong một mình về nhà, đây là thời cơ tốt nhất.
Tóm lại, Thẩm Quân Trì đã tưởng tượng ra vô số tình cảnh gặp mặt, nhưng không ngờ bên cạnh La Vũ Vi lại có một người đàn ông khác đi theo.
Nếu lấy nhẫn kim cương ra thì không thích hợp, nhưng Thẩm Quân Trì lại không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, cho nên, khi hai người kia sắp biến mất khỏi tầm mắt, anh ta vẫn mở miệng gọi tên La Vũ Vi.
Sau khi lấy lại tinh thần từ sự khiếp sợ ban đầu, La Vũ Vi nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, dùng giọng nói giận dữ nói với Uông Nhận: "Anh đừng nói chuyện, đừng để anh ta nhận ra anh." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Uông Nhận vừa nghe liền hiểu ý của cô, Thẩm Quân Trì đã gặp anh, tuy rằng chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu để cho Thẩm Quân Trì biết bạn trai hiện tại của La Vũ Vi là người đàn ông giải vây cho cô lúc trước trong phòng bệnh, tất cả sẽ rất khó giải thích rõ ràng. Bọn họ cũng không thể ngồi xuống uống trà với Thẩm Quân Trì, nói rõ ràng mọi chuyện với anh ta?
May mắn, hôm nay Uông Nhận hóa trang thành quỷ hút máu, đừng nói Thẩm Quân Trì có nhận ra hay không, cho dù Trương Hồng Hà có ở đây, đứng đối diện cũng không thể nhận ra con trai mình.
Vì thế, Uông Nhận nói: "Được."
La Vũ Vi tiến lên một bước, giọng điệu lạnh nhạt hỏi Thẩm Quân Trì: "Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Quân Trì cũng đi vài bước về phía bọn họ, sau khi đứng lại hai tay đút túi, cố giả vờ bình tĩnh: "Hôm nay là sinh nhật em, anh đến chúc em sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." La Vũ Vi nói, "Tôi nhận được lời chúc của anh rồi, anh có thể đi rồi."
"Đã lâu không gặp, vốn dĩ còn muốn nói với em vài câu." Thẩm Quân Trì nhìn Uông Nhận phía sau cô, hỏi, "Bạn trai em?"
La Vũ Vi: "Đúng vậy."
Dường như Thẩm Quân Trì rất khó hiểu: "Không phải tháng trước em mới về sao?"
La Vũ Vi: "Chuyện này không liên quan đến anh."
Thẩm Quân Trì: "Đã ở chung rồi?"
La Vũ Vi lộ vẻ tức giận, trầm mặc không nói.
Thẩm Quân Trì sờ sờ mũi, nói: "Xin lỗi, anh không biết em đã có bạn trai, đột nhiên chạy tới đây, không phải sẽ khiến em khó xử sao?"
"Không cần." La Vũ Vi nói, "Nếu anh không có chuyện gì khác, vậy tôi đi đây, xin anh sau này đừng đến tìm tôi nữa, cám ơn."
Nói xong, cô xoay người rời đi, Uông Nhận đi theo.
Nhìn bóng lưng cô, Thẩm Quân Trì đột nhiên hô lên: "Sức khỏe của em hồi phục thế nào rồi?"
La Vũ Vi dừng bước, quay đầu lại, thản nhiên cười: "Nhờ phúc của anh, đã khỏi hẳn."
Thẩm Quân Trì cũng đang cười, nụ cười cũng rất gượng ép, trong ánh mắt còn mơ hồ có lệ khí, "Ảnh hưởng này, còn có thể khỏi sao?"
La Vũ Vi nghiêng đầu, như là đang nhìn một người xa lạ, còn là nhìn một người thiểu năng trí tuệ.
Thẩm Quân Trì không bỏ qua, lại hỏi: "Bệnh của mẹ em thì sao?"
La Vũ Vi đột nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu hô: "Renick, anh lại đây."
Uông Nhận đi tới bên cạnh cô, vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Quân Trì.
Bình thường khí chất của Uông tiên sinh ôn hòa, cho dù trong lòng không vui vẻ, ánh mắt cũng không có lực sát thương gì, nhưng hôm nay anh trang điểm mắt đậm, bọng mắt sẫm màu làm nổi bật lòng trắng đặc biệt rõ ràng, lúc trừng mắt còn rất dọa người.
Thẩm Quân Trì đánh giá Uông Nhận, cho dù không nhìn rõ diện mạo thật của anh, chỉ xét về khuôn mặt, ngũ quan, chiều cao, dáng người cũng có thể đưa ra một kết luận – đó là một anh chàng đẹp trai.
Trên người anh còn mặc âu phục chất liệu không tệ, có lẽ điều kiện kinh tế cũng không kém.
La Vũ Vi mỉm cười nói với Thẩm Quân Trì: "Để tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn trai tôi Renick, anh ấy biết tất cả mọi chuyện của tôi. Biết sự tồn tại của anh, biết tôi và anh đã yêu nhau năm năm, biết tôi vì mang thai ngoài tử cung mà phải phẫu thuật, hơn nữa thiếu một ống dẫn trứng, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc sinh sản sau này. Anh ấy biết sức khỏe mẹ tôi không tốt, trạng thái tinh thần cũng không tốt, ừm ... không biết còn có cái gì mà anh ấy không biết nữa? Mà anh lại rất muốn cho anh ấy biết, không bằng thừa dịp hiện tại cứ nói ra đi, để cho tôi cũng nghe một chút, tôi còn có bí mật nào không thể để cho người khác biết."
Sắc mặt Thẩm Quân Trì lúc đỏ lúc trắng, biết La Vũ Vi đang châm chọc mình, quả thật anh ta hành xử như vậy rất ấu trĩ, rất bỉ ổi, vậy mà lại cố ý vạch trần khuyết điểm của cô trước mặt bạn trai hiện tại của cô.
Anh ta muốn làm gì?
Chính Thẩm Quân Trì cũng không nói rõ, anh ta sắp kết hôn rồi, đây chính là hại người không lợi mình, cho dù phá hỏng tình yêu của La Vũ Vi, anh ta cũng có thể đạt được cái gì đây?
Khoảnh khắc nhìn thấy cô và bạn trai cùng bước vào, anh ta đã biết, cô sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh ta nữa.
Uông Nhận thật sự phải dùng rất nhiều sức lực mới không xúc động đi đánh Thẩm Quân Trì giúp La Vũ Vi, Thẩm Quân Trì người này thật sự là quá mức khó hiểu! Anh nghĩ, nếu như hôm nay người bên cạnh La Vũ Vi không phải là anh, mà là một người đàn ông mới quen biết không lâu, còn chưa biết quá khứ của cô, sau khi nhìn thấy Thẩm Quân Trì, lại nghe được lời nói của anh ta, khẳng định sẽ sinh lòng nghi hoặc, tiện đà đi chất vấn La Vũ Vi, vậy lúc đó, cô nên làm cái gì bây giờ?
Uông Nhận nắm lấy tay La Vũ Vi, nắm thật chặt, La Vũ Vi cũng đáp lại anh, dùng ngón tay ấn xuống lòng bàn tay anh, Uông Nhận biết, cô đang bảo anh yên tâm.
Cô gái của anh dũng cảm cứng cỏi, không phải là một đóa hoa nhỏ yếu đuối, rất lâu trước đây, khi ở trong phòng bệnh, anh đã có cảm giác như vậy.
Hai bàn tay nắm chặt kia làm đau mắt Thẩm Quân Trì, sự lạnh lùng trong mắt La Vũ Vi và những mảnh vụn trong mắt Uông Nhận càng khiến anh ta cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình giống như một tên hề, không muốn sống những ngày tốt lành, nhất định phải đến đây tìm nhục nhã!
"Xin lỗi, anh..." Anh ta không thể tiếp tục ở lại nữa, vành mắt lại một lần nữa đỏ lên, cuối cùng khó khăn mở miệng, "Vũ Vi, sinh nhật vui vẻ, anh đi đây."
Anh ta cúi đầu rời đi, La Vũ Vi không nhìn anh ta, kéo Uông Nhận đi vào thang máy.
Thẩm Quân Trì rời khỏi tòa nhà, một mình thất hồn lạc phách đi trên đường cái, hận không thể tự tát mình mấy bạt tai, giơ tay sờ mặt, lại sờ đến một mảnh ướt át, nước mắt yên lặng không tiếng động mà chảy ra.
Anh ta liếc nhìn điện thoại di động, Hà Duyệt đã gửi tin nhắn cho anh ta, hỏi khi nào anh ta về nhà. Anh ta trả lời vừa kết thúc buổi xã giao, sẽ sớm trở về.
Để Hà Duyệt tin rằng mình đang xã giao, Thẩm Quân Trì đã mua hai lon bia ở cửa hàng tiện lợi, uống cạn một hơi, còn cố ý đổ một chút lên quần áo, để cho trên người mình có chút mùi rượu.
Nước mắt lại chảy xuống, trong lòng cực kỳ khó chịu, bắt đầu trách tội La Vũ Vi, vì sao cô phải trở về? Nếu cô không trở về thì tốt rồi! Anh ta có thể yên ổn kết hôn với Hà Duyệt, sẽ không có bất kỳ ý nghĩ kỳ lạ nào.
La Vũ Vi cho anh ta hy vọng, lại làm cho anh ta thất vọng sâu sắc, thật sự không phải là trở về trả thù! Tại sao cô lại không trả thù?
Cô đã không còn yêu anh ta nữa?
Chuyện cũ xông lên đầu, những đoạn ngắn ngọt ngào kia, lời thề đã hứa ... Cũng bởi vì anh ta không kịp chạy về Tiền Đường chăm sóc cô, cho nên cô không cần anh ta nữa! Chuyện mẹ anh ta làm thì liên quan gì đến anh ta? Không công bằng!
Thẩm Quân Trì đứng bên đường gào khóc, không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy La Vũ Vi đứng cạnh người đàn ông kia, anh ta ghen đến phát điên.
Không ai biết, mỗi lần làm chuyện đó với Hà Duyệt, anh ta đều phải tắt đèn, trong lòng tưởng tượng ra dáng vẻ của La Vũ Vi.
Cô là bạch nguyệt quang của anh ta, là người phụ nữ mà anh ta thật sự yêu từ sâu trong đáy lòng.
Thẳng đến khi đi vào phòng 2506, cửa lớn đóng lại, thần kinh căng thẳng của La Vũ Vi mới thả lỏng xuống.
Cô không nói tiếng nào thay dép, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc muốn vốc nước rửa mặt, nhớ ra trên mặt còn đang trang điểm rất đậm, cần dùng nước tẩy trang mới có thể rửa sạch, nhất thời lười đi làm, lau khô hai tay rồi đi ra.
Uông Nhận vẫn đang chờ cô ở cửa nhà vệ sinh.
La Vũ Vi nhìn anh, không biết nên nói gì, Uông Nhận nở nụ cười, dang hai tay ra với cô: "Nào, ôm một cái."
La Vũ Vi nói: "Trên mặt em có lớp trang điểm, sẽ làm bẩn quần áo của anh."
Uông Nhận vẫn duy trì tư thế: "Không sao, quần áo bẩn thì có thể giặt."
La Vũ Vi không do dự nữa, lao đầu vào lòng anh, Uông Nhận thu cánh tay lại, ôm chặt lấy cô, xoa tóc cô, vỗ về lưng cô, nói: "Nếu có tâm sự gì, muốn phát tiết, thổ lộ, châm chọc, thì nói với anh, đừng giấu ở trong lòng."
La Vũ Vi ôm eo anh, nhắm mắt lại, nói: "Có được không."
Uông Nhận vô cùng đau lòng, "Em không làm gì sai cả, vừa rồi đặc biệt dũng cảm, biểu hiện tự nhiên hào phóng, lúc đó thật sự muốn cho em một lời khen!"
La Vũ Vi bị anh chọc cười, ngẩng mặt lên hỏi: "Anh không tức giận sao?"
"Không tức giận, làm sao anh có thể tức giận được?" Uông Nhận nhìn vào mắt cô, "Anh rất may mắn, may mắn vì hôm nay cậu ta đã đến tìm em, có anh ở bên cạnh, như vậy em sẽ không cần phải một mình đối mặt với cậu ta. Anh còn có chút ảo não, ảo não vì sự xuất hiện của cậu ta khiến cho em không vui. Cuối cùng, anh có chút thất vọng nho nhỏ, bởi vì em không để cho anh nói chuyện, như vậy không thể mắng cậu ta được."
La Vũ Vi khẽ đấm anh một cái: "Anh biết mắng chửi người sao?"
"Mắng người không nhất định phải mang chửi thô tục." Uông Nhận nói, "Nhưng mà, em đã nói rất rõ rồi, hy vọng cậu ta có thể nghe hiểu, sau này không bao giờ làm phiền em nữa."
La Vũ Vi nói: "Có lẽ anh ta sẽ không đến nữa."
Uông Nhận: "Anh cũng cảm thấy như vậy."
La Vũ Vi lại vùi mặt vào lòng anh, thấp giọng nói: "Uông Nhận, anh biết không, thật ra, có một đoạn thời gian rất dài, em còn phải cảm ơn anh ta."
Uông Nhận: "Hả?"
La Vũ Vi chậm rãi nói: "Lúc đó, bởi vì nguyên nhân trong nhà, em vẫn luôn rất nhạy cảm, tính cách tương đối bén nhọn, có đôi khi sẽ có chút nóng nảy, hai bạn học khác trong phòng ngủ đều không thích em lắm, chỉ có Đại Phật tính tình tốt, nguyện ý chơi với em. Sau đó, em quen Thẩm Quân Trì, người này... Nói như thế nào nhỉ, thật ra anh ta giống như một đứa trẻ. Lúc đó còn có chị Tường Lâm, ai đối tốt với em, em sẽ nói với người đó chuyện trong nhà em. Sau này, khi gặp Thẩm Quân Trì, anh ta nói muốn yêu đương với em, em có thể cảm giác được anh ta thật sự thích em, cho nên, mặc dù anh ta có rất nhiều tật xấu, em cũng có thể chịu đựng được, bởi vì em cũng có rất nhiều tật xấu. Có thể có một người như vậy ở bên cạnh em, em đã rất thỏa mãn rồi, lúc ấy em nghĩ, ngoại trừ anh ta, sẽ không còn ai đối xử tốt với em như vậy nữa, em thật sự nghĩ như vậy..."
Uông Nhận lẳng lặng nghe cô nói xong, mở miệng nói: "Đó là bởi vì lúc đó em còn nhỏ, giới xã giao lại quá hẹp, tầm mắt còn chưa tới cảnh giới hiện tại, có thể hiểu được, anh cũng vậy, lúc lên đại học đều không có tâm phòng bị, rất dễ móc tim móc phổi trao cho người khác. Anh tin tưởng lúc đó tình cảm của hai người là chân thành tha thiết, chỉ là theo tuổi tác tăng lên, kinh nghiệm cũng tăng lên, cộng thêm cản trở trong nhà cậu ta, giữa hai người mới có thể xuất hiện một số vấn đề, lần nhập viện đó của em không phải là ngòi nổ, mà là cọng rơm cuối cùng đè sập lạc đà. Vũ Vi, em không nên nghi ngờ ánh mắt của mình, đoạn tình cảm đó thất bại, chỉ là bởi vì em đã trưởng thành, mà cậu ta vẫn còn chưa trưởng thành.
"Căn bản trước kia em không thể tưởng tượng, trên thế giới này lại có người như anh." La Vũ Vi ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với khuôn mặt của một quỷ hút máu nam, "Uông Nhận, em phải nói câu nói kia với anh mới đúng, ngoại trừ anh, không còn ai đối xử tốt với em như vậy."
Uông Nhận đảo tròng mắt suy nghĩ một chút, nói: "Anh nên phản bác em, nói cho dù em rời khỏi anh ta, cũng xứng đáng có một người tốt đẹp hơn, một đoạn tình cảm tốt đẹp hơn. Nhưng anh không muốn phản bác, anh nhận lời khen này, bởi vì... anh sẽ không rời khỏi em."
Thấy La Vũ Vi sắp khóc, Uông Nhận vội vàng xoa đầu cô: "Không khóc, hôm nay là sinh nhật của em! Sao có thể khóc vào sinh nhật? Nhanh lên, thổi nến ăn bánh ngọt, nếu không lát nữa sẽ qua mười hai giờ."
La Vũ Vi: "Có thể rửa mặt trước không?"
Uông Nhận: "Có thể, em đi rửa mặt đi."
La Vũ Vi: "Em đang nói anh."
Uông Nhận: "......"
Vẻ mặt La Vũ Vi giống như đưa đám: "Em không muốn tổ chức sinh nhật cùng một quỷ hút máu, em muốn tổ chức cùng cún Uông Uông."
Uông Nhận cười ha ha, nhanh chóng cởi áo khoác tây trang, xắn tay áo lên, nói: "Lấy sữa rửa mặt cho anh!"
Tẩy trang rửa mặt mất mười phút, mắt thấy thời gian trôi qua mười giờ, La Vũ Vi tẩy trang, cuối cùng Uông Nhận cũng khôi phục thành bộ dáng nhã nhặn anh tuấn, lấy bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra, chúc mừng sinh nhật La Vũ Vi.
Hai người sóng vai ngồi bên quầy bar, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ đã ảm đạm đi rất nhiều, Uông Nhận đốt nến, vỗ tay hát mừng sinh nhật cho La Vũ Vi, còn cầm di động chụp ảnh giúp cô, La Vũ chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện, sau khi mở mắt, cô thổi tắt ngọn nến.
Uông Nhận đưa cho cô một cái hộp nhỏ: "Quà sinh nhật, Vũ Vi, chúc em sinh nhật vui vẻ."
La Vũ Vi mở hộp ra, là một đôi bông tai kim cương nho nhỏ, rất tinh xảo, cô trực tiếp cầm lấy bông tai đeo lên tai, hỏi, "Đẹp không?"
Uông Nhận gật đầu thật mạnh: "Đẹp."
Kim cương lấp lánh tôn lên khuôn mặt mộc xinh đẹp của cô gái, anh khó lòng kìm nén mà ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn triền miên, hôn thật lâu thật lâu, vẫn không muốn buông lỏng đối phương.
"Ăn bánh ngọt." La Vũ Vi khẽ hôn môi anh, nỉ non nói, "Sắp đến mười hai giờ rồi."
Lúc này Uông Nhận mới bình phục hô hấp, mở mắt.
Lúc cùng nhau ăn bánh ngọt, La Vũ Vi khẽ cắn nĩa, hỏi: "Anh... đêm nay... có về không?"
Uông Nhận nói: "Phải về, ngày mai anh phải đi công tác ở Gia Thành, chín giờ sáng, hơn sáu giờ sẽ lên tàu cao tốc, lát nữa về còn phải sửa PPT."
La Vũ Vi: "Ồ......"
Cũng may cũng may, bao cao su và quần lót trong túi đều không bị anh nhìn thấy, quên đi, cô nghĩ, chờ lần sau có cơ hội vậy.
Lúc Uông Nhận rời đi đã qua mười hai giờ, sinh nhật La Vũ Vi đã qua, cô lười biếng tựa vào cửa tiễn anh: "Đạp xe cẩn thận."
Uông Nhận nói: "Biết rồi, anh sẽ đi chậm, chiều mai anh sẽ về, tối mai em có rảnh không?"
La Vũ Vi: "Có, em chờ điện thoại của anh."
  ——
Thẩm Quân Trì trở lại nhà Hà Duyệt, tắm rửa một cái, ngã đầu liền ngủ.
Cả người anh đầy mùi rượu, Hà Duyệt không hoài nghi một chút nào.
Sáng hôm sau, Thẩm Quân Trì còn đang ngủ, Hà Duyệt dậy sớm, cô ấy là giáo viên tiểu học, bảy giờ bốn mươi phút sẽ đến trường.
Nhìn thấy quần áo Thẩm Quân Trì cởi ra vứt trên mặt đất trước cửa nhà vệ sinh, Hà Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cất hết quần áo vào sọt, định sau khi tan làm sẽ giặt.
Cô ấy theo thói quen móc túi quần áo, muốn lấy hết đồ bên trong ra, lúc móc vào túi quần, Hà Duyệt sờ thấy một vật nhỏ, cứng rắn, lấy ra nhìn, trực tiếp sửng sốt.
Là một chiếc nhẫn kim cương.
Hà Duyệt không hiểu ra sao, bọn họ đã mua xong nhẫn kim cương kết hôn, đang đặt trong tủ trang điểm của cô ấy, vậy đây là nhẫn gì?
Cô ấy thử đặt chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay đeo nhẫn bên trái, chiếc nhẫn quá nhỏ, bị mắc kẹt ở khớp ngón thứ hai.
Chẳng lẽ là đeo ngón út? Làm gì có nhẫn kim cương nào đeo ngón út?
Nhìn chiếc nhẫn kim cương này, sắc mặt Hà Duyệt dần dần ngưng trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK