Có lẽ là thấy hướng đi của đề tài không thích hợp lắm, Trương Hồng Hà vội vàng dời đi sự chú ý của mọi người, bắt đầu kể lại chuyện của mình và em gái khi ở Tân Cương, bà kể chuyện vô cùng truyền cảm, rất có sức cuốn hút, lời nói hài hước chọc cho mọi người cười không ngừng, không khí bữa tối lập tức lại trở nên vui vẻ.
Cơm nước xong, Trương Hồng Hà gọi mọi người đến sô pha ngồi, lấy ra mấy quyển album đưa cho La Vũ Vi xem, nói đều là ảnh chụp lúc nhỏ của Uông Nhận.
Vì thế, La Vũ Vi liền nhìn thấy Uông Nhận một trăm ngày, Uông Nhận một tuổi, Uông Nhận ba tuổi, Uông Nhận mười tuổi... Cô đoán không sai, từ nhỏ Uông Nhận đã là một cậu bé trắng nõn đẹp trai, lúc còn nhỏ tròng mắt đã vừa đen vừa sáng, giống như hai quả nho lớn, khuôn mặt đáng yêu đến mức La Vũ Vi hận không thể véo má một phen.
Khi chụp ảnh, anh rất thích cười, rất ít khi có biểu tình lạnh lùng, trên mỗi tấm ảnh đều là một cậu bé với nụ cười rạng rỡ, mơ hồ có thể nhận ra hình dáng hiện tại từ trên mặt. La Vũ Vi lật album xem đến nhập thần, Uông Nhận ngồi bên cạnh cô, kể cho cô nghe mấy tấm ảnh này được chụp lúc nào, chụp ở đâu.
Lật đi lật lại, đột nhiên trong album xuất hiện một tấm ảnh chụp Uông Nhận, Uông Nhận nhanh tay lẹ mắt muốn che lại, nhưng đã bị La Vũ Vi nhìn thấy, cô cười ha ha, kéo tay anh ra: "Tránh ra!"
Uông Nhận không nói gì: "Mẹ ơi, sao tấm ảnh này còn ở đây?"
Trương Hồng Hà thò đầu ra nhìn: "À, vẫn luôn ở đây, cái này đẹp mà!"
La Vũ Vi nhìn bà xin giúp đỡ: "Dì à, anh ấy không cho con xem!"
Trương Hồng Hà: "Gâu Gâu, hào phóng một chút, đây là Tiểu La muốn xem, cũng không phải người khác!"
Uông Nhận: "???"
Anh đành phải dời tay đi, La Vũ Vi cúi đầu nhìn kỹ, Uông Nhận trong ảnh chỉ khoảng ba bốn tuổi, toàn thân không mảnh vải ngồi ngâm mình trong một cái chậu lớn, hai cái chân ngắn nhỏ tách ra, tóc đen ướt sũng, cười to nhìn về phía ống kính, không biết bị ai chụp được, cái gì cũng có thể nhìn thấy.
La Vũ Vi: "Ui!"
Uông Nhận đỏ mặt, muốn khép album lại nhưng không thành, Tiểu Nam Nam lại gần, La Vũ Vi chỉ vào tấm ảnh hỏi cô bé: "Nam Nam, cháu có biết người bạn nhỏ này là ai không?"
Nam Nam rất thông minh, nói: "Là bác! Bác trần truồng! Xấu hổ quá!"
Uông Nhận: "......"
La Vũ Vi: "Ha ha ha ha!"
Mãi cho đến lúc rời đi, La Vũ Vi vẫn cực kỳ vui vẻ, Trương Hồng Hà và Uông Triệu Niên đứng ở cửa tiễn cô, Trương Hồng Hà nói: "Tiểu La, sau này thường xuyên đến nhé!"
La Vũ Vi nói: "Cảm ơn dì, con sẽ thường xuyên đến."
Trời đã tối, khoảng đất trống dưới lầu đã không còn bóng dáng của những người già, chỉ còn lại vài chiếc ghế trống. La Vũ Vi đi theo Uông Nhận đến bên cạnh xe, nhìn anh mở cốp sau, bỏ một túi quà lớn do Trương Hồng Hà đưa vào đó.
Ngoài ra, còn có một hộp sữa và một hộp kiwi, là phúc lợi ngày lễ của đơn vị Uông Triệu Niên, hai ông bà thường đặt mua sữa tươi, cho nên đưa những thứ này cho Uông Nhận, Uông Nhận lại mượn hoa hiến Phật đưa cho La Vũ Vi, nói bình thường cô sống quá qua loa, vừa vặn bổ sung dinh dưỡng cho cô.
La Vũ Vi ngồi lên xe, lén lút sờ vòng ngọc ở cổ tay trái, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phụ huynh, khi lên đại học, Thẩm Quân Trì từng đưa cô về nhà ăn cơm.
Lúc đó, bọn họ chỉ là hai đứa trẻ khoảng hai mươi tuổi, căn bản Giải Dung Lan không nghĩ tới bọn họ sẽ kết hôn, may mắn mình sinh ra một đứa con trai, cho rằng trong chuyện này, con trai sẽ không chịu thiệt, sớm nên tìm một người bạn gái nếm thử hương vị, coi như là tích lũy kinh nghiệm. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Cho nên, mặc dù mỗi lần La Vũ Vi đều mang theo quà tặng tới cửa, nhưng chưa bao giờ nhận được sự khẳng định về thân phận của ba mẹ Thẩm Quân Trì, gặp mặt ăn cơm cũng chỉ là chuyện thường như ăn cơm bữa. Sau đó tuổi tác hai người dần lớn lên, thật sự đến tuổi bàn hôn luận gả, vẫn không có ai biểu đạt sự tán thành đối với La Vũ Vi, không có bao lì xì, không có trang sức, không có bất kỳ món quà tượng trưng cho lễ gặp mặt nào, giống như nếu không phải Thẩm Quân Trì thì La Vũ Vi không thể nào lấy chồng được vậy.
La Vũ Vi biết, đó là bởi vì cô không có gia đình làm chỗ dựa, ở trong mắt Giải Dung Lan, cô chính là một cô gái giá rẻ ở nơi khác, không đáng để nhà bọn họ tiêu tốn một xu tiền sính lễ.
Mà lần này gặp phụ huynh, La Vũ Vi không hề có cảm giác bị chậm trễ, bị coi thường, bị ghét bỏ, Uông Triệu Niên và Trương Hồng Hà dùng một bữa tối ấm áp cộng thêm một chiếc vòng tay giá trị xa xỉ để bày tỏ sự yêu thích và tán thành đối với cô, trước mặt cả nhà Trương Tú Lệ, chính thức thừa nhận cô là bạn gái của Uông Nhận, đồng thời chân thành chúc phúc cho cô và Uông Nhận có thể tu thành chính quả.
Đến lúc này, chỉ cần tình cảm của hai người trẻ tuổi ổn định, bước vào lễ đường hôn nhân cũng chỉ là vấn đề của thời gian.
Thậm chí Trương Hồng Hà còn nói chuyện riêng với Uông Nhận: "Con trai, mẹ cảm thấy nếu con và Tiểu La nói chuyện tốt, ba tháng sau là có thể kết hôn."
Uông Nhận giật mình: "Hẹn hò mấy tháng đã kết hôn, có phải hơi sớm không?"
Trương Hồng Hà nói: "Không còn nhiều thời gian nữa đâu, hai con không còn nhỏ nữa, nhà của con lại không cần sửa sang lại, Tiểu La cũng đã trở lại làm việc rồi, không phải là chuyện lĩnh giấy chứng nhận, bày rượu sao? Nếu thật sự muốn kết hôn, hiểu biết mấy tháng là đủ rồi, mẹ và ba con cũng chỉ nói chuyện hơn nửa năm, mấu chốt là phải nhận thức đúng người, không thể ôm tâm tính cưỡi lừa tìm ngựa, tìm được đúng người rồi, sẽ không cần phải tốn thêm hai ba năm nữa."
Uông Nhận nói: "Mẹ, con chỉ biết đại khái tình hình trong nhà Tiểu La, luôn cảm thấy nếu quả thật muốn kết hôn, ít nhất con... nên đến nhà cô ấy một chuyến, thăm hỏi ba mẹ cô ấy một chút. Đương nhiên cần thương lượng chuyện này với cô ấy, nếu cô ấy không muốn, con cũng sẽ không miễn cưỡng."
Trương Hồng Hà nói: "Con phải hỏi xem quê con bé có tập tục gì, con bé có yêu cầu gì, con bảo con bé cứ nói, ba mẹ con bé muốn thế nào thì cứ làm theo ý bọn họ, dù sao hai đứa kết hôn xong sẽ sống ở Tiền Đường, vốn dĩ mẹ cũng không có yêu cầu gì đối với thông gia."
Uông Nhận gật đầu: "Được, con biết rồi, mấy tháng nữa con sẽ nói chuyện với cô ấy, bây giờ nói những chuyện này, thật sự quá sớm."
Nếu như nói, quan hệ giữa La Vũ Vi và ba mẹ xem như một tâm bệnh nho nhỏ trong lòng Uông Nhận, vậy thì trong lòng La Vũ Vi, chuyện phiền não này có chút không lên được mặt bàn.
Theo ngày 2 tháng 10 càng ngày càng gần, mỗi ngày La Vũ Vi đều khổ não, ở trong xe RV nho nhỏ cùng Uông Nhận, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Cô đã xem qua ảnh chụp lúc nhỏ kia của Uông Nhận, con bò con kia rất trắng mịn, bây giờ khác rồi, con bò con đã biến thành con bò lớn, thật sự khiến người ta hao tâm tổn trí!
Không ngờ, ngay khi La Vũ Vi gấp đến độ xoay quanh, ông trời đã cho cô một kết quả hoàn mỹ – sáng ngày hôm sau, dì cả của cô đến.
La Vũ Vi mừng rỡ như điên, nhất thời gửi tin nhắn cho Uông Nhận và Lý Nhạc San.
[La La]: Dì cả của mình tới!!!
[Đại Phật]: [囧]
[La La]: Dì cả của em tới!!!
[Uông Nhận]: Vì sao lại kích động như vậy? Bình thường không tới sao?
[La La]: Không phải! Là sự trong sạch của anh đã được bảo vệ!
[Uông Nhận]: [Mồ hôi]
Trưa ngày 2 tháng 10, khi xuất phát đến doanh trại xe RV, tâm trạng La Vũ Vi tốt đến nổi bong bóng, Uông Nhận không có bất kỳ cảm xúc thất vọng nào, cảm thấy như vậy rất tốt, ai cũng không cần rối rắm nữa, cứ vui vẻ chơi đi!
Anh lái xe, chuẩn bị đi đón Lý Nhạc San và thầy Hạng, hỏi La Vũ Vi: "Dì cả của em tới, đi chơi có thoải mái không?"
La Vũ Vi nói: "Em sẽ không đau, ngày hôm sau khi lượng nhiều sẽ có chút không thoải mái, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, cơ bản không có ảnh hưởng gì."
"Vậy... thật ra anh vẫn muốn hỏi em một chút." Uông Nhận nói, "Chính là, lần trước sau khi em làm phẫu thuật, về phương diện kinh nguyệt, có xuất hiện một ít ... Vấn đề tương tự như di chứng gì không?"
Đây là một vấn đề riêng tư, nếu để người khác hỏi, chắc chắn La Vũ Vi sẽ không thoải mái lắm, nhưng người hỏi là Uông Nhận, cô biết anh chỉ đơn thuần quan tâm đến cô, cho nên cũng không giấu diếm: "Năm ngoái ở Thượng Hải, có một thời gian bụng em luôn không thoải mái, còn có chút chảy máu, có một lần đột nhiên phát sốt, lúc đó đến bệnh viện khám qua, bác sĩ nói là viêm xoang, có thể xem như di chứng của phẫu thuật, sau đó uống thuốc một thời gian, xem như khỏi hẳn. Kinh nguyệt thì tương đối bình thường, không đau bụng, nhưng có chút không đều. Ví dụ như mấy lần trước dì cả của em là ngày 2 tháng 6, ngày 30 tháng 6, ngày 31 tháng 7, ngày 3 tháng 9, lần này dựa theo quy luật hẳn là phải sau ngày 4 tháng 10 mới đến, kết quả ngày 30 tháng 9 đã đến, giống như lần trước của tháng 6, sớm hơn vài ngày."
"Chuyện này có bình thường không?" Uông Nhận thầm tính toán: "Hình như cũng không có gì nghiêm trọng."
La Vũ Vi nói: "Tháng 4 khi kiểm tra sức khỏe em đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói là bình thường, lúc đó cũng đã làm kiểm tra phụ khoa, không có vấn đề gì. Năm nay bụng không đau, bản thân em cảm thấy đã không còn di chứng nữa, sang năm khi kiểm tra sức khỏe sẽ khám tiếp, lo lắng cũng vô dụng."
Đến nhà Lý Nhạc San, cô ấy và thầy Hạng đã chờ ở dưới lầu, bởi vì là bốn người đi, mọi người thương lượng chỉ lái một chiếc xe đi qua, Uông Nhận xung phong nhận việc làm tài xế, nhìn thấy trong hành lý mà Lý Nhạc San mang theo ngoại trừ vali kéo, còn có một cây guitar.
Anh xuống xe mở cốp xe, tò mò hỏi: "Ai chơi đàn vậy?"
Lý Nhạc San nói: "Thầy Hạng!"
Uông Nhận vừa kinh ngạc vừa hâm mộ: "Thầy Hạng thật đa tài đa nghệ, vậy mà còn biết chơi guitar?"
Thầy Hạng ngồi lên xe, nói: "Chỉ là chơi đàn thôi, người anh em kinh doanh doanh trại xe RV của tôi cũng thích chơi ban nhạc, trước kia chúng tôi chơi qua vài năm, sau đó làm việc mới buông xuống, tối nay ăn thịt nướng, cắm trại, cậu ấy bảo tôi mang đàn ghi ta đến, buổi tối có thể chơi một chút."
Uông Nhận ngồi vào ghế lái, nói: "Vậy tối nay chúng ta có phúc rồi, chờ mong thầy Hạng biểu diễn."
Bốn người một đường vui đùa nói chuyện phiếm, xe chạy lên đường cao tốc hướng tây, hai giờ sau đến doanh trại xe RV ở Đồng huyện.
Bạn của Thầy Hạng tên là Ông Danh Hạo, đã đứng ở ngoài cửa chờ bọn họ, giống như Thầy Hạng, Ông Danh Hạo cũng là một mãnh nam cơ bắp, chỉ là dáng người không cao, dẫn bọn họ đi dạo một vòng doanh địa, giới thiệu các loại phối trí.
Quy mô doanh trại không nhỏ, khu RV tổng cộng có bốn mươi chiếc RV, ngoài ra còn có một khu cắm trại, có thể thuê lều trại của doanh trại, cũng có thể tự mang theo lều trại, chi phí không đồng đều, còn có nhà vệ sinh công cộng.
Ngoài chỗ ở, doanh trại còn có một tòa nhà một tầng, bên trong là quầy lễ tân, nhà hàng, nhà bếp, phòng tập thể dục và văn phòng của nhân viên.
Các hạng mục giải trí ngoài trời đã mở cửa, có xe đạp đôi/ba/bốn người, cho thú cưng ăn và bắn cung, còn có một cây cầu trượt đang được xây dựng.
Uông Nhận hăng hái bừng bừng đi dạo, anh và La Vũ Vi đều không mang theo vali, mỗi người đeo một cái ba lô, dọc theo đường đi chụp ảnh khắp nơi.
Tham quan xong, Ông Danh Hạo dẫn bọn họ đến quầy lễ tân làm thủ tục vào ở, nói mấy ngày nay toàn bộ phòng đều đầy, buổi tối doanh địa sẽ rất náo nhiệt, ngay cả khu lều trại cũng đã được đặt hết.
Làm xong thủ tục vào ở, hai đôi tình nhân tạm biệt Ông Danh Hạo, đi tìm ổ nhỏ đêm nay của mình, là hai chiếc xe RV liền nhau, trước cửa đều dựng màn trời, còn bày hai cái ghế nằm cùng một cái bàn tròn nhỏ.
Lý Nhạc San nhìn về phía La Vũ Vi hô: "Vũ Vi, chúng ta đi vào thôi, trước tiên nghỉ ngơi hồi phục một chút, nửa giờ sau ra ngoài gặp mặt, được không?"
La Vũ Vi: "Được!"
Uông Nhận đi lên hai bậc thang, quẹt thẻ mở cửa, sau khi tiến vào thùng xe liền "Oa" một tiếng: "Thật không tồi!"
La Vũ Vi đi theo phía sau anh, cũng rất tò mò, "Em cũng chưa từng ở, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm, để em xem bên trong trông như thế nào!"
Hai người tò mò đặt ba lô xuống, bắt đầu tham quan. Mặc dù bên trong xe nhỏ, đồ đạc đầy đủ, gian ngoài là phòng khách và nhà vệ sinh, có sô pha và bàn trà, gian trong là một chiếc giường lớn rộng 1,5 mét, đặt ở giữa, hai bên đều có tủ đầu giường, bởi vì mới khai trương không lâu, trang hoàng còn rất mới, ngoại trừ trần xe hơi thấp, các phương diện khác đều vượt qua mong muốn của bọn họ.
Chen chúc trong phòng ngủ nhỏ hẹp, hai người cùng nhìn chiếc giường lớn, sắc mặt có chút không tự nhiên, Uông Nhận hỏi: "Em muốn ngủ bên nào?"
La Vũ Vi nói: "Em sao cũng được, anh chọn trước đi."
"Vậy em ngủ ở đây, anh ngủ ở đây." Uông Nhận đứng ở cuối giường, trước chỉ trái, sau lại chỉ phải.
La Vũ Vi: "Được."
Uông Nhận: "Sau này, có phải cũng ngủ như vậy không?"
La Vũ Vi cúi đầu, không lên tiếng.
Uông Nhận đột nhiên ôm lấy cô: "Lại làm bộ như không nghe thấy phải không?"
Bầu không khí xấu hổ lập tức biến mất, La Vũ Vi lắc chân hô to: "Không có!"
Hai người cùng ngã trên giường lớn, đều là tư thế nằm nghiêng, Uông Nhận còn ôm La Vũ Vi từ phía sau, hôn cổ cô, nói: "Anh không biết khi ngủ anh có ngáy hay không, mẹ anh nói anh không ngáy, buổi tối em nghe giúp anh một chút, ngày mai nói cho anh biết."
"Nếu anh ngáy thì sao?"
"Em đánh thức anh, anh sẽ đến sô pha dài 1m5 đó ngủ tạm một đêm, không làm phiền em nữa."
La Vũ Vi cười khanh khách: "Đừng giả vờ đáng thương!"
Bọn họ đều không nỡ đứng lên, dính ở trên giường một hồi, Uông Nhận cảm thấy sắp đến lúc tập hợp, ngồi dậy trước, hỏi: "Thay chiến bào không?"
Hai mắt La Vũ Vi phát sáng: "Có!"
Cái gọi là chiến bào là hai chiếc áo phông tình nhân, nam đen nữ trắng, ngực đều in một con Linabell đáng yêu, lúc Uông Nhận mua về đã khiến cho La Vũ Vi sợ ngây người, cảm giác chỉ có nữ sinh mới yêu mới có thể làm loại chuyện này, Uông tiên sinh lại lén lút mua hai chiếc, còn giống như hiến bảo vật mà đưa cho cô xem.
Nửa giờ sau, Uông Nhận và La Vũ Vi ra khỏi xe, Lý Nhạc San và thầy Hạng đã đi ra trước, nhìn thấy trang phục tình nhân trên người hai người kia, Lý Nhạc San lập tức túm lấy thầy Hạng làm nũng: "Thầy Hạng, anh xem!"
Thầy Hạng nói: "Lát nữa chúng ta cũng mua!"
Lý Nhạc San: "Em muốn mặc Hello Kitty, anh có mặc không?"
"..." Thầy Hạng, "Mặc!"
Đầu thu, hơn ba giờ chiều, nhiệt độ thoải mái dễ chịu, bốn người thương lượng đi đạp xe đạp hai người trước, Uông Nhận nhìn điện thoại di động, nói: "Dự báo thời tiết nói có thể buổi chiều sẽ mưa."
La Vũ Vi nói: "Trời mưa thì trời mưa, dù sao cũng chơi ở doanh địa, bị ướt thì cùng lắm là về tắm."
Uông Nhận cảm thấy lời này không sai, bốn người liền hi hi ha ha đi tới chỗ thuê xe, thuê hai chiếc xe đạp hai người, thân xe tương đối dài, trước sau đều có một chỗ ngồi, toàn thân màu vàng, Uông Nhận và La Vũ Vi chưa từng chơi qua, nhân viên công tác bảo bọn họ luyện tập tại chỗ một chút, cảm thấy OK rồi mới lên đường.
Lý Nhạc San và thầy Hạng lười luyện tập, ngồi lên xe liền cưỡi đi, La Vũ Vi ngồi ở ghế sau, gấp đến độ gọi thẳng: "Bọn họ đi rồi! Uông Nhận! Bọn họ đi rồi!"
Uông Nhận rất bình tĩnh, ngồi ở ghế trước điều khiển phương hướng, chậm rãi xoay một vòng: "Đừng nóng vội, cái này không dễ đạp, chúng ta luyện trước một chút, lát nữa có thể đuổi kịp.
Cuối cùng anh cũng cảm thấy có thể bắt đầu được rồi, nghiêng đầu nói với cô gái phía sau: "Ngồi vững vàng, chúng ta xuất phát!"
Hai người đồng thời đạp bàn đạp, chiếc xe màu vàng nhỏ lảo đảo đi về phía trước, dọc theo đường đi La Vũ Vi đều kêu "Ai nha ai nha", còn hô: "Sắp ngã sắp ngã sắp ngã!"
"Sẽ không ngã đâu, tin anh đi." Uông Nhận vững vàng nắm lấy tay cầm, "Có ngã anh cũng sẽ không để em ngã, chúng ta đặt an toàn lên hàng đầu, từ từ sẽ đuổi kịp."
Đi được một đoạn, La Vũ Vi nhìn thấy Lý Nhạc San và thầy Hạng chờ ở ven đường, Lý Nhạc San ngồi ở ghế trước, chân phải kiễng đất, thầy Hạng đang chụp ảnh đẹp cho bạn gái.
"Bọn họ tới rồi, Vũ Vi, mau chụp ảnh giúp mình và thầy Hạng!" Lý Nhạc San gọi nhiếp ảnh gia ngự dụng của mình.
La Vũ Vi xuống xe, thầy Hạng ngồi trở lại xe, La Vũ Vi thay đổi các góc độ chụp ảnh giúp bọn họ.
Uông Nhận thấy vậy trong lòng ngứa ngáy, sau khi chụp xong, La Vũ Vi đưa điện thoại cho Lý Nhạc San. Lý Nhạc San hỏi: "Các cậu muốn chụp không? Để mình chụp giúp các cậu."
La Vũ Vi: "Không cần, bọn mình không chụp."
Lý Nhạc San cũng không khách khí với cô, vừa định đạp bàn đạp rời đi, chợt nghe Uông Nhận yếu ớt mở miệng: "Anh ... muốn chụp."
La Vũ Vi quay đầu nhìn anh, ánh mắt Uông Nhận lấp lánh, sắc mặt ửng đỏ, cô biết anh muốn chụp cái gì, đột nhiên nở nụ cười, gọi Lý Nhạc San lại: "Nào, Đại Phật, chụp giúp mình và Uông Nhận một tấm."
Lý Nhạc San nhanh nhẹn xuống xe, nhận lấy điện thoại của Uông Nhận, thấy La Vũ Vi ngồi trên xe xong, chụp rất nhiều ảnh giúp cô và Uông Nhận, kể cả chiếc xe màu vàng nhỏ đáng yêu phía dưới.
Chụp ảnh xong, phía sau chính là đạp xe thuần túy, dọc theo con đường bên ngoài doanh trại, hai chiếc xe đạp đi một đường về phía trước, đi ngang qua khu RV, khu lều bạt, khu động vật ... Có thể nhìn thấy dãy núi cách đó không xa, còn có một mảng lớn cỏ dại chưa khai phá ở ven đường.
Trên trời mây mù dày đặc, quả thật có dấu hiệu mưa, La Vũ Vi không để ý, hít thở không khí trong lành, thậm chí đứng lên trên bàn đạp, tay trái khoác vai Uông Nhận, tay phải chỉ vào một chiếc xe đạp bốn người phía trước, hô to: "Tiểu Gâu Gâu, đuổi theo bọn họ!"
Uông Nhận chơi đùa đạp bàn đạp, rất nhanh đã đuổi kịp chiếc xe bốn người đang chậm rì rì kia, thầy Hạng thấy vậy cũng đuổi theo, bốn người trẻ tuổi cùng nhau hoan hô: "Đuổi kịp rồi!"
Trên xe bốn người là một gia đình bốn người, ba mẹ ngồi ở phía trước, phía sau mang theo hai bạn nhỏ, bạn nhỏ phát hiện xe nhà mình bị vượt qua, cũng bắt đầu hô: "Ba ơi, cố lên, chúng ta bị vượt qua rồi!"
Người cha đạp xe đến đổ mồ hôi đầy trán: "Chắn chắn xe của họ nhanh hơn chúng ta!"
"Con mặc kệ, ba chậm quá! Như ốc sên vậy!"
Người ba gọi Uông Nhận: "Chàng trai! Cậu chậm một chút! Nhường cho bạn nhỏ nhà tôi chút!"
Uông Nhận cười ha hả: "Không nhường được! Nhà em cũng có bạn nhỏ, cô ấy không cho em nhường!"
Miệng hô, dưới chân không ngừng, Uông Nhận mang theo La Vũ Vi đạp càng lúc càng nhanh, cùng thầy Hạng anh đuổi tôi đuổi, không bao lâu đã bỏ lại chiếc xe bốn người kia ở phía sau.
"Em có đạp không vậy?" Khi đi qua một khe suối, Uông Nhận hỏi cô gái phía sau.
La Vũ Vi thật sự lười biếng: "Không có! Bị anh phát hiện rồi!"
"Chẳng trách đột nhiên lại nặng như vậy." Uông Nhận bật cười, vẫn ra sức đạp.
La Vũ Vi nhìn chằm chằm bờ vai rộng lớn và tấm lưng thon dài của người đàn ông trước mặt, đột nhiên nói: "Uông Nhận, hôm nay, em cho phép anh đăng ảnh của em lên vòng bạn bè."
Uông Nhận vô cùng bất ngờ, không quay đầu lại, lớn tiếng hỏi: "Are you sure?"
La Vũ Vi: "Đúng vậy, em chắc chắn!"
"Tuyệt vời!" Uông Nhận cực kỳ vui vẻ, "Buổi tối sẽ nướng thịt cho em ăn!"
La Vũ Vi khẽ cười ha hả, trong lòng không kiềm chế được vui sướng, lại một lần nữa đứng lên, giang hai tay lớn tiếng la lên: "Em thật vui vẻ --"
Xe lắc lư một hồi làm Uông Nhận sợ hãi, "Ngồi xuống đi, em ngồi xuống trước đi, an toàn là trên hết an toàn là trên hết, cái này không đùa được đâu."
La Vũ Vi ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại, cảm nhận được gió đập vào mặt, trong gió mang theo mùi cỏ cây đặc trưng của vùng ngoại ô, sau khi mở mắt ra, nhìn thấy ót của Uông Nhận, kiểu tóc anh tỉ mỉ xử lý đã sớm bị gió thổi hỗn độn, mà chính cô cũng vậy.
Nếu không phải là vì lo lắng an toàn, lúc này La Vũ Vi thật muốn ôm chặt lấy anh, dán lên lưng anh, để anh dùng chiếc xe màu vàng nhỏ này mang theo cô đi khắp nơi.
Sau khi đạp xe hơn nửa tiếng đồng hồ, hai chiếc xe đã trên đường trở về, bởi vì đã đến giờ cao điểm, đang đạp xe, La Vũ Vi cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, tiếp theo là cánh tay, mu bàn tay... Cô ngửa đầu nhìn trời, giọt nước tí tách rơi xuống mặt cô.
Cô hét lớn: "Uông Nhận! Trời mưa rồi!"
Uông Nhận: "Em đừng lười biếng nữa! Mau đạp giúp anh đi!"
La Vũ Vi: "Ồ!"
Lý Nhạc San và thầy Hạng cũng hô to gọi nhỏ: "Trời mưa rồi, mau đạp nhanh thôi!"
La Vũ Vi không dám lười biếng nữa, cùng Uông Nhận đạp xe, nhưng không tránh được mưa, cách doanh địa còn mấy trăm mét, mưa to ào ào rơi xuống, trong nháy mắt bốn người bị xối ướt sũng.
Bọn họ lại đụng phải chiếc xe đạp bốn người kia cũng đang trên đường trở về, nhìn thấy bộ dạng chật vật của bọn họ, hai bạn nhỏ từng bị "bắt nạt" vui đến chết, báo thù ngay tại chỗ: "Ha ha ha ha ha ... Chúng ta có mái che!"
Uông Nhận dở khóc dở cười, mưa này không nhỏ, làm mờ mắt anh, không thấy rõ phía trước có một vũng nước, bánh trước cứ vậy đi qua, hố kia cũng không cạn, nước đọng ào ào hắt lên người anh.
Xe xóc nảy, La Vũ Vi bắt đầu thét chói tai, Uông Nhận không để ý đến chính mình, nghiêng đầu hỏi: "Em không sao chứ?"
"Không sao không sao." La Vũ Vi lau nước trên mặt, "Anh đi chậm một chút đi, nhìn đường một chút, cẩn thận ngã."
Cuối cùng hai chiếc xe cũng trở lại chỗ thuê, sau khi trả xe, bốn người đội mưa một đường chạy về nhà, đều ướt đẫm từ đầu đến chân.
Sau khi vào thùng xe, Uông Nhận cầm khăn lông lau tóc cho La Vũ Vi, nói: "Em đi tắm trước đi, cẩn thận bị cảm."
La Vũ Vi không nói nhảm với anh, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, cô tắm rất nhanh, bởi vì Uông Nhận cũng bị ướt, mặc quần áo ướt trên người rất dễ bị cảm lạnh.
Mười phút sau, La Vũ Vi đi ra khỏi phòng vệ sinh, vội la lên: "Mau mau mau, đến lượt anh rồi..."
Sau đó, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Uông Nhận lúng ta lúng túng đứng dậy từ trên ghế sô pha, không ngờ anh đã cởi áo cùng quần dài, chỉ mặc một cái quần lót, vừa nhìn đã không thể bỏ sót thân hình gầy gò trắng nõn, tuyệt đối là vai rộng eo hẹp chân dài, mặc dù đường cong cơ bắp không tính là quá rõ ràng, nhưng cũng không phải không có dấu vết rèn luyện, ít nhất còn có thể nhìn ra sáu múi cơ bụng.
La Vũ Vi nuốt một ngụm nước miếng, bình tĩnh hỏi: "Sao anh lại .... cởi quần áo ra?"
Uông Nhận cầm lấy bộ quần áo đen đưa cho cô xem: "Ướt hết rồi, còn toàn bùn."
Được rồi ... La Vũ nhắm mắt lại, cô sớm nên nghĩ đến, Uông Nhận không phải là kẻ ngốc, sẽ không ngốc nghếch đến mức mặc quần áo ướt chờ ở bên ngoài, cởi quần áo là đúng, người bình thường đều sẽ làm như vậy.
Uông Nhận đỏ mặt đi vào phòng vệ sinh, rất nhanh tiếng nước đã vang lên, La Vũ Vi ở bên ngoài sấy tóc, vừa sấy cô lắc đầu, muốn vứt bỏ suy nghĩ đen tối trong đầu, đột nhiên lại cảm thấy, dì cả tới thật không đúng lúc.
Danh Sách Chương: