• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi cho đến chín giờ rưỡi, cửa phòng khách mới mở ra, Uông Nhận đang ngồi trên sô pha làm việc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy phía sau cánh cửa kia nhô ra một cái đầu, tóc dài của cô gái được xõa ra, tay vịn khung cửa, nhìn ra bên ngoài như điều tra tình hình quân địch, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Uông Nhận bị bộ dạng như kẻ trộm của La Vũ Vi chọc cười, "Em làm gì mà như trộm vậy!"
La Vũ Vi không ngờ Uông Nhận ngồi trên sô pha, có chút xấu hổ, trước khi ngủ quên đặt đồng hồ báo thức, dẫn đến ngủ quên, chỉ có thể ngượng ngùng đi ra ngoài, nói: "Xin lỗi, em dậy muộn quá rồi."
Uông Nhận nói: "Không sao, em đâu cần đi làm, muốn ngủ thẳng đến mấy giờ thì ngủ thẳng đến chừng đó giờ, anh cũng thích ngủ nướng."
La Vũ Vi đã cởi áo ngủ, thay bộ đồ ngủ màu trắng, đi tới bên cạnh Uông Nhận, nhìn thấy trên màn hình TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, mà trước mặt Uông Nhận là một cái giỏ nhựa, vậy mà anh lại đang nhặt rau!
La Vũ Vi khom lưng nhìn xuống, một đống lá nhỏ màu xanh lá cây, hoàn toàn không nhận ra là rau gì.
Uông Nhận nói: "Mã Lan đầu, buổi sáng lúc đi mua hoành thánh thuận tiện mua một chút, em thích ăn không?"
"Thích ăn." La Vũ Vi gãi đầu, "Nhưng không phải thanh minh mới có Mã Lan đầu sao?"
Uông Nhận cười nói: "Đó là hoang dã, hiện tại lều lớn đều có giống, một năm bốn mùa đều có thể ăn được, xem ra em thật sự không đi chợ, cái gì cũng không biết."
La Vũ Vi ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Em ngược lại cảm thấy, không biết giống như em mới là bình thường, anh đường đường là quản lý xí nghiệp nước ngoài, lại còn có thể làm những thứ này, không ngại phiền toái sao?"
Uông Nhận cười ha ha: "Quản lý xí nghiệp nước ngoài thì không cần ăn cơm sao? Loại rau này nhặt có chút phiền phức, nhưng ăn ngon, cho nên anh không sợ phiền phức."
Anh vừa xem TV vừa thuần thục nhặt rau, La Vũ Vi cũng lấy ra vài chiếc lá từ trong giỏ, lật tới lật lui nhưng không biết bắt đầu từ đâu, hỏi: "Nhặt như thế nào?"
Uông Nhận dạy cô: "Em xem, những lá bị bẩn hoặc hơi héo thì không cần, chỉ để lại những lá sạch sẽ, tươi mới."
"À." La Vũ Vi học theo, bỏ lá non đã hái xuống vào một cái bát lớn, lá bẩn thì ném vào thùng rác dưới chân Uông Nhận, hỏi, "Như vậy có đúng không?"
Uông Nhận: "Đúng, chính là như vậy."
La Vũ Vi rất vui vẻ: "Vậy em nhặt cùng anh."
Hai người cùng nhau làm việc, rõ ràng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, nhặt xong, đột nhiên Uông Nhận nhớ tới La Vũ Vi còn chưa ăn sáng, vội vàng vỗ vỗ tay cô: "Đừng nhặt nữa, cái này không vội, em đi đánh răng rửa mặt đi, anh đi nấu hoành thánh cho em."
La Vũ Vi vội nói: "Đừng đừng đừng, em tự nấu! Em biết nấu hoành thánh."
Uông Nhận bất đắc dĩ nhìn cô: "Anh cũng chưa ăn mà."
La Vũ Vi cực kỳ áy náy, "Thật xin lỗi, anh không cần chờ em nha, có phải là rất đói bụng hay không?"
"Không sao, anh ăn mấy miếng bánh gạo nhỏ rồi." Uông Nhận đứng lên, lại kéo La Vũ Vi đứng dậy, "Mau đi đánh răng, rất nhanh sẽ nấu xong hoành thánh."
Trong phòng bếp, máy hút khói được mở ra, trên bếp đặt nồi nấu, nước sôi ùng ục. Uông Nhận cho hai muỗng gia vị vào, lại lấy hoành thánh từ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị cho vào nồi.
Trong phòng vệ sinh, La Vũ Vi đánh răng rửa mặt, cô không đóng cửa, có thể nghe thấy âm thanh trong phòng bếp bên cạnh, có người đang làm việc đâu vào đấy, chưa đến mấy phút, cô đã có thể ăn một bát hoành thánh nóng hổi.
Cảm giác trong lòng La Vũ Vi rất vi diệu, cô nghĩ, bình thường khi Uông Nhận ở nhà cũng như vậy sao?
Anh ở một mình, sẽ đi chợ mua đồ ăn, mua về tự mình nhặt, tự mình bóc vỏ, tự mình rửa sạch, La Vũ Vi cảm thấy quá thần kỳ, từ trước tới nay trong giới xã giao của cô chưa từng xuất hiện người đàn ông nào như Uông Nhận, đều là những nghệ sĩ, ông chủ, nhân viên nhỏ ... Có người đặc biệt giả bộ, có người đặc biệt tùy hứng, có người đặc biệt có tiền, có người lại đặc biệt nghèo, nhưng có một điểm chung là tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, bận rộn đến mức hoàn toàn không có thời gian để ý đến một số chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nhưng đó chính là thói quen hàng ngày của Uông Nhận, anh cân bằng thời gian làm việc và sinh hoạt, ngày làm việc thì cố gắng đi làm, bay tới bay lui đến đỏ mắt cũng không phàn nàn, ngày nghỉ thì đi leo núi, vận động, còn ở nhà nhặt rau, nấu cơm, nướng pizza...
Anh không quá mức cuồng công việc, không lo âu lại càng không trầm cảm, cuộc sống trôi qua nhàn nhã lại vui vẻ, trong mắt anh, làm những việc nhỏ không quan trọng không phải là lãng phí thời gian, mà là đang trải nghiệm cuộc sống.
Quan niệm này cực kỳ khác biệt với quan niệm của La Vũ Vi, nhưng kỳ diệu chính là, La Vũ Vi cảm thấy Uông Nhận như vậy rất tốt, cho dù không có cá tính bộc lộ tài năng, không có dã tâm từng bước, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy thất vọng, bởi vì anh thật sự vô cùng yêu quý cuộc sống, đã sống ra một trạng thái khiến rất nhiều người hâm mộ.
Lúc hai người cùng nhau ăn hoành thánh bên bàn ăn, Uông Nhận liếc nhìn ban công, mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, nhưng nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều so với giữa hè, Uông Nhận nuốt xuống một ngụm hoành thánh, hỏi La Vũ Vi: "Mấy ngày nay, em có ra ngoài không?"
La Vũ Vi đang cố gắng ăn, quai hàm căng phồng, trả lời, "Không có, đổ rác thì có tính không?"
Uông Nhận hỏi: "Vậy em cảm thấy sức khỏe thế nào rồi, đã tốt hơn chưa?"
La Vũ Vi cũng nhìn thoáng qua ban công, "Sẽ không phải là anh muốn rủ em đi leo núi chứ?"
Uông Nhận cười lắc đầu, "Anh đang nghĩ, thời tiết hôm nay rất tốt, nếu sức khỏe của em đã tốt, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, đi đâu cũng được, siêu thị, trung tâm thương mại, phố đi bộ, cứ tùy tiện đi dạo một chút, xem ý em thế nào, nếu em không muốn ra cửa..."
La Vũ Vi mỉm cười hì hì nói, "Anh muốn hẹn hò thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo, em ở trong nhà nhiều ngày rồi, cũng muốn đi dạo một chút."
Suy nghĩ của Uông Nhận bị nói toạc ra, sắc mặt mất tự nhiên: "Đây là hẹn hò sao?"
La Vũ Vi đề nghị, "Đi Tử Duyệt Thành đi, tương đối gần, nhưng mà chúng ta ăn cơm trưa ở đâu được?"
Uông Nhận nói: "Ăn xong rồi mới ra ngoài đi, nếu đói bụng thì tìm một cửa hàng sạch sẽ, em ăn chút đồ ăn thanh đạm cũng không thành vấn đề, như vậy thời gian sẽ dư dả, tối về nấu cơm."
La Vũ Vi lại nghĩ đến một vấn đề nhỏ, tròng mắt đảo tròn, nhỏ giọng nói, "Không phải anh muốn về nhà ăn cơm với ba anh sao?"
Uông Nhận không hề rối rắm: "Mặc kệ ba, anh chỉ để ý đến em."
La Vũ Vi nghẹn cười: "Ba anh cũng thật đáng thương."
Uông Nhận nói: "Ba anh đau lòng cho mẹ anh, mà anh là người cô đơn, sao em không cảm thấy anh đáng thương?"
"Anh đáng thương chỗ nào?" La Vũ Vi khẽ bĩu môi, "Em thấy anh sống quá tự do thoải mái."
Uông Nhận nói không lại cô, ngẫm lại, quả thật anh sống rất tự do thoải mái, trước kia thỉnh thoảng còn cảm thấy cô đơn tịch mịch, hiện tại... anh đã có bạn gái! Cuộc sống ngày càng thú vị, ngày càng hứa hẹn.
Trên vai anh còn có thêm một phần trách nhiệm - - muốn cho La Vũ Vi cũng sống vui vẻ giống như anh, ăn ngon uống tốt sức khỏe tốt. Hai người ở bên nhau, nếu so với lúc độc thân thì vui vẻ hơn, phong phú hơn, nhiệt tình hơn, Uông Nhận cảm thấy đây mới là ý nghĩa của yêu đương.
  ——
Tử Duyệt Thành là một trung tâm thương mại tương đối lớn ở phía tây thành phố, ăn uống vui chơi trí, cái gì cũng có, bởi vì mở ở đường lớn đối diện cửa nam Đại học A, hai ngày nghỉ, có không ít sinh viên đại học A đến nơi này dạo phố ăn cơm, giết thời gian cuối tuần.
Chiếc Audi màu đen dừng ở bãi đậu xe ngầm của Tử Duyệt Thành, Uông Nhận xuống xe, La Vũ Vi đến bên cạnh anh, hai người đều đã thay quần áo, Uông Nhận là áo T - shirt đen, quần jean, La Vũ Vi mặc một chiếc váy liền áo màu tím thẫm, trên vai là một chiếc túi đeo chéo nhỏ, tóc dài xõa vai, eo thon da trắng, còn trang điểm nhẹ, sắc mặt tốt hơn rất nhiều so với bộ dáng bệnh tật mấy ngày hôm trước.
Uông Nhận vươn tay phải về phía cô, La Vũ Vi đưa tay trái cho anh, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Hai người tìm được một chiếc thang cuốn đi vào trung tâm thương mại, từ từ đi xuống đất, ánh sáng đột nhiên sáng lên, lưu lượng người đến trung tâm thương mại vào chủ nhật không nhỏ, lại là giờ cơm, rất nhiều cửa hàng ăn uống đã có người xếp hàng.
Uông Nhận và La Vũ Vi vừa ăn cơm xong, tuyệt không đói bụng, vì vậy nắm tay nhau đi dạo không mục đích trong trung tâm thương mại.
Trước đây công việc của La Vũ Vi bận rộn, thật ra rất ít khi được nghỉ dài như vậy, đã rất lâu không đi dạo trung tâm thương mại, lúc này trong lòng cô không đè nén tâm sự, tinh thần đặc biệt thả lỏng, nhìn thấy một số cửa hàng quần áo sẽ kéo Uông Nhận đi dạo, vén quần áo trên kệ tùy tiện xem, nhưng không muốn mặc thử.
Chỉ là, cô dần dần phát hiện, dường như Uông Nhận có chút khẩn trương, lúc đi đường sống lưng đều thẳng tắp, thậm chí lòng bàn tay đang nắm tay cô còn ra mồ hôi, La Vũ Vi khẽ hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"À? Không có gì đâu, chỉ là hơi nóng." Uông Nhận lau trán, "Có lẽ do ….. lâu rồi không tới đây, cảm giác hơi xa lạ."
Anh sẽ không nói cho La Vũ Vi, từ sau khi tốt nghiệp đại học chính quy, anh không tới nơi này nữa, bởi vì Tử Duyệt Thành cách Đại học A quá gần, rất dễ dàng gặp được người quen trong trung tâm thương mại.
"Nơi này cách nhà anh không xa, xem như là trung tâm thương mại lớn gần nhất, bình thường anh không đến đây ăn cơm sao?"
Uông Nhận nói: "Rất ít khi tới, nhà anh liên hoan sẽ thường đến trung tâm thương mại YT, bên kia cũng không xa lắm."
La Vũ Vi nói, "Đối diện nơi này chính là Đại học A, em còn tưởng rằng anh sẽ thường xuyên đến đây dạo chơi, em mới là thật sự đã lâu không tới, trước kia lúc làm việc ở Tiền Đường, em tới tương đối nhiều, còn làm thẻ ở một số cửa hàng, không biết mấy cửa tiệm đó có còn mở cửa không."
Uông Nhận hỏi: "Cửa hàng nào? Lát nữa đi xem, còn thì dùng đi."
"Một tiệm làm đẹp, một tiệm làm móng, một tiệm bánh ngọt." La Vũ Vi khẽ lắc đầu, "Sắp hai năm rồi, em cảm thấy không dùng được."
Cô nhìn trúng một chiếc váy liền áo màu trắng ở một cửa hàng quần áo, Uông Nhận nói: "Em đi thử một chút, nếu thích, anh mua cho em."
"Em không muốn anh mua, em có tiền." La Vũ Vu khẽ vuốt ve chất liệu váy, bảo nhân viên bán hàng lấy một chiếc size S.
Lúc cô thay xong váy đi ra từ phòng thử đồ, Uông Nhận chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, kiểu váy đơn giản tao nhã thích hợp với nhiều trường hợp, La Vũ Vi mặc trên người, lộ ra vẻ vừa xinh đẹp vừa thông minh, vừa vặn như đo ni đóng giày cho cô.
La Vũ Vi đứng trước gương xoay trái xoay phải, hỏi Uông Nhận: "Đẹp không?"
"Đẹp!" Uông Nhận nói tự đáy lòng, "Rất đẹp! Mua đi!"
Tâm tình La Vũ Vi sung sướng: "Ừm, em cũng cảm thấy không tệ."
Giá váy không đắt, cũng không rẻ, hơn năm trăm tệ, Uông Nhận lại đề nghị anh trả tiền một lần nữa, La Vũ Vi vẫn từ chối, tự mình quét mã thanh toán.
Rời khỏi cửa hàng quần áo, hai người lại nắm tay nhau, Uông Nhận xách túi giúp cô, trong lòng khó chịu, hỏi: "Có phải em vẫn chưa quen với việc anh mua đồ cho em không?"
"À, không phải." La Vũ Vi nói, "Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em không quen để cho người khác mua đồ cho em, không chỉ có anh."
Uông Nhận: "Nhưng anh là bạn trai em, anh rất muốn mua đồ cho em, làm sao bây giờ?"
La Vũ Vi suy nghĩ một chút, nói, "Nếu là ngày lễ ngày tết hoặc là sinh nhật, ngày kỷ niệm, anh tặng quà cho em, em sẽ nhận, nhưng nếu là bình thường, thật ra em nghiêng về AA hơn, hoặc là thay phiên nhau, hoặc là... để em trả tiền."
Uông Nhận: "Hả?"
La Vũ Vi không biết nên giải thích như thế nào, "Em thật sự chính là... Nếu như anh nhất định muốn tặng em, em cũng sẽ nhận, nhưng nhất định sẽ nghĩ biện pháp dùng phương thức khác trả lại cho anh, đưa tới đưa lui như vậy cũng không có ý nghĩa gì, anh nói xem có đúng không? Em muốn cái gì, tự em sẽ mua, anh muốn cái gì, anh cũng tự mình mua, nếu như anh không mua nổi, anh nói với em, em có thể mua cho anh. À ... sẽ không có gì khiến anh không mua nổi đâu, em chỉ ví dụ thôi, anh có hiểu không?"
Cô nói năng lộn xộn, đương nhiên Uông Nhận có thể hiểu được, có lẽ đây chính là hình thức yêu đương mấy năm trước khi La Vũ Vi và Thẩm Quân Trì ở bên nhau, bởi vì thời gian dài tới năm năm, La Vũ Vi đã hình thành thói quen, không chỉ không xin quà của Thẩm Quân Trì, mà còn mua đồ cho anh ta.
Cũng chính bởi vì loại hình thức yêu đương này, cho nên khi đối mặt với Giải Dung Lan, La Vũ Vi mới có thể đúng lý hợp tình mà nói ra một câu "Tôi không đòi Thẩm Quân Trì một phân tiền", một câu vô cùng đơn giản, nói thì dễ, nhưng muốn làm được lại rất khó.
La Vũ Vi làm được, hơn nữa dường như còn muốn tiếp tục làm như vậy, nhưng hiện tại người ở bên cạnh cô chính là Uông Nhận, Uông Nhận cảm thấy rất khó giải quyết, bạn gái này quá mức hiếu thắng, anh chỉ muốn đối xử tốt với cô một chút, nhưng không có chỗ dùng.
"Anh hiểu, anh hiểu." Uông Nhận nói, "Vậy đợi đến khi chúng ta kết hôn, hẳn là không cần phân chia rõ ràng như vậy đúng không?"
La Vũ Vi: "......"
"Hỏi em đấy." Uông Nhận lắc tay cô, "Giữa vợ chồng, không cần phải thay phiên nhau đúng không? Vậy cũng quá xa lạ."
"Ai kết hôn với anh, tự luyến." La Vũ Vi quay đầu đi không nhìn anh, lại không ngừng muốn bật cười, mặt đều nghẹn đến cứng lại.
Uông Nhận vẫn không buông tha cô, hơi nghiêng người, tiến đến bên tai cô nói: "Nếu chúng ta kết hôn, anh có cần nộp thẻ lương không?"
La Vũ Vi nói: "Không cần."
Uông Nhận: "Vậy chi tiêu hàng ngày... em trả sao?"
La Vũ Vi: "Để em, để em."
Uông Nhận cười xấu xa: "Em xem, không phải em đã đồng ý kết hôn với anh rồi sao."
La Vũ Vi phát hiện mình bị lừa, làm bộ muốn đá anh, Uông Nhận phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy ra, còn cười ha ha.
Có người qua đường nhìn bọn họ vài lần, La Vũ Vi trừng Uông Nhận: "Người ta đều nhìn về phía chúng ta!"
Uông Nhận cười thoải mái, lần nữa nắm tay La Vũ Vi, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình với cô, "Thật ra thì anh vẫn muốn nói cho em biết, có đôi khi anh tặng đồ cho em, chỉ là muốn làm cho em vui vẻ, không phải vì làm cho em phát sầu, lại càng không phải muốn em đáp lễ. Chắc chắn anh sẽ không mua đồ đắt tiền, không phải mua về sẽ bị ăn mắng sao? Anh chỉ muốn em vui vẻ mà thôi."
Có lẽ đây chính là một loại biểu đạt yêu thích nhất, bởi vì thích em, cho nên mới nguyện ý tiêu tiền vì em, đương nhiên La Vũ Vi hiểu, bởi vì cô cũng đã từng như vậy.
"Hơn nữa, trước kia em còn nhỏ, bất kể là em hay là ai, áp lực kinh tế đều tương đối lớn." Uông Nhận vẫn tiếp tục khuyên cô, "Bây giờ thì khác, tuy anh không có nhiều tiền lắm, nhưng bình thường ….. mua váy, mua dây chuyền hay gì đó, anh cũng không có gánh nặng gì, dù sao..."
Anh dừng lại một chút, sau đó mặt dày nói tiếp, "Chúng ta là muốn kết hôn, anh hi vọng em có thể thử chuyển biến quan niệm một chút, bằng không anh sẽ rất bị động, kiếm tiền cũng không biết nên đưa cho vợ tiêu như thế nào, thật mất mặt!"
La Vũ Vi không biết mình nên tức giận hay nên cười, "Con người anh thật sự là... suốt ngày kết hôn kết hôn, anh muốn kết hôn như vậy, sao không đi đăng ký môi giới hôn nhân chứ!"
"Anh ôm cây đợi thỏ." Uông Nhận dõng dạc nhìn cô, "Còn không phải là đang đợi con thỏ trắng nhỏ này sao? Haizzz, bộ quần áo buổi sáng mà em mặc thật sự rất giống thỏ con, em biết không, chiếc váy trắng vừa rồi em mua cũng rất giống thỏ con..."
"Uông Nhận!" La Vũ Vi vừa thẹn thùng vừa ảo não, "Có tin bây giờ em trả lại váy không?"
"Không tin." Uông Nhận buông tay, trực tiếp ôm lấy vai cô, "Em mà trả, anh sẽ lập tức mua lại, anh xem em có mặc hay không."
La Vũ Vi khẽ nâng cằm: "Không mặc!"
Uông Nhận trêu cô: "Ai nha, thỏ con nhà anh tức giận rồi."
La Vũ Vi không nhịn được, đẩy anh: "Đáng ghét! Tránh ra!"
Uông Nhận cười to, ôm cô càng chặt hơn, hai người nói nói cười cười đi về phía trước, La Vũ Vi mỉm cười đến mặt cứng đờ, trong lòng có một loại hạnh phúc đã lâu không xuất hiện. Có lẽ trong thời gian ngắn, quan niệm của cô về việc tặng quà, tiêu tiền giữa các cặp tình nhân cũng sẽ không thay đổi, nhưng lời nói của Uông Nhận thật sự đã cho cô một liều thuốc trợ tim, khiến cô bắt đầu tự hỏi, đối mặt với những người khác nhau, có phải cô thật sự có thể thay đổi quan niệm một chút hay không, không cần phân biệt mọi chuyện rõ ràng như vậy.
Uông Nhận cùng La Vũ Vi đi tìm mấy cửa hàng trước kia cô làm thẻ, như La Vũ Vi dự đoán, thẩm mỹ viện và tiệm bánh ngọt đã sớm đóng cửa đổi chủ, ngoài ý muốn chính là, tiệm làm móng vẫn còn mở.
Uông Nhận vui vẻ, nói: "Mau mau mau, em đi làm móng tay, còn lần nào hay lần đó."
Quả thật La Vũ Vi thích làm móng tay, chỉ là bởi vì phải chuyển nhà, thu dọn hành lý không tiện, trước khi rời khỏi Thượng Hải đã tháo móng tay, mấy ngày nay móng tay vẫn rất sạch sẽ, muốn chờ chuyển về nhà rồi mới làm.
Cô có chút khó xử: "Vậy phải mất chút thời gian, anh phải làm sao bây giờ?"
Uông Nhận nói: "Anh chờ em."
La Vũ Vi: "Anh không cảm thấy nhàm chán sao?"
Uông Nhận: "Không đâu, chỉ một chút thôi, em đi làm đi, anh chờ ở cửa hàng, anh thấy chỗ đó có sô pha, anh có thể ngồi nghỉ ngơi."
Đã như vậy, vậy cũng không cần lãng phí thời gian, La Vũ Vi quả quyết đi vào trong tiệm, ngồi xuống trước mặt thợ làm móng, cho cô ấy xem số dư thẻ thành viên trên điện thoại di động, sau khi xác nhận có thể sử dụng, cô chọn một loại sơn móng màu thuần sắc tương đối đơn giản, màu tím phấn, tương đối hợp với váy màu tím đỏ trên người cô.
Thợ làm móng bắt đầu làm việc, Uông Nhận chỉ ngồi trên sô pha một lúc, sau đó đi đến bên cạnh La Vũ Vi, hứng thú nhìn cô làm móng tay.
La Vũ Vi nói: "Anh đừng nhìn nữa, qua đó ngồi đi."
Uông Nhận cúi người, nhìn chằm chằm móng tay sắp hoàn thành của cô, "Anh chưa từng thấy qua, hóa ra là làm như vậy."
"Anh như vậy người ta làm việc thế nào?" La Vũ Vi lại đuổi anh, "Ngồi trên sô pha, lát nữa cho anh xem thành phẩm."
Uông Nhận chỉ có thể trở lại sô pha, nhàm chán chơi điện thoại.
Thợ làm móng nhỏ giọng hỏi: "Chị à, đó là bạn trai chị hay chồng chị vậy?"
La Vũ Vi khẽ cười trộm: "Là bạn trai chị."
"Bạn trai chị thật đẹp."
"Ha ha, vậy sao?"
Thợ làm móng hâm mộ nói: "Hơn nữa em có thể nhìn ra, tình cảm của hai người đặc biệt tốt, là sắp kết hôn rồi sao?"
Thật chết người, ngày hôm nay không thể trốn thoát cái từ "kết hôn" này, La Vũ Vi nói: "Không có, còn sớm mà."
Đêm qua mới xác định quan hệ yêu đương!
Hai người bọn họ còn chưa chính thức hôn!
Thợ làm móng nói: "Anh ấy rất tốt, bình thường khách hàng tới chỗ em đều chỉ đi một mình, có rất ít bạn trai nguyện ý đi cùng, cho dù đi cùng, hoặc là chơi game, hoặc là một mình đi dạo bên ngoài, người muốn xem chị làm như thế nào giống như anh ấy là vô cùng hiếm thấy, chị thật may mắn nha."
"Chị cũng cảm thấy mình rất may mắn." La Vũ Vi nói, "Anh ấy là một người đặc biệt đặc biệt tốt."
Thợ làm móng nói: "Vậy em chúc hai người sớm bước vào lễ đường hôn nhân."
La Vũ Vi không đẩy lời chúc phúc này ra nữa, nói: "Cảm ơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK