La Vũ Vi mệt mỏi ngồi trong quán cà phê, tay trái ấn vết mổ ở bụng dưới bên trái, hai chân không ngừng thay đổi tư thế, nhưng làm thế nào cũng không điều chỉnh được trạng thái thoải mái.
Mặc dù cô được bác sĩ cho phép xuống giường đi dạo, nhưng dù sao cũng là bệnh nặng chưa khỏi, thực ra cách tốt nhất để hồi phục vẫn là nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lý Nhạc San có thể nhìn ra sắc mặt cô không tốt, nói: "Cậu xuống đã lâu rồi, mình đưa cậu về phòng bệnh."
La Vũ Vi nhìn đồng hồ, nói: "Ngồi thêm vài phút nữa."
Lý Nhạc San không hiểu, "Mình uống hết cà phê rồi."
La Vũ Vi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói thật với cô ấy: "Thật ra mình đang trốn Uông Nhận, hôm nay anh ấy tan làm sẽ tới đây, mình không muốn gặp anh ấy lắm."
Lý Nhạc San vô cùng kinh ngạc: "Hai người cãi nhau?"
"Không cãi nhau." La Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc từ ngữ, "Mình chính là cảm thấy...... hình như Uông Nhận đối xử với mình ...... có chút...... quá tốt, khiến cho mình có chút sợ."
Lý Nhạc San nói: "Vốn dĩ anh ấy rất tốt, có phải cậu nghĩ nhiều rồi không?"
La Vũ Vi nói: "Mình biết anh ấy rất tốt, chỉ là không biết có phải anh ấy đối xử với ai cũng như vậy hay không, dù sao đối với cá nhân mình mà nói, mình cảm giác sự quan tâm mà anh ấy dành cho mình đã vượt quá phạm vi bình thường. Nếu như sự quan tâm của anh ấy chỉ xuất phát từ sự đồng tình, vậy không sao, bây giờ sức khỏe của mình đang hồi phục, không cần anh ấy đồng tình, nếu như đó không phải là đồng tình, mà là cái gì khác... Ý nghĩ lộn xộn, mình sẽ cảm thấy... thẩm mỹ của anh ấy có vấn đề."
Lý Nhạc San: "Hả?
La Vũ Vi ngửa người ra, cởi áo lông ra cho Lý Nhạc San xem áo bệnh nhân của mình: "Mình đã như vậy rồi, cậu nói xem nếu anh ấy còn có hứng thú với mình, có phải mắt anh ấy có vấn đề, hoặc là đầu óc có vấn đề?"
Lý Nhạc San chớp mắt nói: "Nhưng mình cảm thấy... bây giờ cậu vẫn rất xinh đẹp."
"Bây giờ mình có chút giống người rồi." La Vũ Vi nói, "Cậu nghĩ lại ngày cậu vừa tới bệnh viện, mình là như vậy sao?"
Lý Nhạc San nhớ lại một chút, quả thật đêm đó La Vũ Vi rất đáng sợ, nhớ tới đều làm cho lòng cô ấy sợ hãi: "Cũng đúng, ngày đó mình vừa nhìn thấy cậu thiếu chút nữa đã khóc lên, cả người cậu trắng bệch, đi diễn vai thi thể cũng không cần trang điểm, đã vậy cậu còn có thể cử động một chút, siêu cấp giống xác chết vùng dậy."
"Cậu không cần phải nói cụ thể như vậy, cảm ơn." La Vũ Vi giang hai tay ra, "Cho nên, mình cũng nghĩ mãi không ra, mấy ngày đó trạng thái của mình tệ như vậy, mình còn nôn trên tay anh ấy, anh ấy cũng không thèm so đo với mình. Còn nữa, lúc Thẩm Quân Trì và mẹ anh ta tới, Uông Nhận đều ở đây, ba mẹ anh ấy cũng ở đây, cả nhà ba người bọn họ đều nghe chuyện của mình và Thẩm Quân Trì, bọn họ cũng đều biết vì sao mình phải làm phẫu thuật, cậu nói xem. Cái này... cái này và cái này!"
Lý Nhạc San có thể hiểu được sự hỗn loạn và trốn tránh của La Vũ Vi, thực ra cô ấy nói với La Vũ Vi "Uông Nhận không tệ" chỉ là nói đùa, muốn chọc cho cô vui vẻ. La Vũ Vi vừa làm xong một cuộc phẫu thuật lớn, lại chia tay với Thẩm Quân Trì, không thể nào có tâm tư đi triển khai một đoạn tình cảm mới trong giai đoạn này, Trên thực tế, căn cứ vào sự hiểu biết của Lý Nhạc San đối với La Vũ Vi, trong một đoạn thời gian rất dài sau này, La Vũ Vi cũng sẽ không muốn yêu đương.
"Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi, nói không chừng Uông Nhận đã có bạn gái." Lý Nhạc San an ủi La Vũ Vi, "Một người đàn ông tốt như vậy, sao có thể không có bạn gái?"
Ánh mắt La Vũ Vi sắc bén, giọng điệu khẳng định, "Mình biết rất nhiều người trong giới nghệ thuật, vài người đều là gay, trên cơ bản mình có thể phân biệt được, Uông Nhận tuyệt đối không phải. Hơn nữa có lẽ anh ấy không có bạn gái, chính là một thẳng nam độc thân."
Lý Nhạc San rất tò mò: "Sao cậu biết? Cậu đã hỏi rồi sao?"
La Vũ Vi nhỏ giọng nói, "Lý do thứ nhất, dì Trương nằm viện nhiều ngày như vậy, dựa theo mức độ thân mật của Uông Nhận và ba mẹ anh ấy, nếu anh ấy có một người bạn gái đã xác định, bạn gái có thể không đến bệnh viện thăm mẹ chồng tương lai sao?"
"Có lý!" Lý Nhạc San hỏi, "Vậy lý do thứ hai thì sao?"
"Lý do thứ hai." La Vũ Vi giơ tay làm một chữ "V", "Nếu Uông Nhận có một người bạn gái đã xác định, vậy anh ấy chính là hoa đã có chủ, đúng không? Vậy mà còn có thể đối xử tốt với mình như vậy?"
"Bốp bốp bốp bốp!" Lý Nhạc San vỗ tay: "Có lý có cứ! Cậu đúng là thám tử Tiểu La!"
"Cho nên mình mới hao tổn tâm trí, còn ước gì anh ấy có bạn gái!" La Vũ thở dài, "Haizz... quên đi, không nghĩ nữa, lên lầu đi, nếu anh ấy còn chưa đi, mình cũng không có biện pháp, cái ghế này quá cứng, mình thật sự ngồi không nổi nữa."
Lý Nhạc San vội vàng đỡ La Vũ Vi trở về phòng bệnh, may mắn Uông Nhận đã đi rồi, ngay cả Trương Tú Lệ cũng đi rồi, cả phòng bệnh chỉ còn lại một mình Trương Hồng Hà.
La Vũ Vi khẽ động tay chân bò lên giường bệnh, cảm thấy vất vả của mình không uổng phí, cuối cùng cũng tránh thoát Uông Nhận, có thể an tâm nằm xuống nghỉ ngơi một lát rồi.
Chờ cô nằm xuống, Lý Nhạc San thấy thời gian không còn sớm, liền tạm biệt đi về nhà.
Tối hôm đó giường 10 trống, Trương Hồng Hà không có người chăm sóc, chị Quan vẫn ở cùng La Vũ Vi, nói cách khác, trong phòng bệnh có ba người phụ nữ cùng qua đêm.
Bởi vì đã không còn tiếng ngáy của chồng chị Từ, La Vũ Vi cảm thấy đêm nay phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh, chị Quan đã ngủ, La Vũ Vi đang chơi điện thoại di động, rèm bên cạnh đột nhiên động đậy, cô nghe thấy Trương Hồng Hà hỏi: "Tiểu La, cháu ngủ chưa?"
"Vẫn chưa, dì à, sao vậy?" La Vũ Vi kéo rèm ra một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy Trương Hồng Hà nằm nghiêng về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười.
Trương Hồng Hà nói: "Ngày mai dì phải xuất viện, thực ra mấy hôm trước dì đã muốn nói chuyện với cháu, nhưng lúc đó sức khỏe của cháu còn chưa hồi phục, trong phòng bệnh lại nhiều người, nên vẫn chưa tìm được cơ hội, nhân lúc hôm nay ít người, vừa vặn nói với cháu vài câu."
La Vũ Vi căng thẳng, đặc biệt sợ dì Trương muốn cảnh cáo cô, bảo cô cách xa Uông Nhận một chút, chuyện này khiến La Vũ Vi nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Giải Dung Lan "phê phán", lông tơ cả người dựng thẳng lên.
Không ngờ, Trương Hồng Hà nói: "Hôm đó, người phụ nữ kia đến tìm cháu nói những lời đó, cháu tuyệt đối đừng để trong lòng. Bây giờ quan niệm đã khác rồi, con gái nguyện ý dốc sức làm việc, kiếm nhiều tiền, dì cảm thấy đó là một chuyện tốt. Dì nghe ông chủ của cháu nói, cháu rất có năng lực, có thể làm tốt! Tiền mình kiếm được, muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó, không cần nhìn sắc mặt người khác, không có một chút vấn đề gì! Có vài người nhìn không quen, đó là do bản thân họ không có bản lĩnh, cháu không cần để ý đến suy nghĩ của những người đó."
La Vũ Vi ngây người thật lâu, mới ý thức được dì Trương đang khẳng định và cổ vũ cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trương Hồng Hà không để ý đến sự im lặng của cô, tiếp tục nói tiếp: "Còn có bệnh lần này của cháu, có thể sau này sẽ có chút ảnh hưởng đối với việc cháu tìm đối tượng, nhưng dì muốn nói cho cháu biết, đây không phải lỗi của cháu, cháu tuyệt đối không nên vì nguyên nhân này mà hạ thấp tiêu chuẩn tìm đối tượng của mình."
Trong bóng tối, đôi mắt La Vũ Vi đều mở to.
"Sinh bệnh ở chỗ khó tránh khỏi, ai cũng sẽ đau đầu nhức óc, cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tai nạn xe cộ, ngã vật gì gì đó, không có người nào thuận lợi cả đời, không gặp một chút khó khăn nào."
"Lần này cháu sinh bệnh, theo dì thấy cũng có thể xem như trong họa có phúc, ít nhất nó cho cháu thấy rõ rốt cuộc đối tượng trước kia của cháu và nhà bọn họ là dạng người gì, sau này cháu sẽ có kinh nghiệm tìm đối tượng, cháu còn trẻ như vậy, vừa xinh đẹp lại có năng lực, nhất định về sau có thể quen biết những chàng trai vô cùng ưu tú."
"Tiểu La, nhớ kỹ lời dì nói, tương lai, sự nghiệp của cháu sẽ càng ngày càng thành công, điều kiện cá nhân của cháu cũng sẽ càng ngày càng tốt, vậy tiêu chuẩn tìm đối tượng của cháu nên càng ngày càng cao! Dì cũng nói với Uông Nhận như vậy, chuyện tìm đối tượng này không thể chỉ biết chấp nhận, cũng không thể lo âu, muốn tìm thì tìm người mình thật lòng thích, hai người phải biết lạnh biết nóng, tôn trọng lẫn nhau, hiểu nhau, thích nhau, trong mắt cháu, nhất định người đó phải là người tốt nhất thế giới."
Nước mắt La Vũ Vi chảy xuống, nhẹ giọng nói: "Dì à, cám ơn dì, cháu sẽ nhớ kỹ."
Trương Hồng Hà cười rộ lên: "Cháu là một cô gái tốt, dì chúc cháu tương lai đều tất cả thuận lợi, có thể tìm được một phần nhân duyên tốt, không còn sớm nữa, ngủ đi."
La Vũ Vi: "Dì ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Một lát sau, Trương Hồng Hà ngủ thiếp đi, La Vũ Vi lại không ngủ được.
Cô ngửa mặt mà nằm, trong đầu nhớ lại những lời của dì Trương, phần lớn đều khiến cô rất cảm động, nhưng trong đó có vài câu khiến cô cảm thấy có chút ý khác – dường như dì Trương đang khuyên cô cách xa Uông Nhận một chút.
Nhất định sau này cháu có thể quen biết những chàng trai vô cùng ưu tú.
(Ngoại trừ Uông Nhận)
Người đó người đó phải là người tốt nhất thế giới trong mắt cháu.
(Ngoại trừ Uông Nhận)
Chúc cháu tìm được một phần nhân duyên tốt.
(Ngoại trừ Uông Nhận)
Trong lòng La Vũ Vi rất khó chịu, nhưng cô vẫn sẽ cảm kích ý tốt mà dì Trương dành cho cô, cô có thể cảm nhận được dì Trương thật sự hy vọng tương lai của cô có thể càng ngày càng tốt đẹp, chỉ cần ... cô đừng đi gây họa cho Uông Nhận.
"Haizzz...." La Vũ Vi thở dài trong bóng tối, nghĩ thầm: Mọi người đều suy nghĩ nhiều rồi, căn bản cô không có tâm tư đó, ngược lại là Uông Nhận... Không bằng đi khuyên nhủ anh, để anh đi khám mắt, hoặc khoa não một chút.
Đương nhiên, tình huống tốt nhất là do bản thân cô suy nghĩ nhiều.
——
Chiều thứ ba, Trương Hồng Hà xuất viện, Hạ Dĩnh và Trương Tú Lệ tới đón bà về nhà.
Trước khi đi, Trương Hồng Hà đã thay áo len, quần jean, mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ thẫm, sau đó buộc một chiếc khăn lụa quanh cổ, cười ha hả vẫy tay với La Vũ Vi: "Tiểu La, dì đi đây, cháu dưỡng bệnh cho tốt, chúc cháu sớm ngày bình phục!"
La Vũ Vi ngồi trên giường bệnh, cũng vẫy tay với bà: "Tạm biệt dì, cũng chúc dì sớm ngày bình phục!"
Một bệnh nhân mới đến giường 10 là một bà lão hơn bảy mươi tuổi, người chăm sóc là con gái của bà, hai người từ nơi khác chạy tới, dùng tiếng địa phương nói chuyện với nhau, La Vũ Vi nghe không hiểu, cho nên không trao đổi nhiều với bọn họ.
Giường trống biến thành giường 11, ngày hôm sau lại có bệnh nhân mới vào ở, La Vũ Vi chỉ hy vọng người chăm sóc đối phương là nữ, bởi vì giường chăm sóc của giường 11 nằm ngay bên giường bệnh của cô, ở giữa chỉ cách một tấm rèm, nếu quả đó là một người đàn ông xa lạ, La Vũ Vi sẽ không có cảm giác an toàn.
Cô không tự chủ được mà nghĩ tới Uông Nhận, lúc Uông Nhận ngủ bên cạnh cô, từ trước đến nay cô đều không có bất an, ngược lại trong lòng còn có thể cảm thấy kiên định.
Thật sự là khó hiểu, bọn họ lại chưa từng quen biết, La Vũ có chút tâm phiền ý loạn.
Sự thật chứng minh, vận may của cô thật sự không tốt lắm, sợ cái gì thì đến cái đó, sáng thứ tư, bệnh nhân mới ở giường 11 đến, là một cô gái hơn ba mươi tuổi, người chăm sóc là đàn ông, cao lớn thô kệch, để đầu đinh, còn có bụng bia.
La Vũ Vi theo bản năng kéo rèm lên, lại bị đối phương kéo ra, người nọ đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, thô lỗ nói: "Ban ngày kéo rèm cái gì?"
La Vũ Vi xem xét thời thế, không dám xung đột với đối phương, nhẹ nhàng nói một tiếng "Xin lỗi", cuộn tròn thành một con chim cút trên giường.
——
Thứ tư tuần này, vốn dĩ Uông Nhận không cần đi công tác, kết quả buổi sáng vừa đến vị trí làm việc, đồng nghiệp ở văn phòng Ôn thị liền gọi điện thoại cho anh, nói buổi chiều Ôn thị có một cuộc họp hội nghị học thuật tạm thời, hy vọng Uông Nhận có thể đi hỗ trợ kỹ thuật về phương diện sản phẩm.
Uông Nhận hết cách, chỉ có thể nộp đơn xin đi công tác trong hệ thống, khi lựa chọn ngày đi công tác, anh do dự một hồi.
Ngồi tàu cao tốc đi Ôn thị mất hơn hai giờ, buổi họp bắt đầu lúc ba giờ chiều, có thể phải năm sáu giờ mới kết thúc, còn có tiệc tối, dựa theo thông lệ của công ty, hẳn là thứ tư anh phải đi, thứ năm về, đêm đó ở Ôn thị.
Uông Nhận chậm chạp nhấn nút xác định, luôn cảm thấy có lẽ tối nay mình sẽ có sắp xếp khác.
Lúc Bảo Thành Tài đi ra khỏi phòng làm việc thấy Uông Nhận còn ngồi ở vị trí làm việc, kỳ quái hỏi: "Không phải cậu phải đi Ôn Thị sao? Sao còn chưa đi? Cẩn thận lát nữa không kịp."
"À, em nộp đơn, nộp xong rồi đi." Uông Nhận bất đắc dĩ nhấn nút xác nhận, thu dọn túi máy tính, vội vàng rời khỏi công ty.
Một giờ rưỡi chiều, anh xuống xe ở ga tàu cao tốc Ôn Thành, đón xe đến hội trường, đoạn đường này, anh đều đang chuẩn bị phát biểu và giải đáp thắc mắc trong hội nghị, lúc đến hội trường, trong lòng đã nắm chắc.
Cuộc họp diễn ra rất thuận lợi, đối với các câu hỏi của khách hàng và khách hàng tiềm năng về sản phẩm, Uông Nhận đứng trên sân khấu giải đáp từng câu hỏi một.
Anh mặc một bộ âu phục sẫm màu, tự tin lại chuyên nghiệp, sớm đã không còn khẩn trương luống cuống như lúc mới vào nghề, hiện tại chỉ cần chuẩn bị hai ba tiếng, Uông Nhận đã có thể gặp mặt mấy trăm người, chậm rãi nói chuyện.
Sau khi hội nghị kết thúc, ngay sau đó là tiệc tối, Uông Nhận nhìn thoáng qua thời gian, còn chưa tới sáu giờ, trời đã tối, anh đứng ở cửa hội trường, mở app kiểm tra vé tàu cao tốc về Tiền Đường ngay trong tối đó.
Phần lớn đều không có vé, chỉ có chuyến xe lúc 19 giờ 22 phút còn một ghế, 21 giờ 40 phút sẽ đến Tiền Đường.
Tim Uông Nhận lại đập nhanh, có đồng nghiệp ở văn phòng địa phương đến nói chuyện phiếm với anh, anh vừa gõ điện thoại vừa nói: "Xin lỗi, tôi đổi vé xe trước."
"Đổi vé? Đổi hôm nào?" Người nọ hỏi.
Uông Nhận nói: "Tôi muốn trở về tối nay, tôi còn chưa đặt khách sạn, không cần trả, anh nói với lãnh đạo của anh một tiếng giúp tôi, bây giờ tôi phải đến ga tàu cao tốc, trong nhà có chút việc, cám ơn."
Người nọ nói: "Ồ, được, vậy cậu đi đi."
Uông Nhận cầm túi đựng laptop chạy đi, bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến ga tàu cao tốc Ôn Thị, sau khi kiểm tra an ninh thì đến cửa soát vé, thời gian là 18 giờ 42 phút.
Anh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì một đường chạy chậm mà cảm thấy khát nước, liền đi đến cửa hàng tiện lợi trong nhà ga mua nước khoáng uống, lúc đi ra cửa hàng tiện lợi mắt anh sáng lên -- cách đó không xa lại có một cửa hàng đang bán hạt dẻ rang đường.
Mùa đông là mùa thịnh vượng của các loại thực phẩm xào, rất nhiều người thích ăn hạt dẻ rang đường thơm ngọt nóng hổi, Uông Nhận đi đến cửa hàng, bảo ông chủ cân một cân, còn làm hộp quà. Anh ôm hộp quà vào trong ngực, có thể sờ được nhiệt độ hạt dẻ, tiếp theo đi trở về cửa soát vé, chờ đợi lên xe.
21 giờ 40 phút, đoàn tàu đến ga tàu cao tốc Tiền Đường đúng giờ, Uông Nhận đã sớm chờ bên cửa xe, cửa xe vừa mở đã vọt ra ngoài.
Từ trước đến nay anh chưa từng dùng tốc độ như vậy ra khỏi trạm, thang cuốn cũng không đi, một đường chạy xuống theo cầu thang, chạy qua lối đi nhỏ, lại lao về phía chỗ xếp hàng đón taxi.
Cuối cùng anh ngồi lên một chiếc taxi, ôm hạt dẻ rang đã nguội lạnh trong lòng, nói với tài xế: "Bác tài, phiền bác, đến Bệnh viện bảo hiểm phụ nữ."
22 giờ 27 phút, Uông Nhận xuống xe trước cửa Bệnh viện bảo hiểm phụ nữ, tay trái xách túi laptop, tay phải ôm hộp hạt dẻ, sải bước xông về phía tòa nhà số 3.
Thật ra lúc này đã qua thời gian thăm hỏi, may mắn là bảo vệ dưới lầu nhận ra Uông Nhận, không ngăn anh lại, còn cười hì hì nói: "Hôm nay tan làm muộn phải không?"
Uông Nhận đi vào thang máy rồi ấn tầng mười, lúc này mới rảnh tay chỉnh lại tóc tai và vạt áo.
Anh cố gắng hít sâu, muốn điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, thả lỏng, nhàn nhã, không cố ý, anh tưởng tượng mình chính là một người làm công vừa mới tăng ca xong, tiện đường tới thăm một người bạn nằm viện, lại thuận tiện mang cho cô một phần hạt dẻ rang đường.
Đến tầng mười, Uông Nhận đi ra khỏi thang máy, đi về phía gian phòng bệnh quen thuộc – gian thứ tư đếm ngược từ dưới lên của hành lang.
Cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong một mảnh tối đen, lóe lên vài tia sáng từ màn hình điện thoại di động, Uông Nhận nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cô gái trên giường chăm sóc bên giường số 10 ngồi dậy, hỏi: "Ai vậy?"
Uông Nhận nói: "Xin chào, xin lỗi, tôi tới tìm bệnh nhân giường 12."
Người phụ nữ nói: "Buổi chiều cô ấy đã xuất viện, hiện tại giường 12 không có ai."
Uông Nhận không lên tiếng, người đàn ông bên giường lại hét lên: "Là tìm cô bé kia sao? Cô ấy xuất viện rồi! Vốn dĩ là ngày mai ra, không biết làm sao lại nhất định phải xuất viện vào hôm nay, bác sĩ liền làm thủ tục, đồ đạc đều được chuyển đi hết rồi!"
Uông Nhận: "......"
Danh Sách Chương: