• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đông gió lạnh thấu xương, một mình Uông Nhận đi ở đầu đường, tâm tình phức tạp, bước chân thong thả, trong lòng còn ôm hộp hạt dẻ rang đường kia.
Đi tới đi lui, anh lại quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà của Bệnh viện bảo hiểm phụ nữ, tên bệnh viện phát sáng rõ ràng trong đêm tối, anh nghĩ đến một tuần qua, người và chuyện gặp phải trong phòng bệnh ba người kia, đột nhiên đáy lòng sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
Giường 10, giường 11, giường 12, phòng bệnh vẫn như cũ, nhưng tất cả mọi người bên trong đều đã thay đổi.
Giống như kết thúc một vở kịch, ngay cả cơ hội chào tạm biệt cũng không để lại cho anh, Uông Nhận quay đầu lại nhẹ nhàng thở dài, lại lắc đầu, tự giễu cười ra tiếng.
Anh mở hộp hạt dẻ rang đường trên tay ra, lấy ra một hạt bóc vỏ ăn, hạt dẻ nguội nên không ngon lắm, Uông Nhận nhíu mày ghét bỏ, cảm thấy cho dù nó nóng, mùi vị cũng không bằng túi anh mua ở cửa tiểu khu.
Anh cố chấp cho rằng đây là lời hứa anh đã hứa với La Vũ Vi – chờ cô khỏe lại, tôi mua hạt dẻ rang đường cho cô ăn.
Có lẽ, căn bản La Vũ Vi không nhớ được chuyện này.
  ——
Trưa thứ năm, Uông Nhận kết thúc công việc buổi sáng, các đồng nghiệp thảo luận nên ra ngoài ăn cơm hay gọi đồ ăn bên ngoài, có người hỏi anh: "Renick, cậu ăn lẩu cay không?"
Uông Nhận như không nghe thấy, khoanh tay ngồi trên ghế làm việc nhìn chằm chằm máy tính đến xuất thần, đột nhiên Alan khoác tay lên vai anh, cúi người xuống, đọc tên ghi chú wechat trên máy: "Lý, Nhạc, San, ui!"
"Không phải." Uông Nhận tắt máy, sắc mặt mất tự nhiên: "Buổi trưa ăn gì?"
Alan nói: "Mình còn đang hỏi cậu đấy, cậu có ăn lẩu cay không?"
Uông Nhận nói: "Ăn đi, cậu gọi gì cũng được."
Alan đi gọi đồ ăn bên ngoài, Uông Nhận lại mở wechat một lần nữa, tiếp tục ngẩn người nhìn hộp thoại của Lý Nhạc San. Anh rối rắm cả buổi sáng, muốn liên lạc với Lý Nhạc San một chút, lại không biết nên nói cái gì, đang do dự thì đột nhiên trên tay hiện ra một cuộc gọi thoại, rõ ràng đối phương là Lý Nhạc San!
Uông Nhận nhanh chóng nối máy, bình tĩnh mở miệng: "Xin chào."
Trong tay truyền đến giọng nói của Lý Nhạc San: "Xin chào! Là Uông tiên sinh sao?"
Uông Nhận: "Là tôi, Tiểu Lý, cô gọi tôi là Uông Nhận là được."
"Được rồi, Uông Nhận, tôi không quấy rầy công việc của anh chứ?"
"Không có, bây giờ là nghỉ trưa."
"À, cái đó ... Tôi muốn nói với anh một tiếng, hôm qua La Vũ Vi xuất viện, bác sĩ cho phép."
Uông Nhận phát huy diễn xuất, như là rất vui vẻ: "Vậy sao? Vậy quá tốt, cô nói với cô ấy giúp tôi, à ... chúc cô ấy sớm ngày bình phục, sau khi về nhà cũng không được cẩu thả, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, bác sĩ Trình nói phải qua hai ba tháng nữa cô ấy mới có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường." 
"Cám ơn, tôi sẽ nói với cô ấy." Giọng nói của Lý Nhạc San mang theo ý cười, "Thật ra... hôm nay gọi điện thoại cho anh là muốn hỏi, anh đã tính số tiền đó chưa? Nếu không tính cũng không sao, La Vũ Vi bảo tôi chuyển khoản cho anh, cô ấy là như vậy, một là một hai là hai, tính toán rất rõ ràng, anh không báo sổ sách lại đây, chuyện này sắp thành tâm bệnh của cô ấy rồi."
Uông Nhận nói: "Thật ra không nhiều."
Lý Nhạc San nói: "Không nhiều cũng phải đưa, tiền này không thể do anh bỏ ra được, như vậy đi, lát nữa cúp máy tôi sẽ chuyển khoản cho anh, anh nhận đi, cũng đừng tính nhiều ít nữa, được không?"
Uông Nhận nói: "Được, cô chỉ cần chuyển hai trăm thôi."
"Hai trăm thì quá ít, ngày đó chúng tôi đi siêu thị xem, có mấy thứ còn rất đắt." Lý Nhạc San nói xong liền muốn cúp điện thoại, "Vậy cứ như vậy đi, tôi không quấy rầy anh nghỉ trưa nữa, bye bye."
"Đợi đã." Uông Nhận gọi cô ấy lại.
Lý Nhạc San: "Sao vậy?"
Uông Nhận nói: "Cô ấy ... chính là Tiểu La, hiện tại sức khỏe của cô ấy không có vấn đề gì chứ?"
Lý Nhạc San nói: "Yên tâm đi, cô ấy không sao, tôi thuê một dì giúp việc theo giờ giúp cậu ấy, mỗi ngày đều đến quét dọn vệ sinh và nấu cơm, gần đây cậu ấy cũng không đi làm, chỉ ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng một thời gian là được rồi."
"Vậy thì tốt." Uông Nhận không tìm được lý do để tiếp tục trò chuyện, "Vậy... tôi cúp máy, phải đi ăn cơm trưa."
Lý Nhạc San: "Đi đi, La Vũ Vi nói lần này nằm viện thật sự rất cảm kích sự giúp đỡ mọi người, chúc anh tương lai tất cả thuận lợi, bye bye!"
Uông Nhận: "Bye bye, cũng chúc cô ấy mọi chuyện đều tốt đẹp."
  ——
Lý Nhạc San kết thúc cuộc trò chuyện, nghiêng đầu hỏi La Vũ Vi bên cạnh: "Cậu đều nghe thấy rồi, mình nói không sai gì chứ?"
La Vũ Vi lười biếng nằm trên sô pha: "Không sai, rất OK, cậu mau chuyển tiền cho anh ấy đi, xem như hoàn toàn giải quyết việc này."
Lý Nhạc San hỏi: "Chuyển bao nhiêu? 500 có đủ không?"
La Vũ Vi nói: "Chuyển một ngàn đi."
"Một ngàn?!" Lý Nhạc San sợ ngây người, "Cần gì nhiều như vậy!"
La Vũ Vi: "Vậy cậu chuyển tám tám tám đi, dễ nghe một chút."
"Tám tám tám cũng quá nhiều, có thể chuyển sáu sáu sáu hay không?"
La Vũ Vi không kiên nhẫn, khoát tay nói: "Tùy cậu tùy cậu."
Vì vậy, Uông Nhận nhận được chuyển khoản của Lý Nhạc San, một chuỗi con số rất vui vẻ: 666,666.
Anh rơi vào trầm tư, cảm thấy mình giống như một lão Lục.
Tiền nhất định là nhiều, nhưng Uông Nhận có thể hiểu được dụng ý của La Vũ Vi, ngay cả năm vạn kia cô cũng có thể trả lại cho Thẩm Quân Trì, tiền phẫu thuật, tiền viện phí cũng không cho đối phương trả, là một cô gái có lòng tự trọng rất mạnh. Nhất định cô không thích nợ người khác tiền, nợ nhân tình, thật ra 666.666 này chính là mua đứt, là muốn nói với Uông Nhận rằng sau này cô và anh sẽ không còn liên lạc nữa.
-- Nếu đó là ý muốn thực sự của cô ấy, mày nên tôn trọng và chấp nhận nó.
Đây là lời Uông Nhận tự mình nói, anh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định tôn trọng ý nguyện của La Vũ Vi, cũng tiếp nhận kết quả này.
Anh nghĩ, nên dừng lại ở đây thôi.
  ——
Nhìn Uông Nhận nhận hơn 600 tệ, Lý Nhạc San hài lòng thu tay lại, nói: "Mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, cũng nên quay về công ty tiếp tục làm việc, cậu ở nhà một mình không sao chứ?"
La Vũ Vi nói: "Không sao, cám ơn cậu, Đại Phật."
"Đừng khách khí với mình", Lý Nhạc San nói, "Mình nhắc nhở cậu, bác sĩ bảo cậu nghỉ ngơi một tháng rồi mới đi làm, cậu nên nghe lời bác sĩ, ông chủ của cậu còn chưa cho cậu làm việc, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Còn nữa, tháng sau là sang năm mới rồi, cậu có tính toán gì không?"
La Vũ Vi nhún nhún vai: "Không có tính toán gì, cứ ở đây đón năm mới đi."
Lý Nhạc San hỏi: "Cậu vẫn không về nhà sao?"
"Không muốn về." La Vũ Vi nói, "Thật ra mấy năm nay mình rất bận, cũng chưa từng nghỉ dài hạn, vừa lúc nhân dịp này nghỉ ngơi một thời gian, năm sau lại bắt đầu làm việc."
Lý Nhạc San đề nghị: "Cậu có muốn đến nhà mình đón năm mới không? Dù sao cậu cũng quen biết người nhà mình."
La Vũ khẽ lắc đầu, "Đến lúc đó thân thích nhà cậu lại hỏi mình vì sao không trở về nhà đón năm mới, thật phiền, mình thật sự không biết đón năm mới ở đâu, một mình cũng không sao, cậu cứ mặc kệ mình, mau đi làm đi!"
"Được rồi, mình đi đây." Lý Nhạc San mặc áo khoác dày lông xù, vẫy tay với La Vũ Vi, "Bye bye, chăm sóc tốt bản thân nha."
"Biết rồi, bye bye."
Chờ Lý Nhạc San rời đi, La Vũ Vi mới chậm rãi đứng dậy từ trên sô pha, cô mặc một bộ áo ngủ nhung san hô màu vàng nhạt, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Căn hộ nhỏ kiểu Loft này có một tấm kính sát sàn khổng lồ, ánh sáng đặc biệt tốt, khiến cô rung động khi lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng mẫu.
Phòng ở tầng hai mươi lăm, tầm nhìn rất tốt, La Vũ Vi làm một quầy bar nhỏ bên cửa sổ, cô từng sóng vai ngồi bên quầy bar uống rượu với Thẩm Quân Trì, ngắm cảnh đêm, lúc đó cô không có phiền não, tiếng cười tùy ý, ánh mắt sáng ngời, cồn nhuộm đỏ hai gò má cô, cô cảm thấy mình là người tự do nhất, vui vẻ nhất trên thế giới này.
Mà hiện tại, trong phòng đã không còn đồ đạc của Thẩm Quân Trì, anh ta dọn rất kỹ, ngay cả dép lê cũng mang theo.
Bắt đầu từ hôm nay, La Vũ Vi trở thành một trạch nữ triệt để, mỗi ngày từ sáng đến tối đều ở nhà, dì giúp việc theo giờ sẽ tới trước buổi trưa, quét dọn vệ sinh một chút, lại làm cho cô bữa cơm, chia làm hai phần, một phần ăn trưa, một phần ăn tối, đồ ăn sáng thì do chính cô giải quyết.
Thỉnh thoảng Lý Nhạc San sẽ mang theo hai ly trà sữa nóng đến uống cùng cô, hai cô gái ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, xem phim, nếu cuối tuần trời đẹp, Lý Nhạc San sẽ cùng La Vũ Vi xuống lầu tản bộ, phơi nắng.
Mỗi ngày La Vũ Vi đều phải uống thuốc, có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần hồi phục, cuối cùng có một ngày, cô không còn cảm nhận được đau đớn ở vết mổ dưới bụng trái nữa, lúc ngủ có thể tùy tiện xoay người, chỉ là vẫn chưa thể làm động tác quá lớn.
Vết sẹo kia đã nhạt hơn, dần dần biến thành màu hồng phấn, La Vũ Vi nghĩ chờ vết sẹo hoàn toàn tốt lên cô sẽ xăm, nếu không cô mặc đồ hở rốn sẽ rất khó coi.
Rút ra khỏi công việc, cuộc sống có nhịp độ nhanh, lúc đầu La Vũ Vi còn không thích ứng lắm, dần dần bắt đầu hưởng thụ lạc thú nằm thẳng.
Một số thứ trước đây không có thời gian chơi, bây giờ đều có thể thử từng thứ một, cô mua cho mình mấy hộp Lego, lại mua mấy hộp ghép hình, không có việc gì liền trải trên mặt đất liều mạng chơi.
Cô còn mua vài phần hoa tươi và bùn hoa trên mạng, chơi cắm hoa theo ý mình.
Có một ngày, cô hoàn thành một tác phẩm cắm hoa, cảm thấy bản thân cắm rất tốt, liền đặt lên quầy bar chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: Dừng bước, chậm rãi hưởng thụ cuộc sống một chút.
Phần lớn bài đăng trước đây của cô đều chia sẻ hình ảnh làm việc, rất ít khi đăng tải trạng thái cuộc sống, đây là bài đăng đầu tiên sau khi phẫu thuật, rất nhanh đã thu được rất nhiều lượt like và bình luận.
Đương nhiên, Thẩm Quân Trì và người nhà của anh ta đã bị cô xóa khỏi danh sách bạn tốt.
La Vũ Vi đăng không lâu, có một người bạn cũ gọi điện thoại cho cô, đối phương tên là Tằng Minh, tên giống nam, nhưng trên thực tế là một chị gái hơn ba mươi tuổi.
Tăng Minh hỏi: "Tiểu La, gần đây bận gì vậy, sao còn chơi cắm hoa nữa?"
La Vũ Vi nói: "Thời gian trước em mới làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, phải ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm sao."
"Ôi? Phẫu thuật gì vậy? Có sao không?"
Đương nhiên La Vũ Vi sẽ không tuyên truyền chuyện này: "Phẫu thuật nhỏ thôi, đã khỏi rồi, không có chuyện gì.
Tăng Minh nói: "Chị hỏi em, bây giờ anh còn làm việc dưới tay ông chủ thổ kia không?"
"Cái gì mà ông chủ thổ! Người ta họ Dương!" La Vũ Vi mỉm cười đáp, "Em vẫn còn làm ở đó, sao vậy? Dương tổng đối xử với em rất tốt."
Tằng Minh nói: "Tiểu La, chị vẫn cảm thấy em làm việc ở đó có chút *đại tài tiểu dụng, hiện tại bên chị đang thiếu người, chờ sức khỏe của em tốt lên, em có muốn cân nhắc đến chỗ này của chị hay không?"
La Vũ Vi suy nghĩ một chút, nói: "Chị Tằng, công ty chị là công ty tổ chức sự kiện, hình như không quá liên quan đến chuyên ngành của em?"
"Chị là nhìn trúng khả năng của em, làm việc đáng tin cậy, ánh mắt lại rất tốt, chỗ này của chị không thiếu khách hàng, nhà cung cấp nhân mạch cũng đầy đủ, chỉ là thiếu nhân tài tổ chức kế hoạch."
La Vũ Vi động tâm, nhưng có một chuyện thực tế cản trở cô, bĩu môi nói: "Nhưng em đã mua nhà rồi."
"Có thể cho thuê nhà!"
La Vũ Vi luyến tiếc, nói: "Chị Tằng, chị để em suy nghĩ một chút đi, Dương tổng đối xử với em rất tốt, nếu em không làm nữa, có chút phụ lòng ông ấy, như vậy đi, em sẽ cho chị câu trả lời chính xác trước Tết, nếu muốn đi thì cũng phải đợi năm sau."
Tăng Minh nói: "Được, vậy chị chờ tin tức của em, chị thật sự rất muốn em tới giúp chị, Tiểu La, chị vẫn luôn cảm thấy em không nên ở lại Tiền Đường."
Tăng Minh có vài công ty trên danh nghĩa, lớn nhất là một công ty truyền thông văn hóa, vài năm trước chủ yếu phát triển nghiệp vụ tổ chức sự kiện cao cấp, địa điểm đăng ký là ở Thượng Hải, trụ sở chính ở khu vực Lục Gia Chủy, La Vũ Vi đã đi tham quan, nơi làm việc vô cùng khí phái, khiến người ta hướng tới.
La Vũ Vi và Tằng Minh quen biết nhau đã lâu, năm tốt nghiệp, nếu La Vũ Vi đi Thượng Hải phát triển, thực ra điểm dừng chân chính là công ty của Tằng Minh. Mấy năm nay, La Vũ Vi thấy Tằng Minh càng làm càng lớn, nói thật, cô có chút hối hận.
Nhưng bây giờ có thể làm gì đây? Cô đã mua nhà rồi, tuy rằng triển lãm của ông chủ Dương thấp kém, nhưng tốt xấu gì cũng là lĩnh vực chuyên môn của cô, thời gian làm việc rất tự do, thu nhập cũng không tệ, La Vũ Vi không có động lực đặc biệt mạnh để rời khỏi Tiền Đường.
Đối với thành phố Tiền Đường này, cô cảm thấy mình có tình cảm phức tạp, năm 19 tuổi đến đây học đại học, cô chỉ là một con chim nhỏ vừa bay ra khỏi lồng giam, Tiền Đường dịu dàng bao dung cô, cho cô không khí tự do, sân thượng rộng lớn, cánh chim của chim nhỏ dần dần đầy đặn, không bao giờ muốn trở về nhà nữa.
Ở đây cô còn quen biết Lý Nhạc San, lại quen biết Thẩm Quân Trì, La Vũ Vi muốn kết hôn với Thẩm Quân Trì, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cô yêu thành phố Tiền Đường này, cuối cùng quyết định mua nhà an cư ở đây.
Hiện tại lại như vậy, La Vũ Vi cũng không nói được rốt cuộc quyết sách lúc trước của mình có sai lầm hay không.
Đi một bước tính một bước đi, cô nghĩ, chuyện quan trọng nhất trước mắt là hồi phục sức khỏe, ngàn vạn lần đừng để lại di chứng gì.
Một tháng sau khi làm xong phẫu thuật, cách ngày mừng năm mới còn khoảng mười ngày, vào một buổi chiều trung tuần tháng một, một mình La Vũ Vi đến bệnh viện làm kiểm tra, sau khi làm các hạng mục kiểm tra, bác sĩ Trình nói cô khôi phục không tệ, có thể trở lại cương vị công tác.
Rời khỏi bệnh viện, La Vũ Vi lái xe về nhà, đậu xe ở kho, mang theo một túi thuốc mới kê đi thang máy lên lầu. Phòng của La Vũ Vi là phòng 2506 ngoài cùng, cô đi vòng qua hành lang, đột nhiên một người xuất hiện trước mặt.
La Vũ Vi giật nảy mình, đợi sau khi thấy rõ người nọ là Thẩm Quân Trì với khuôn mặt đau khổ, thật sự là da đầu đều muốn nổ tung.
Lại là bộ dáng này! Lại là bộ dáng này! Lại là bộ dáng này!!
Vô tận! Trò cũ nặng nề! Âm hồn bất tán!!!
Sắc mặt La Vũ Vi không chút thay đổi vòng qua Thẩm Quân Trì, bước nhanh về phía cửa vào nhà, Thẩm Quân Trì đuổi theo phía sau cô, giữ chặt cánh tay cô, nói: "Vũ Vi, anh muốn nói chuyện với em."
La Vũ Vi khẽ vung tay anh ta ra: "Chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi!"
Thẩm Quân Trì nói: "Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, Vũ Vi, cả tháng nay anh luôn tự kiểm điểm lại, anh biết mình sai ở chỗ nào, nhận được điện thoại của em thì nên lập tức chạy về ngay, lúc đó anh choáng váng, em mắng anh đi, đánh anh đi, anh..."
La Vũ Vi không tránh thoát khỏi tay anh ta, trong lòng có chút sợ hãi, "Thẩm Quân Trì, anh trưởng thành một chút được không! Chúng ta đã chia tay rồi! Anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa! Tôi không nợ anh cái gì! Anh buông tha cho tôi đi!"
Thẩm Quân Trì nói khóc là khóc, nước mắt chảy ào ào: "Vũ Vi, anh thật sự rất yêu em, em tha thứ cho anh, anh bảo mẹ anh đến xin lỗi em, mẹ và anh cam đoan, vĩnh viễn sẽ không bắt nạt em nữa!"
La Vũ Vi cực kỳ mệt mỏi, ra sức giãy dụa, "Tôi không muốn gặp lại anh, không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào trong nhà anh, anh đi nhanh lên!"
Có hộ gia đình khác mở cửa đi ra xem xét tình hình, Thẩm Quân Trì cũng biết xấu hổ, không thể không buông tay ra, La Vũ Vi nhân cơ hội xông tới cửa nhà, run rẩy ấn khóa vân tay, sau khi cửa chính mở ra thì lắc mình đi vào, cô đóng cửa rất mạnh, còn không quên khóa trái cửa.
May mắn, cô đã đặt lại dấu vân tay khóa cửa, còn đổi mật mã, cho nên Thẩm Quân Trì mới không vào được phòng.
Cũng không biết anh ta đã tới mấy lần, La Vũ Vi đoán, bởi vì biết gõ cửa thì nhất định cô sẽ không mở, cho nên anh ta mới có thể đứng ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ.
La Vũ Vi đứng ở trong phòng khách lo âu xoay vòng, cô biết tính tình của Thẩm Quân Trì, nói dễ nghe một chút gọi là ngây thơ, nói khó nghe là cố chấp, anh ta đã thành công quá nhiều lần, có phải lúc này đây cũng sẽ như vậy hay không? Lấy cái chết quấn quít lấy cô, như vậy có thể khiến trái tim cô đổi ý sao?
Anh ta sai rồi, lúc trước anh ta có thể thành công là bởi vì trái tim của cô còn chưa chết, mà bây giờ, trái tim của cô đã chết một cách triệt để!
La Vũ Vi ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài, trên hành lang không có bóng dáng của Thẩm Quân Trì, cô chưa hoàn hồn, sau khi suy nghĩ xong, quyết đoán cầm lấy điện thoại gọi điện thoại cho Tằng Minh.
"Hi, Tiểu La, buổi chiều tốt lành!"
La Vũ Vi lập tức nói: "Chị Tằng, em muốn hỏi chị, chuyện lần trước chị nói với em, còn giữ lời không?"
Tăng Minh là người thông minh, vừa nghe liền biết có hi vọng, vui mừng nói: "Có chứ, em suy nghĩ kỹ chưa?"
"Kỹ rồi, bây giờ em có thể trả lời chị." La Vũ Vi nói, "Qua năm mới, em sẽ đi Thượng Hải."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK