Tiếng bước chân của Trần Mộc Miên vang lên đều đều trên cầu thang, khiến bọn người ở trong nhà không kìm được mà ngẩng đầu nhìn, nhưng chẳng ai dám ngăn cản. Ngay cả quản gia cũng làm như không thấy, không nói một lời nào.
Chỉ có dì Hàn đứng trên lầu, giả vờ gọi lớn: “Mộc Miên, con tính đi đâu vậy? Ngoài kia loạn lắm, con gái nhà lành đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Trần Mộc Miên bỗng dừng lại, quay đầu nhìn dì Hàn.
Dì Hàn bị ánh mắt của cô làm cho nghẹn lời, tay cầm khăn vặn vẹo, giọng nói đầy giả tạo: “Mộc Miên, đừng giận cha con. Ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Trần Mộc Miên lại nở một nụ cười, nụ cười đầy ẩn ý khiến dì Hàn cảm thấy như mình đang rơi vào hố băng, không kìm được mà rùng mình. Những lời định nói ra cuối cùng cũng nghẹn lại trong cổ họng, còn Trần Mộc Miên thì đã đi xa.
“Má, hồi nãy sao má lại cản nó, lỡ nó không chịu đi thì sao?” Trần San Na bĩu môi, giọng đầy vẻ bất mãn.
Dì Hàn lúc này mới hoàn hồn, cười nhẹ, chỉnh lại tóc, vẻ mặt đầy khinh miệt: “Con biết gì mà nói, cái thứ con nít đó, hễ mình càng khuyên là nó càng muốn đi. Má cố ý nói vậy để người ta biết là má đã can ngăn, nhưng nó thì bất hiếu, lại đi cãi lời cha mà bỏ nhà đi. Ông tánh tình như vậy, ghét nhất là mấy đứa có cái tánh như nó.”
Trần San Na hỏi tiếp: “Vậy nó có quay về không má?”
“Nghĩ gì vậy, một đứa con nít mười mấy tuổi, ở Thượng Hải này không có chống lưng, lỡ biến mất rồi thì biến mất luôn.” Nghĩ tới đó, dì Hàn quay người vào phòng, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
Trần Mộc Miên đeo bọc hành lý ra khỏi nhà, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nhưng dù không phải vì dì Hàn, cái nhà này trước mắt cũng không thể ở được nữa.
Đàm Thuần Chi, cái gã ma này không biết từ đâu mà xuất hiện, ban ngày ban mặt cũng có thể hiện hình. Điều cô cần làm ngay là tìm một ông thầy cao tay để trấn áp cái gã ma này.
Ngoài kia, trời nắng đẹp, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống đường, làm tâm trạng Trần Mộc Miên cũng trở nên khá hơn đôi chút.
Cô nghĩ ngợi rồi gọi một chiếc xe kéo.
“Anh ơi, anh có biết gần đây có ông thầy pháp nào giỏi không?”
Người kéo xe nghe cô hỏi thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng tốt bụng chỉ dẫn: “Cô em hỏi đúng người rồi đó. Qua ba con đường nữa là có tiệm Vân Sơn, ở đó có ông thầy coi bói, tài phép giỏi lắm.”
“Ông ta có trừ ma được không?” Trần Mộc Miên hỏi thêm.
Người kéo xe đáp: “Dĩ nhiên là được rồi. Không giấu gì cô em, tui đã tận mắt thấy ổng trừ ma, giỏi lắm.”
Trần Mộc Miên gật gù, rồi nói: “Vậy anh làm ơn kiếm cho tôi cái khách sạn nào gần đó.”
Người kéo xe ngẩn người, hỏi kỹ vậy mà không phải để đi coi bói? “Sao, anh không biết chỗ nào có khách sạn thích hợp hả?”
“Biết, biết chớ.” Người kéo xe cười cười, rồi quay xe, đưa cô qua con đường đó.
Trần Mộc Miên đến Thượng Hải, mang theo không ít tiền bạc. Bà nội cô thương cháu, để lại cho cô một số tiền lớn, sợ sau này cô lên Thượng Hải sẽ bị dì Hàn ức hiếp.
Nghĩ đến bà nội, lòng Trần Mộc Miên chợt chua xót. Nếu bà nội không mất, thì làm sao cô phải đến đây chịu khổ như vậy.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, nhân viên khách sạn đưa cô lên phòng rồi vội vàng rời đi, dáng vẻ khá vội vã.
Trần Mộc Miên để hành lý xuống, thay bộ quần áo khác, chuẩn bị đi tìm ông thầy bói. Nhưng vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con từ phòng bên cạnh.
Cô ngước mắt nhìn về phía cuối hành lang, tiếng khóc cứ thỉnh thoảng lại vọng tới, nghe rợn người. Cô còn nghe tiếng người đàn bà mắng mỏ, có vẻ như đang trách đứa trẻ không biết điều.
Trần Mộc Miên không muốn bận tâm đ.ến chuyện của người khác, liền vội vàng rời khỏi khách sạn.
- -----oOo------