thời. Bộ váy màu hồng thêu hoa mẫu đơn, tôn lên vẻ duyên dáng, yêu kiều của
cô. Anh đích thân búi tóc cho cô, cài thêm trâm vàng ngọc hình cánh bướm,
biến cô thành một mỹ nhân cổ điển.
“Chiếc vòng mẹ tặng đâu, đeo vào đi.” Đàm Thuần Chi tự tay đeo lên cổ tay cô
chiếc vòng ngọc bích bóng loáng, khiến cô trông càng thêm quý phái.
Anh hài lòng nhất với bộ trang phục kín đáo từ đầu đến chân này. Dù tôn lên
vóc dáng thon thả của cô, nhưng cũng đủ để che chắn ánh mắt của đàn ông
khác.
Trần Mộc Miên có phần hụt hẫng: “Em vẫn muốn thử mặc váy Tây.”
Đàm Thuần Chi bật cười bên tai cô: “Được thôi, để lần sau anh kiếm cho em vài
chiếc váy đẹp, để em mặc thỏa thích.”
Cô nghe vậy lập tức trở nên vui hơn, không hề để ý ánh mắt anh đầy vẻ tính
toán. Đó là ánh mắt của con sói đang bẫy con thỏ, còn con thỏ thì chẳng hề hay
biết mình gặp nguy hiểm.
Bà Đàm biết hôm nay vợ chồng cô sẽ về thăm nhà, đã chuẩn bị sẵn lễ vật. Chiếc
xe hơi đen hiệu Ford dừng trước cửa, bà đích thân tiễn hai người lên xe, không
quên dặn dò: “Chí Văn, về nhà cha má vợ phải chăm sóc tốt cho vợ con đấy.”
Dù nói vậy, nhưng Trần Mộc Miên hiểu rõ, ý bà là cô phải chăm sóc tốt cho
Đàm Thuần Chi.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, thì Đàm Thuần Chi đã ôm cô vào lòng, cười đáp:
“Má yên tâm, vợ con, con còn chưa thương yêu đủ.”
Trần Mộc Miên ngại ngùng liếc nhìn anh, rồi theo lời dặn dò của bà Đàm mà
lên xe.
Khi chiếc xe đã đi xa, bà Đàm mới quay về nhà.
Trần Mộc Miên nhìn tài xế phía trước, rồi lại nhìn Đàm Thuần Chi, có điều gì
đó muốn nói nhưng ngại ngần.
Đàm Thuần Chi búng ngón tay, giữa ghế trước và sau xuất hiện một vách ngăn
vô hình. Trần Mộc Miên vội hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Em muốn nói gì thì nói đi. Có cái này, tài xế không nghe được gì đâu.” Anh
đáp rồi còn bổ sung đầy ngụ ý: “Cũng chẳng nhìn thấy đâu.”
Cô không tin: “Thật sao?”
Đàm Thuần Chi kéo cô vào lòng, hôn nhẹ, tay anh lướt vào trong áo xoa nắn
ngực cô: “Nếu không tin, mình thử xem sao. Anh chưa từng làm chuyện đó trên
xe.”
Trần Mộc Miên bực bội đẩy tay anh ra: “Em muốn nói là lát nữa về nhà em, bất
kể cha em nói gì, anh cũng không được đồng ý.”
Đàm Thuần Chi bật cười: “Em thật nhẫn tâm, dù sao đó cũng là cha em.”
Trần Mộc Miên khinh thường: “Lúc ông ta bán em đi, sao không nhớ em là con
gái ruột? Biết rõ nhà chồng không tốt mà vẫn gả em qua. Ông ta không thương
em, sao em phải nghĩ cho ông ta? Giờ chỉ cần giữ thể diện cha con là đủ.”
Đàm Thuần Chi vô cùng hài lòng với thái độ này của cô, vì điều anh muốn
chính là Trần Mộc Miên chỉ nhìn và nghĩ đến mình anh, như những ngày cô
sống trong ngôi nhà lớn ấy, ngày ngày chỉ vây quanh anh, dồn hết tâm trí vào
anh.
Anh không kìm được, cúi xuống hôn cô, khi thấy xe sắp đến nơi mới luyến tiếc
buông ra: “Được rồi, nghe em. Anh sẽ không đồng ý bất cứ điều gì ông ấy nói.”
Trần Mộc Miên thở hổn hển, đấm nhẹ vào ngực anh: “Nói rồi không được làm
bậy ban ngày nữa, sao anh cứ thế!”
Đàm Thuần Chi cười lớn: “Cô bé ngây ngô, chắc anh phải đưa em đi xem thế
giới ngoài kia mới được.”
Cô cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý, nhưng chưa kịp nghĩ sâu xa, xe đã
dừng trước dinh thự nhà họ Trần. Từ xa, Trần Mộc Miên đã thấy quản gia đứng
đợi trước cổng.
Ông ta cười khúm núm, không còn dáng vẻ ngạo mạn như trước.
Cô không khỏi nghĩ ngợi, đúng là người ta nói, đàn bà phải gả cao, gả vào nhà
tốt thì ngay cả lúc về nhà cũng được đối đãi khác.