Cô vốn giỏi cầm kỳ thi họa, dù không theo phong cách hội họa phương Tây nhưng nét vẽ lại hết sức tinh tế.
Bạch Thư Kỳ nhìn bức tranh, không ngừng kêu lên: “Đúng, đúng, chính là như vậy. Nếu em nhận ra được khuôn mặt của bà ta thì tốt quá.”
Trần Mộc Miên không để ý đến Bạch Thư Kỳ, trao bức tranh cho bà Bạch.
Vì bức tranh này mà bà Bạch đã đặc biệt thuê một phòng trong khách sạn Hương Châu.
Nhìn bức tranh, bà Bạch càng nhìn càng thấy quen thuộc nhưng vẫn chưa nhớ ra được.
Tương Thông cương quyết đòi đi theo, khi thấy bức tranh thì không khỏi ngạc nhiên: “Cô bé, không ngờ em lại có tài hội họa cao siêu như vậy.”
Trần Mộc Miên tránh xa anh ta một chút, liếc nhìn Bạch Thư Kỳ đang đứng ở góc phòng, rồi nói: “Thưa bà, căn phòng năm xưa Thư Kỳ gặp nạn chính là phòng này phải không?”
Bà Bạch tay run lên, mắt đỏ hoe nhìn cô: “Cô Trần, sao cô biết được điều này?”
“Mơ thấy, nói thật là tôi sinh ra vốn đã nhẹ vía, thường mơ thấy những chuyện kỳ quái. Sư phụ ở đạo quán từng nói, đó là những vong hồn không cam tâm, tìm đến tôi nhờ truyền đạt.”
Bà Bạch không cầm được nước mắt, dùng khăn tay lau, vô cùng ấm ức: “Con trai đáng thương của tôi, năm đó vợ chồng tôi đưa nó đi công tác rồi ở lại khách sạn này. Tôi chỉ xuống lầu gặp một người bạn, thấy nó ngủ say nên để nó ở lại phòng. Ai ngờ lại có kẻ ra tay sát hại nó.”
Bà nức nở kể về chuyện cũ: “Mọi người đều nói do con tôi nghịch ngợm chơi lửa trong phòng nên mới bị thiêu chết, còn liên lụy đến người khác. Nhưng tôi biết, Thư Kỳ không phải là đứa trẻ như vậy. Nhưng… không ai tin tôi cả, bọn họ đều nói Thư Kỳ nghịch ngợm, tôi thì hóa điên, ngày ngày mơ tưởng.”
Nhắc đến đây, bà Bạch liếc nhìn Tương Thông với ánh mắt trách móc: “Ngay cả người nhà cũng không chịu tin tôi.”
Tương Thông cười ngượng, cố gắng xoa dịu: “Chị nói gì vậy, mọi người chỉ lo cho chị thôi. Chị xem, nếu không nhờ em đưa Mộc Miên đến, làm sao chị biết được những chuyện này.”
Nói rồi, anh ta đưa mắt ra hiệu cho Trần Mộc Miên, mong cô nói vài lời tốt để an ủi bà Bạch.
Trần Mộc Miên vốn không muốn lên tiếng nhưng khi nhìn thấy Bạch Thư Kỳ với vẻ mặt lo lắng đứng tựa vào đầu gối mẹ, cô không khỏi mềm lòng.
Dù sao thì tình mẹ con vẫn sâu đậm, đứa trẻ này vẫn lo lắng cho mẹ.
“Bà đừng buồn nữa, Thư Kỳ là một đứa trẻ ngoan. Khi đến trong giấc mơ của tôi, cậu ấy còn nói lo lắng sau khi cậu ấy mất, bà sẽ buồn bã mà sinh bệnh. Cậu ấy nhờ tôi nói lại với bà rằng bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, để cậu ấy có thể yên tâm mà ra đi.”
Nghe vậy, bà Bạch càng khóc nức nở: “Thư Kỳ của tôi, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, rốt cuộc là ai, ai lại nhẫn tâm hại một đứa trẻ như vậy.”
Tương Thông thoáng giật mình, dường như nghĩ ra điều gì.
Trần Mộc Miên không nhịn được hỏi: “Thưa bà, tôi nhìn thấy bà có phải có kẻ thù hay gia đình bà đã gây thù oán với ai không, nếu không làm sao có người lại nhẫn tâm hại một đứa trẻ như vậy. Rõ ràng họ muốn cả gia đình bà phải đau khổ.”
Nghe lời nhắc nhở, bà Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tôi nhớ ra rồi, đúng là có người như vậy.”
“Ai?”
Bà Bạch nhìn sang Tương Thông, ánh mắt lạnh lẽo: “Còn ai nữa, chẳng phải cậu cũng nghĩ đến rồi sao, ngoài con khốn đó ra thì còn ai độc ác đến thế.”
Bà ấy vội vã đứng dậy, hùng hổ bước ra ngoài, Tương Thông lập tức chặn lại: “Chị, đây chỉ là suy đoán thôi, chưa có chứng cứ gì cả.”
“Chưa có chứng cứ thì sao, đến nước này rồi, tôi nhất định bắt con khốn đó phải chôn cùng Thư Kỳ.”