Trần Mộc Miên nhìn hai người họ, mắt ánh lên vẻ mỉa mai: “Cha, của hồi môn
của con đâu?”
Nhắc đến chuyện đó, sắc mặt dì Hàn càng trở nên khó coi. Bốn ngàn đồng bạc
đủ để mua hai căn biệt thự nhỏ ở Thượng Hải. Con nhỏ khốn nạn này, sao lại
được hưởng số của cải lớn đến thế?
Trần Mộc Miên không buồn để ý đến ánh mắt của dì Hàn, bước thẳng tới trước
mặt Trần Tuấn. Trong bộ váy cưới đỏ rực, vẻ đẹp của cô rực rỡ đến mức khiến
Trần Tuấn suýt hoa mắt.
“Cha đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa sẽ đi cùng với đội rước dâu của nhà họ
Đàm.”
Điều kỳ lạ là, thời buổi này hầu hết các gia đình đều theo lối sống Tây, ở
Thượng Hải thanh niên thích mặc váy cưới theo kiểu phương Tây.
Nhưng nhà họ Đàm vẫn giữ quy tắc cũ, đòi tổ chức một đám cưới truyền thống.
Điều đó đã đành, đằng này họ lại yêu cầu rước dâu vào ban đêm, đúng chín giờ
đêm phải tới cửa, bắt cô dâu tự đi bộ ra cổng.
Tục lệ này thật kỳ quái, chẳng giống một cuộc hôn nhân bình thường, mà như
một đám cưới ma.
Trần Tuấn không nghĩ ngợi nhiều. Tiền tài sắp đến tay, ông ta không muốn vì
chuyện nhỏ nhặt này mà từ bỏ.
Mang trong lòng những suy nghĩ ấy, Trần Tuấn đưa con gái ra tận cửa, nhìn
Trần Mộc Miên trong bộ váy cưới đỏ rực, từng bước một đi ra ngoài.
Thoáng chốc, Trần Tuấn nhìn thấy một chiếc kiệu hoa cổ xưa, giống hệt chiếc
kiệu ông ta từng dùng để cưới vợ trước đây.
Trần Mộc Miên bước tới cổng, tự mình đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên.
Hai bà lão mặc trang phục hỷ lễ tiến lên dìu cô, đưa cô vào kiệu hoa.
Tiếng nhạc hỷ vang lên, nhưng trong không khí lại phảng phất một cảm giác
rùng rợn khó tả.
Đêm tối đen như mực, đèn đường đôi lúc nhấp nháy. Trần Tuấn nhìn kỹ, bỗng
thấy đoàn rước dâu dường như lơ lửng trên không, và tất cả bọn họ đều không
có bóng.
Ông ta giật mình, chớp mắt vài lần, nhìn lại thì thấy đoàn rước dâu đã biến mất.
Trần Tuấn vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy vài bông hoa giấy đỏ rải rác trên
đường, chứng tỏ rằng từng có một đám cưới diễn ra ở đây. Nhưng nhìn xung
quanh, trên đường có vài ba người qua lại, hoàn toàn không thấy bóng dáng
đoàn rước dâu.
“Ông ơi, ông nhìn gì vậy?” Dì Hàn bước theo, tò mò hỏi.
Trần Tuấn lo lắng đáp: “Đoàn rước dâu đi đâu rồi, sao đi nhanh vậy?”
Chỉ trong chớp mắt, cả đoàn người đều đi bộ mà lại biến mất nhanh chóng như
thế sao?
Dì Hàn cũng nhìn quanh, quả thực không thấy ai. Nhưng bà ta không bận tâm
lắm, chỉ nói: “Thôi nào ông ơi, con gái chúng ta đã gả đi rồi. Sau này, nhờ có
quan hệ với nhà họ Đàm mà khoản vay ở ngân hàng Lộ Thắng chắc chắn sẽ
được thông qua sớm thôi. Ông cứ yên tâm, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trần Tuấn nghĩ cũng phải, nên không suy nghĩ thêm, cùng dì Hàn quay về.
Trần Mộc Miên chỉ cảm thấy chiếc kiệu hoa đưa cô qua bậc cửa, qua ngưỡng
cửa, rồi nhanh chóng dừng lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã có người đưa cho cô một đoạn dây lụa đỏ. Dưới
sự dìu dắt của các bà mối, cô bước qua chậu than tiến vào cửa lớn.
Tiếng hô của người đàn ông vang lên, cô bắt đầu bái thiên địa.
Cô cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo qua tấm khăn trùm đỏ.
Sau khi bái đường xong, cô được đưa vào phòng tân hôn, mọi người nhanh
chóng rời khỏi phòng.
Căn phòng trở nên im lặng đến rợn người. Trần Mộc Miên không nhịn được,
khẽ nhấc khăn trùm đầu lên nhìn quanh, và thấy trong phòng có vài cô hầu gái
đang đứng.
Cô giật mình. Sao những người này không phát ra tiếng động gì?
Một trong số những hầu gái đứng quay lưng về phía cô dường như nhận ra điều
gì đó, quay lại lộ ra một khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc. Trần
Mộc Miên hoảng sợ, khuôn mặt đó giống hệt những hồn ma cô từng thấy.
Không nói một lời, cô hầu gái bước đến trước mặt Trần Mộc Miên, kéo chiếc
khăn trùm đỏ trên tay cô xuống, rồi đội lại cho ngay ngắn.
“Thiếu phu nhân, khăn trùm đầu chỉ có thể để thiếu gia tự tay vén lên.”