mùi thuốc bốc lên nồng nặc và tiếng ho của đàn ông.
Một giọng nói đầy châm biếm vang lên: “Công tử, ai bảo ngài cứ muốn tỏ vẻ
phong lưu, vì muốn đẹp nên mặc mỏng manh như vậy, giờ bị cảm lạnh rồi đó,
có ngoan ngoãn chịu trận chưa?”
Trần Mộc Miên đi theo tiếng nói vào bên trong, thấy một người đàn ông đang
tựa vào ghế ở hiên nhà, quấn mình trong một chiếc áo lông chồn, nhăn mặt
uống thuốc.
Khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, anh làm nũng với cô hầu gái trước mặt: “Mộc
Miên à, làm sao có thể trách ta được, thật sự là các cô nương ấy quá nhiệt tình.
Họ nồng nhiệt đến thưởng hoa mai, chẳng lẽ ta có thể để họ thấy ta quấn kín
như con gấu, như vậy họ sẽ thất vọng mất thôi.”
Đây là Đàm Thuần Chi sao?
Cái giọng điệu lẳng lơ này thật đúng là phong cách của anh. Từ ngày gặp anh,
mỗi lần xuất hiện đều mặc trang phục khác nhau, mỗi bộ đều có phong cách
riêng, nhưng khi mặc trên người anh đều toát lên vẻ lãng tử phong trần.
Cô hầu gái ngồi trước mặt anh đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “Công tử chẳng lẽ là
cô nương ở kỹ viện, phải nhờ vào khoe khoang sắc đẹp để lấy lòng đàn ông
sao? Đường đường là công tử của phủ Quốc Công, lại cả ngày điệu đà chẳng
làm gì nên hồn, bảo sao Quốc Công gia giận ngài.”
Cô ta cầm bát thuốc đứng dậy, vừa quay đầu lại đã chạm mắt với Trần Mộc
Miên. Trần Mộc Miên nhìn rõ khuôn mặt cô gái, cả hai đều sững sờ: “Cô là ai?”
Trần Mộc Miên khựng lại: “Tôi… tôi là Trần Mộc Miên.”
Cô gái kia như gặp phải quỷ: “Nói bậy, ta mới là Trần Mộc Miên. Ngươi là yêu
quái từ đâu tới mà dám mạo danh ta?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt cô gái bỗng nhiên biến đổi, trở nên trắng bệch, quầng
mắt đen kịt, giống hệt một con búp bê giấy trong tiệm quan tài.
Xung quanh chẳng còn đình đài, lầu các, chỉ còn một nghĩa trang lạnh lẽo âm u.
Cô gái kia lao đến trước mặt Trần Mộc Miên, bóp cổ cô: “Ngươi là ai? Sao dám
mạo danh ta!”
Trần Mộc Miên bị khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của cô ta dọa đến hoảng sợ, cô
khó thở, cô bừng tỉnh dậy trong ánh mắt lo lắng của Đàm Thuần Chi. Nhìn thấy
Đàm Thuần Chi, cô lập tức lao vào lòng anh.
Đàm Thuần Chi lo lắng hỏi: “Sao vậy, gặp ác mộng à?”
Trần Mộc Miên hoảng sợ, định kể cho anh nghe, nhưng mở miệng mãi vẫn
không nhớ ra mình đã mơ thấy gì. Chỉ còn lại một cảm giác sợ hãi lan khắp cơ
thể, khiến cô hoảng loạn muốn chết.
Cô ôm chặt Đàm Thuần Chi, giọng cầu xin: “Chồng ơi, anh sẽ bảo vệ em phải
không?”
Đàm Thuần Chi ngạc nhiên, nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Dĩ nhiên rồi. Em mơ thấy
gì mà sợ đến vậy?”
Trần Mộc Miên không thể nói ra, nghĩ mãi rồi đáp: “Chồng à, có cách nào để
em không thấy ma nữa không?”
Mấy lần mơ hoặc gặp ma, Trần Mộc Miên thật sự sợ hãi. Cô chỉ biết mình nhẹ
vía, hay gặp những thứ không sạch sẽ, nhưng không ngờ chúng lại đáng sợ đến
mức luôn muốn lấy mạng cô. Ngay cả trong mơ, cũng luôn gặp những thứ đáng
sợ, mà lại chẳng nhớ được gì.
Trần Mộc Miên bị sự sợ hãi ám ảnh, cô run lên không ngừng.
Đàm Thuần Chi trấn an cô: “Sắp rồi, chờ thêm một chút.”
“Chờ gì?” Trần Mộc Miên hỏi dồn, cô chỉ muốn sớm thoát khỏi tất cả chuyện
này.
Đàm Thuần Chi khẽ cười, an ủi cô: “Anh đang tìm một số pháp khí. Khi có
được nó, em sẽ không cần phải sợ nữa.”
Trần Mộc Miên nhìn anh đăm đăm, thấy anh không giống như nói dối, cô mới
yên tâm tựa vào ngực anh. “Chồng à, anh sẽ không làm hại em chứ?”
Đây vừa là câu hỏi, vừa là lời cầu xin. Cô cuối cùng đã hiểu tại sao mình luôn
lưỡng lự, dù có chút thích anh, nhưng lại không dám nói ra.
Người đàn ông này, cô hoàn toàn không hiểu rõ. Anh là một ác quỷ lai lịch bất
minh, cô không chắc chắn rằng anh sẽ không làm hại mình.
“Anh sẽ bảo vệ em.” Đàm Thuần Chi hôn lên trán cô, đưa ra lời hứa. Nhưng
Trần Mộc Miên chỉ nhắm mắt tựa vào ngực anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
- -----oOo