“Cha thấy hết rồi đó! Hắn dám đối xử với con như vậy, chẳng nể mặt gì cả. Cha
hãy cho người xử lý hắn đi!”
Ông Lưu ngồi lặng im, không biểu hiện cảm xúc, chỉ từ tốn đặt ly rượu xuống
rồi đưa cho con gái chiếc khăn tay.
Tuyết Kỳ nhận khăn, vừa lau nước mắt vừa thút thít, tỏ vẻ tủi thân.
Một người đàn ông gầy guộc ngồi bên cạnh thấy vậy, không nhịn được nói khẽ:
“Ông Lưu, thằng nhóc đó dám không nể mặt ngài, chẳng khác nào bôi tro lên
mặt ngài. Hay là để tôi dẫn người đi dạy cho hắn một bài học?”
Lưu gia liếc mắt nhìn hắn, khiến hắn sợ hãi câm nín, lùi lại đứng thẳng người.
“Thôi, đừng khóc nữa. Cha đã bảo con đi xin lỗi, chứ không phải đi gây chuyện.
Vậy mà con đến đấy, hết lời nói móc vợ người ta. Còn may là cậu ta có tính
nhẫn nhịn không đánh phụ nữ. Nếu là người khác, chắc đã ném con ra ngoài
rồi.”
“Cha à, sao cha lại bênh hắn? Vợ hắn không phải là đồ nhà quê à? Ngay cả cá
tầm muối cũng không biết ăn, đúng là kẻ thô lỗ.” Tuyết Kỳ vẫn khinh miệt Trần
Mộc Miên, mỗi khi nghĩ đến cô, lòng cô ta càng thêm khó chịu. Nhưng kẻ khiến
cô ta căm tức hơn cả chính là Đàm Thuần Chi.
“Hừ, lần trước còn mỉa mai cậu ta là ‘trai bao’, cố tình giành lấy chiếc váy mà
người ta đã chọn mua trước. Nói thật, cha đã chiều hư con rồi, mắt con thì lúc
nào cũng nhìn lên trời, chẳng coi ai ra gì cả.” Dù lời trách mắng có phần nặng,
nhưng ông Lưu cũng không tỏ ra quá gay gắt.
Tuyết Kỳ chẳng chịu nhượng bộ, bực bội nói: “Cha bắt con xin lỗi hắn làm gì?
Lại còn muốn mời hắn đến đây? Rốt cuộc nhà họ Đàm có gì ghê gớm chứ?”
Nghĩ đến là tức, tối qua khi cô ta vừa lấy được chiếc váy, trong lòng vui sướng
vô cùng. Nhưng đêm đến, cha lại mắng một trận, bảo rằng hôm nay cô ta phải
đến xin lỗi nhà họ Đàm. Cô ta không phục, nhất định không chịu trả lại váy. Vì
vậy, hôm nay cô ta cố ý mặc nó đến đây để chọc tức đôi vợ chồng kia.
Cô ta cũng thấy lạ, chiếc váy này vừa nhìn đã thích, càng ngắm càng yêu, quyết
không muốn buông tay.
Ông Lưu cũng đành chịu, cuối cùng đành bỏ qua chuyện trả váy. Ông ta vốn
định hôm nay đích thân đến nhà xin lỗi, nhưng không ngờ lại gặp đúng ở đây,
nên mới bảo con gái ra mặt trước.
Ai ngờ cô ta lại làm hỏng chuyện.
Ông Lưu suy nghĩ một lát, rồi gọi người đến dặn dò vài câu. Người đó nghe
xong lập tức lui ra làm việc.
“Tuyết Kỳ, Thượng Hải này rồng rắn lẫn lộn, cha tuy có chút thế lực, nhưng
không thể kết thù với quá nhiều người. Nhất là nhà họ Đàm, cậu Đàm là con
một của nhà họ Đàm, ông Đàm coi cậu ta như ngọc quý trong tay. Trước đây
cậu ta mắc bệnh không thể ra ngoài, giờ thân thể đã khỏe mạnh, ngày sau nhà
họ Đàm chắc chắn sẽ do cậu ta kế thừa. Xây dựng mối quan hệ tốt với cậu ta chỉ
có lợi, không có hại.”
Tuyết Kỳ bực bội liếc sang phía đối diện, thấy đôi vợ chồng trẻ đang vui vẻ
dùng bữa, trong lòng đầy oán hận: “Liên quan gì đến con? Xã hội đen của cha
thì để mấy người con nuôi của cha lo đi!” Nói rồi, cô ta giận dữ bỏ ra ngoài.
“Tiểu thư…” Một tên thuộc hạ lo lắng, định chạy theo.
Ông Lưu lập tức gọi giật lại: “Kệ nó đi. Tính con nít mà, để nó ra ngoài xả
giận.”
Người đàn ông gầy guộc liếc mắt ra hiệu cho đám thuộc hạ khác. Ngay lập tức,
hai tên đứng dậy đi theo, bảo vệ cô tiểu thư. Sau khi mọi người đi hết, gã đàn
ông gầy mới tiến lại gần, cúi mình châm thuốc cho ông Lưu rồi tò mò hỏi:
“Ông chủ, rốt cuộc nhà họ Đàm có thế lực thế nào mà ngài phải nể mặt đến
vậy?”
Ông Lưu liếc nhìn gã một cái rồi quay mặt về phía đôi vợ chồng trẻ. “Ngươi chỉ
cần biết rằng, nhà họ Đàm là người có súng. Đừng dại mà đụng vào.”
Súng?
Thời buổi này, người có chút thế lực ai mà chẳng có súng. Ngay cả đám trong
bang hội của gã, mỗi tên đều có thể trang bị súng ngắn.
Nhưng điều gì khiến ông Lưu lại phải kiêng dè như thế?
“Nhà họ Đàm… là quân phiệt.”
-