Trần Mộc Miên đề phòng như chuột thấy mèo: “Người đàn ông bình thường nào lại đuổi theo con gái trên đường? Ở quê tôi, loại người như anh đáng bị nhốt vào tù vì tội quấy rối.”
Thượng Hải đầy rẫy lưu manh, thật đáng ghét!
Tương Thông thấy cô làm vậy, không khỏi bật cười, nhún vai nói: “Nếu tôi thực sự muốn làm gì em, lúc em bất tỉnh, tôi đã ra tay rồi.”
“Ai biết anh nghĩ gì? Anh trả lại đồ đạc và quần áo của tôi, để tôi rời khỏi đây, vậy tôi mới tin anh.” Trần Mộc Miên thấy anh ta tiến lại gần, vội giơ cao bình
hoa.
Tương Thông đành lùi lại hai bước: “Chuyện này thật sự không được.” “Tôi biết ngay mà.”
“Em đừng vội, không phải tôi không cho em đi, mà là chuyện này có chút trớ trêu. Người đâm vào em là tài xế của chị họ tôi. Bác sĩ nói, em có thể bị chấn thương nhẹ ở đầu, cần ở lại để theo dõi vài ngày. Nếu chúng tôi để em đi ngay, mà em có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không thể giải thích được.”
Nghe cũng có lý, nhưng Trần Mộc Miên không tin. Thời gian này cô đã gặp quá nhiều chuyện không hay, nên phòng bị kỹ lưỡng cũng không sai.
“Không cần, tôi rời khỏi đây, sống chết không liên quan đến các người.”
Tương Thông chưa từng gặp cô gái nào bướng bỉnh như vậy. Cô nhỏ bé nhưng ánh mắt sáng rực, tràn đầy sức sống, thú vị hơn nhiều so với mấy tiểu thư đoan trang.
Anh nghĩ, nếu để cô đi bây giờ, e rằng sau này khó mà gặp lại.
“Em đừng làm vậy, để tôi gọi bác sĩ đến khám cho em, dù sao chị họ tôi cũng rất lo lắng cho em.”
“Gọi chị họ anh đến, tôi muốn tự mình nói chuyện với chị ấy.”
“Em muốn nói gì với tôi?” Từ ngoài cửa, một người đàn bà mặc sườn xám màu trắng ngà bước vào, thân hình yểu điệu, tóc uốn quyến rũ nhưng không lòe loẹt, thực sự phong tình vạn chủng.
Nhưng ánh mắt Trần Mộc Miên lại hướng về người làm phía sau: “Đây là nhà họ Bạch?”
Người đàn bà ngạc nhiên: “Đúng vậy, sao em biết?”
Trần Mộc Miên chỉ vào người làm: “Lần trước tôi đến, nhưng bà ấy không cho tôi vào.”
Người đàn bà quay lại nhìn người làm. Bà ta gái nhớ ra điều gì, vội nói: “Thưa bà, cô ấy là người tôi kể, chính là cái cô gái mà tôi nói là bị điên.”
Trần Mộc Miên chỉ lặng thinh.
Người đàn bà nhìn Trần Mộc Miên rồi nhìn Tương Thông, ánh mắt đầy thắc mắc. Tương Thông cũng ngạc nhiên, không hiểu nhìn Trần Mộc Miên: “Em tìm chị họ tôi để làm gì?”
Trần Mộc Miên nhìn quanh, ánh mắt ngụ ý không tiện nói trước mặt người khác.
Người đàn bà suy nghĩ, rồi cho người làm ra ngoài. Bà ta có chút bực bội nhìn Trần Mộc Miên, nhưng vẫn đặt khay xuống rồi đi ra.
Trong phòng chỉ còn ba người, Trần Mộc Miên nhìn Tương Thông, nhưng anh ta vẫn không chịu đi: “Tôi và chị tôi thân thiết lắm, phải không, chị?”
Người đàn bà cười nhẹ: “Cô gái, chưa biết nên xưng hô với cô thế nào?” “Tôi là Trần Mộc Miên.”
“Tôi biết ngay em không phải tên Trương Xuân Hoa!” Tương Thông đắc ý cười, chỉ nhận lại được cái lườm của Trần Mộc Miên.
Trần Mộc Miên suy nghĩ rồi nói: “Chuyện là thế này, mấy ngày trước tôi ở khách sạn Hương Châu.”
Nghe nhắc đến khách sạn Hương Châu, mặt người đàn bà tái nhợt, tay phải bất giác nắm chặt cổ tay trái.
Tương Thông thấy vậy, không còn thái độ đùa cợt, lo lắng nhìn chị họ.
“Tôi đã có một giấc mơ tại khách sạn đó, mơ thấy một cậu bé, cậu bé nói với tôi rằng cậu ấy tên là Bạch Thư Kỳ.”
Tương Thông vội quát lên: “Cô Trần, chuyện này không thể nói bậy.” Người đàn bà dường như rất đau khổ, rũ mắt như đang cố nén nỗi đau. Trần Mộc Miên suy nghĩ rồi nói tiếp: “Cậu ấy nói mình bị người hại chết.”