Nghe cái cách gọi đó, Trần Mộc Miên chỉ thấy rùng mình, nổi hết da gà, tóc tai như dựng đứng cả lên. Chưa từng ai nói với cô rằng đàn ông lại có thể làm vậy. Cô tính đẩy anh ra, nhưng anh càng siết chặt hơn. “Anh… anh tên gì, tôi còn chưa biết tên anh nữa.”
Gã ma ngạc nhiên một chút, trong mắt thoáng qua tia sáng lạ, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Trong cái phòng rửa mặt ánh sáng lờ mờ, hơi lạnh cũng đã tan đi phần nào, nhưng cái gương cũng không soi được dung mạo của anh ta lúc này.
“Đàm Thuần Chi.” Lúc nói tên mình, anh để ý phản ứng của Trần Mộc Miên, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lẽo thêm, như con mèo đang giận dỗi, ánh mắt lộ vẻ âm u.
Trần Mộc Miên đâu có biết gì, chỉ giả bộ đối phó: “Anh Đàm, nếu anh thiệt lòng muốn giúp tôi, chi bằng anh giúp tôi dọa tụi nó một phen đi.”
“Dọa làm sao?” Thẩm Thuần Chi thả lỏng một tay, đùa nghịch lọn tóc đen của cô, giọng điệu có vẻ hờ hững.
“Ngày mốt là ngày giỗ của bà nội tôi, anh có thể vào giấc mơ của cha tôi, rầy rà ông ta một chút không?”
“Chỉ vậy thôi sao?” Đàm Thuần Chi không tin.
Trần Mộc Miên tiếp tục: “Dĩ nhiên là không chỉ có vậy, dì Hàn mẹ con tụi nó dám làm nhục tôi như vầy, tôi nuốt không trôi cục tức này. Tôi sẽ thu xếp hành lý, dọn ra khách sạn ở, anh cứ làm náo loạn trong cái nhà này, để tụi nó biết thế nào là nhà cửa không yên.”
Đàm Thuần Chi bất ngờ cười, Trần Mộc Miên không kìm được mà ngẩng đầu nhìn, phát hiện nụ cười của anh ta thiệt quyến rũ. Cô từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp tới như vậy, cũng chưa từng thấy ai quyến rũ tới cỡ đó.
Đôi mắt đào hoa, ánh lên tia sáng long lanh, khiến người ta muốn đắm chìm vô đó, muốn khắc ghi hình bóng mình trong đôi mắt ấy.
Trần Mộc Miên bỗng dưng tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cơ thể không thể kiểm soát mà tiến lại gần anh ta, thậm chí nhìn chằm chằm vô đôi môi của anh ta, trong đầu nảy sinh những ý nghĩ không đứng đắn, muốn làm như cách anh ta đã làm, hôn lấy đôi môi mỏng kia.
Nhưng vừa tiến lại gần chút xíu, luồng khí lạnh từ người anh ta tỏa ra đã làm cô bừng tỉnh, cô vừa làm cái gì vậy? Sao cô lại giống như một con mèo cái động
dục, nảy sinh ra cái ý nghĩ đáng xấu hổ như vậy.
Trần Mộc Miên hoảng hốt lùi lại, lần này Thẩm Thuần Chi không cản cô. “Cô bé, sợ gì chứ?”
“Vừa nãy là cái gì, sao tôi lại…”
Đàm Thuần Chi cười nhạt: “Chỉ là chút thuật câu hồn đơn giản, ta chỉ muốn nhắc em rằng, ta có thể giúp em, nhưng đừng có nảy sinh ý định không nên có. Công tử đây đã để mắt tới em rồi, em phải chuẩn bị tinh thần mà hầu hạ cho tốt.”
Trần Mộc Miên nuốt nước bọt, cố gắng cười gượng: “Anh Đàm nói chơi rồi, tôi… tôi không dám đâu.”
“Không dám thì tốt.” Đàm Thuần Chi nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vô mình.
“Những gì em muốn, công tử sẽ giúp em đạt được, ba ngày sau, ta sẽ quay lại để thực hiện lời hứa.”
Nói xong, Đàm Thuần Chi lập tức biến mất.
Trần Mộc Miên sợ hãi ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, cảm thấy mình vừa thoát chết, lại may mắn tránh được một kiếp nạn.
Bên ngoài, Trần San Na vẫn đang lớn tiếng quát tháo: “Đồ nhà quê, nghe thấy không, đừng có giả câm giả điếc, mau lăn ra đây.”
Trần Mộc Miên chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại, thay đổi y phục rồi mới từ từ mở cửa.
Trần San Na vừa định châm chọc vài câu, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn mình, không khỏi lùi lại hai bước, lo lắng nhìn cô.
Trần Mộc Miên không nói gì, cầm lấy bọc hành lý của mình, lướt qua Trần San Na rồi đi thẳng xuống lầu.