phải tốt hơn sao? Nhưng nếu đó là thật thì sao? Trong mơ Đàm Thuần Chi cầm
kéo rạch bụng cô, nghĩ đến thôi cũng đủ làm bụng cô đau.
Cô vô thức đưa tay sờ bụng, Đàm Thuần Chi nhíu mắt lại, chính là nơi cô bị
thương đêm qua.
Anh không để lộ biểu cảm gì, chỉ vòng tay ôm cô, kéo cô sát lại gần mình, hỏi:
“Sao thế, không thoải mái à?”
Trần Mộc Miên khẽ gật đầu.
Đàm Thuần Chi thoáng lo lắng, bàn tay anh đặt lên bụng cô. Bàn tay anh ấm áp,
qua lớp vải cô vẫn cảm nhận được sự dịu dàng đó.
Nhưng chỉ một lúc, cô lại cảm thấy nóng bức đến khó chịu, đẩy anh ra:
“Anh…”
“Anh làm sao?” Đàm Thuần Chi cười, cúi đầu sát vào cổ cô, giọng trêu chọc:
“Đêm qua chồng không ủ ấm giường cho em, nên em thấy khó chịu phải
không?”
Trần Mộc Miên đỏ mặt, tay đánh nhẹ vào ngực anh: “Không có, đêm qua em
ngủ ngon lắm.”
“Nếu vậy, hôm nay em theo anh đến một nơi nhé.”
“Đi đâu?”
Đàm Thuần Chi chỉ vào hộp quà trên bàn, nói: “Anh đã chọn cho em một bộ đồ,
em thay đồ rồi cùng anh đi, đến nơi em sẽ biết.”
Trần Mộc Miên định hỏi thêm nhưng chưa kịp, đã bị Đàm Thuần Chi giữ lại,
đùa giỡn đủ kiểu. Sau đó, Đàm Thuần Chi mới miễn cưỡng thả cô ra, thấy cô
thở gấp, anh chỉ cười đầy ám muội: “Anh sẽ đến đón em sau.”
Khi anh vừa rời đi, Trần Mộc Miên mở hộp quà, phát hiện bên trong là một
chiếc đầm dạ hội màu ngọc trai, kèm theo đôi giày cao gót đỏ thẫm. Cô ngạc
nhiên vì trang phục rất đẹp nhưng có chút hở vai.
Dù có kèm theo một chiếc khăn choàng, nhưng Trần Mộc Miên vẫn nghĩ Đàm
Thuần Chi vốn là người bảo thủ, chắc sẽ không thích cô ăn mặc hở hang.
Rốt cuộc hôm nay anh muốn đưa cô đến đâu mà lại cho cô mặc thế này?
Ngoài cửa có tiếng động, Trần Mộc Miên bước ra, thấy mấy người thợ đang làm
việc ngoài sân. Cô ngạc nhiên, lập tức gọi người hầu là Vân Phân lại hỏi: “Mấy
người này làm gì vậy?”
Người hầu thấy cô ra, vội đáp: “Thưa mợ, là cậu dặn đấy ạ. Cậu nói nhà mới
cưới vội vàng, chưa sửa sang lại, nhìn hơi u ám, nên gọi thợ đến tu sửa.”
Nói xong, cô ấy còn nhắc một người thợ chú ý làm nhẹ nhàng.
Trần Mộc Miên để ý thấy không phải chỉ sửa lại đôi chỗ, mà dường như họ
đang sửa chữa quy mô lớn. Cô bất giác nghĩ đến chuyện gì đó, vội đi đến chỗ
cửa sổ. Cô nhìn thấy một sợi chỉ đen mỏng dính trên khung cửa.
Đêm qua, con ma mặc bộ đồ rách rưới, để rơi lại không ít sợi chỉ. Cô còn có thể
cảm nhận được luồng khí đen yếu ớt phát ra từ sợi chỉ ấy.
Trần Mộc Miên sợ hãi vứt nó đi, người hầu lo lắng hỏi: “Mợ không sao chứ?”
Cô nhịn không được hỏi: “Tối qua, em có nghe thấy tiếng động gì lạ không?”
Vân Phân ở ngay trong sân bên cạnh, đêm qua có không ít tiếng động chắc cô
ấy có nghe.
Người hầu khựng lại, lưỡng lự: “Dạ không ạ.”
“Thật sự không có gì sao?” Trần Mộc Miên nhận ra sự ngập ngừng.
Người hầu vội gật đầu rồi tìm cớ bỏ đi.
Trần Mộc Miên không đuổi theo, mặc cô ấy rời đi. Nhưng cô cố lắng nghe, chỉ
nghe thấy tiếng Vân Phân vội vã đi đến chỗ thợ thì thầm: “Làm nhanh lên, đừng
để mợ phát hiện.”
Người thợ căng thẳng đáp “dạ”, rồi thúc giục mọi người làm nhanh hơn. Sau đó
chỉ còn lại tiếng búa đinh vang lên lách cách.
Trần Mộc Miên thậm chí còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp lo lắng của họ.
Đêm qua không phải mơ, Đàm Thuần Chi đã về, con quỷ kia cũng là thật.
Nhưng tại sao anh lại giấu cô chuyện này?
Cô lại nhớ đến cảnh trong mơ, khi Đàm Thuần Chi cầm kéo định rạch bụng cô.