Sự do dự này trong mắt Tương Thông chính là ngầm thừa nhận. Anh ta vui
mừng bước tới, nắm lấy tay Trần Mộc Miên: “Miên à, em yên tâm, anh nhất
định sẽ đưa em rời khỏi nhà họ Đàm.”
Trần Mộc Miên hoảng hốt, vội rút tay lại. “Anh đừng nói bậy, tôi đã kết hôn rồi,
không thể rời khỏi nhà họ Đàm.”
“Đó là do họ ép em, Miên à, cha em ép em lấy người nhà họ Đàm. Nhà họ Đàm
ỷ có tiền có thế, chỉ vì một khoản vay mà buộc em bước vào cửa nhà họ. Em có
biết không, nhà họ Đàm đã tính toán từ lâu rồi, họ muốn em làm vợ kế cho Đàm
Chí Văn. Em không thấy kỳ quặc sao?”
Lời của Tương Thông khiến Trần Mộc Miên rùng mình, sợ hãi. “Anh nói gì
vậy, nhà họ Đàm sao lại làm vậy được?”
“Anh không nói bậy!” Tương Thông vội vàng giải thích, để cô hiểu ra vấn đề.
“Hai ngày nay anh đã cố ý đi điều tra, mới biết được chuyện này. Tên Đàm Chí
Văn ấy, trước kia bác sĩ đã nói chẳng còn cách nào chữa trị, chỉ còn chờ lo hậu
sự. Nhưng má của anh ta không cam tâm nên có tìm một thầy pháp. Gã đó ấy
nói rằng chỉ cần tìm một cô gái sinh ngày mồng 7 tháng Tư, tuổi Mão làm lễ
cưới với Đàm Chí Văn thì anh ta sẽ sống lại.”
Chuyện này Trần Mộc Miên có nghe nói sơ qua, nhưng cô nghĩ đó chỉ là mưu
kế của Đàm Thuần Chi, nay cô cũng đã chấp nhận, nên không thấy gì to tát nữa.
Nhưng Tương Thông tiếp tục: “Em chắc chắn không biết, nhà họ Đàm đã sắp
xếp chuyện này từ lâu rồi. Bọn họ cố tình giữ khoản vay của cha em lại, không
phê duyệt, còn cho người đến nhà em làm đủ trò, rồi sắp xếp để cha em gặp gỡ
người hầu nhà họ, cuối cùng chính ông ta dâng em tới cửa nhà họ Đàm.”
“Em nghĩ chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không, nhà họ Đàm gian trá đến mức em
không tưởng nổi. Anh đã điều tra được, trước ngày em bước vào cửa nhà họ,
Đàm Chí Văn đã tắt thở. Nhà họ Đàm không cam lòng, lập kế hoạch cưới em
về. Nếu con trai họ không sống lại, họ sẽ để em chôn cùng anh ta.”
“Miên à, nhà họ Đàm hành động như vậy đâu phải việc người bình thường làm.
Bây giờ Đàm Chí Văn nhìn có vẻ ổn, nhưng chuyện này quá kỳ lạ, nếu một
ngày nào đó anh ta bỗng dưng chết đi, bọn họ sẽ chẳng ngần ngại lấy thịt em để
kéo dài mạng sống cho anh ta đâu, nhà họ Đàm chắc chắn không do dự.”
Nghe đến đây, sắc mặt Trần Mộc Miên tái nhợt. Cô không biết phải giải thích
thế nào, cũng ngập tràn nghi ngờ.
Cô biết chắc rằng Đàm Thuần Chi giấu giếm cô điều gì đó, nhưng chưa có cơ
hội tìm ra sự thật. Những lời của Tương Thông khiến cô nhận ra một điều: nhà
họ Đàm không phải là nơi yên ổn, mà là hố sâu nguy hiểm.
Liệu Đàm Thuần Chi có đáng tin không?
Trần Mộc Miên không dám nghĩ tới, hình ảnh anh cầm kéo định cắt bụng cô
vẫn in sâu trong trí nhớ.
Thấy cô như vậy, Tương Thông lại nói: “Miên à, nếu em không tin anh, anh có
thể tìm những người hầu bị nhà họ Đàm đuổi việc đến giải thích cho em. Anh
thật sự không bịa đặt, nhà họ Đàm chỉ đang lợi dụng em thôi. Em chính là công
cụ giúp họ kéo dài mạng sống cho Đàm Chí Văn, họ sẽ không để em yên đâu.”
“Đủ rồi.” Trần Mộc Miên mắt đầy đau khổ, hít sâu một hơi, nói: “Tương Thông,
tôi cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi. Nhưng chuyện này rất phức tạp, nhà họ Đàm
không phải nơi tôi có thể rời bỏ bất cứ lúc nào. Hơn nữa, dù tôi có rời khỏi đó,
tôi còn biết đi đâu nữa chớ?”
“Anh sẽ đưa em sang Anh, hoặc sang Mỹ. Chỉ cần rời khỏi đây thì đi đâu cũng
được. Miên, em tin anh đi, anh sẽ bảo vệ em.” Tương Thông nghĩ rằng mình đã
thuyết phục được Trần Mộc Miên, trong lòng mừng rỡ muốn lập tức đưa cô đi.
Trần Mộc Miên lại từ chối: “Chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu. Ý tốt
của anh tôi xin ghi nhận, nhưng tôi vẫn còn nhiều điều chưa rõ. Tương Thông,
anh đừng điều tra thêm nữa, nếu người nhà họ Đàm phát hiện thì không hay
đâu.”
“Em lo cho anh sao?” Tương Thông vui mừng, nghĩ rằng trong lòng Trần Mộc
Miên có mình.
Chương 104: Nếu em cần, anh sẽ luôn ở đây
Trần Mộc Miên lùi một bước, nghiêm túc nói: “Tôi lo cho anh, nhưng chỉ là sự
lo lắng của một người bạn. Tương Thông, anh là người thông minh, hẳn hiểu
được điều tôi muốn nói.”
Tương Thông lặng người nhìn cô, một lúc lâu không nói gì. Trần Mộc Miên
không biết phải làm sao, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, sợ rằng lời
từ chối của mình làm tổn thương người khác.
Ai ngờ Tương Thông lại khẽ cười: “Em không yêu anh, cũng chẳng yêu hắn ta
phải không? Miên à, nếu không ai yêu ai, thì anh vẫn còn cơ hội đúng không?”
Anh ta nở nụ cười đầy tình cảm, rõ ràng có chút hồi hộp. Trần Mộc Miên không
dám nói thêm, cứ thế mà quay người bước xuống lầu.
Tương Thông đi theo, nhưng không cản cô lại. Chỉ kêu với theo: “Nếu em cần,
anh sẽ vẫn luôn ở đây.”
Trần Mộc Miên không dám dừng chân, Chu Mẫn ra tới cũng không giữ được
cô. Cô vội vã leo lên một chiếc xe kéo, rồi trở về nhà.
Ở góc phố, một đôi mắt đầy thù hận nhìn theo cảnh tượng đó, nghiến răng ken
két.
“Trần Mộc Miên, đồ quê mùa nhà cô, không chỉ chiếm lấy Đàm Chí Văn, mà
ngay cả Tương Thông cũng dính vào cô, dựa vào đâu chứ?”
Trần Mộc Miên ngồi trên xe kéo, tâm trí rối bời, đâu biết Trần San Na đã nhìn
thấy hết mọi chuyện.
Đàm Thuần Chi trở về nhà, thấy Trần Mộc Miên ngồi bên bờ ao cho cá ăn. Anh
bước lại gần, ôm lấy cô từ phía sau: “Đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”
Trần Mộc Miên giật mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh đi mà không gây tiếng
động gì hết vậy.”
Đàm Thuần Chi cúi đầu, hít sâu mùi hương từ cơ thể cô, tâm trạng nôn nóng
trong lòng mới dịu đi đôi chút. “Anh đi cả ngày, em có nhớ anh không?”
“Anh đi đâu vậy? Em nghe nói cha của cô Lưu phái người đến tìm anh.” Trần
Mộc Miên vừa rắc thêm một nắm thức ăn cho cá, vừa phủi tay.
“Lưu Tuyết Kỳ mất tích rồi, ông Lưu đến tìm anh. Một là nghi ngờ anh, hai là
nhờ nhà họ Đàm giúp đỡ.” Đàm Thuần Chi có chút thờ ơ, không mấy muốn
nhắc tới chuyện này.
Trần Mộc Miên lại thắc mắc: “Nghi ngờ anh cái gì? Cô Lưu mất tích chẳng lẽ
liên quan đến anh sao?”
“Cũng có, mà cũng không hẳn.” Đàm Thuần Chi nắm tay cô dẫn vào nhà, dọc
đường, hầu gái đều tránh ra.
Trần Mộc Miên tò mò hỏi tiếp, Đàm Thuần Chi cởi bỏ cà vạt, tự rót cho mình
một ly trà. Trần Mộc Miên thấy anh khát nên rót thêm cho anh một ly nữa.
Uống liền mấy ly trà, Đàm Thuần Chi mới nói: “Em còn nhớ con quỷ hung ác
mà em gặp ở cửa hàng bách hóa lần trước không?”
Trần Mộc Miên gật đầu, chẳng phải là do chính Đàm Thuần Chi đưa đến đó
sao?
Đàm Thuần Chi búng mũi cô: “Đồ ngốc, anh không đến mức hại một cô gái.
Con quỷ đó không phải do anh thả ra, anh chỉ nhìn ra nhưng không nói thôi. Nói
cho đúng, là do Lưu Tuyết Kỳ xui xẻo chọn đúng cái áo ấy.”
“Quỷ dữ liên quan đến chiếc áo sao?” Trần Mộc Miên càng ngạc nhiên.
Đàm Thuần Chi thấy cô có hứng thú, liền kéo cô vào lòng, chậm rãi giải thích:
“Hiện tại vẫn chưa rõ, hôm đó anh định mang chiếc áo đó về hỏi con quỷ,
nhưng sau đó chiếc áo bị người khác lấy đi, anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Định xong việc rồi sẽ đi xem, không ngờ lại xảy ra chuyện.”
“Người ta có tìm thấy không?” Trần Mộc Miên hiểu rõ sức mạnh của những con
quỷ này, không thể coi thường được. Tuy không ưa tính cách kiêu căng của Lưu
Tuyết Kỳ, cô cũng không muốn cô ta mất mạng.
Đàm Thuần Chi lắc đầu: “Chuyện phức tạp hơn anh nghĩ, con quỷ đó chắc chắn
đã hại người không phải lần đầu.”
Trần Mộc Miên lo lắng, định hỏi thêm, bỗng bị Đàm Thuần Chi nắm chặt tay,
ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.
“Chuyện gì vậy?”
Đàm Thuần Chi trầm ngâm, nở nụ cười đầy nguy hiểm: “Vợ yêu, hôm nay em
ra ngoài gặp ai thế?”