phương. Từ cánh tay rơi xuống đất, trào ra vô số con trùng máu. Đàm Thuần
Chi lấy ra một viên thuốc màu đen ném về phía quan tài.
Chỉ trong chớp mắt, những bóng ma, trùng độc và thậm chí cả cương thi, đều
điên cuồng lao về phía quan tài.
Đàm Thuần Chi dẫn mọi người bỏ chạy, vừa ra ngoài anh lập tức đóng kín ngôi
mộ lại.
Ông chủ Văn thở dốc, ngồi phịch xuống đất: “Thân già này thật vô dụng, không
còn được như hồi xưa nữa.”
Đàm Thuần Chi không để tâm đến lời ông ta, chỉ nói: “Ngươi ở lại đây thu dọn,
xử lý sạch sẽ mọi thứ, tuyệt đối không để những thứ này ra ngoài.”
“Công tử vội đi đâu thế?” Ông chủ Văn thấy sắc mặt Đàm Thuần Chi đầy lo
lắng, không khỏi hỏi. Nhưng Đàm Thuần Chi đã biến mất ở ngã rẽ, ông ta cũng
đành phải dẫn người ở lại bố trí trận pháp, thu dọn mọi thứ dưới mộ.
Đàm Thuần Chi lên xe, phóng nhanh trên đường.
Chiếc xe lao đi, bụi mù cuốn theo như một cơn lốc tiến vào thành phố.
Khi anh về đến nhà, người hầu báo rằng mợ không có ở nhà.
“Mợ đâu?” Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm A Nguyệt, cô ta run rẩy sợ hãi, lập
tức quỳ xuống.
“Mợ mới hồi nãy còn ở đây… con… có lẽ đã đi qua chỗ bà rồi.”
Đàm Thuần Chi lập tức chạy đến viện của bà Đàm, nhưng không thấy người.
Anh vô cùng lo lắng, bà Đàm cũng bắt đầu bất an: “Chí Văn, con làm sao thế?
Có phải con không khỏe không? Vợ con có khi ra ngoài rồi, để mẹ bảo người đi
tìm về.”
Đàm Thuần Chi ngăn mẹ lại, gọi quản gia tới: “Ông đi hỏi rõ, mợ hôm nay đi ra
ngoài lúc nào, từ cổng nào ra.”
Quản gia thấy anh nóng nảy nên không dám chậm trễ, nhưng có điều kỳ lạ là
không ai thấy Trần Mộc Miên rời khỏi nhà vào lúc nào.
“Thật vô lý, cái nhà họ Đàm rộng lớn như vậy, mà lại không ai biết mợ ra ngoài
lúc nào, chẳng lẽ nhà mình nuôi toàn lũ vô dụng hay sao?” Bà Đàm giận dữ,
không tin nổi trong nhà lại có sơ hở như vậy.
Giờ Trần Mộc Miên mất tích bí ẩn, lỡ một ngày nào đó lại đến lượt người khác
trong nhà thì sao?
Bà nhìn con trai đang đầy sát khí, mắt đỏ ngầu, như thể muốn ăn tươi nuốt sống
người khác, biết ngay là chuyện rất nghiêm trọng. Bà sợ nó lại làm điều kinh
khủng như trước đây, nên cố gắng an ủi: “Chí Văn, con bình tĩnh lại đi, để má
cho người đi tìm, bằng mọi cách nhất định phải tìm được vợ con về.”
Đàm Thuần Chi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, gọi A Nguyệt tới: “Gần
đây mợ có gặp ai không?”
A Nguyệt run run, vội trả lời: “Dạ… không có, hôm qua mợ dẫn chúng con đi lễ
chùa Long Sơn, con luôn đi theo mợ, không thấy gặp ai cả.”
Đàm Thuần Chi nhìn cô ta với ánh mắt lạnh như băng, giọng nói sắc lẻm như
một con rắn: “Cô chắc chứ?”
A Nguyệt sợ hãi, cố nhớ lại, rồi cuối cùng nói: “Có một lúc, khi chúng con dùng
bữa trưa, con có đi lấy thẻ thì mợ tự dưng đi đâu đó, sau đó con thấy mợ ở khu
vực cấm của chùa.”
“Nói rõ hơn, mợ đã gặp ai?”
“Không có ai cả, lúc con đến trong sân chỉ có một mình mợ… nhưng…
nhưng… ” A Nguyệt lắp bắp một lúc, rồi tiếp tục: “Khi con thấy mợ, trông mợ
có vẻ hơi ngẩn ngơ, trên tay còn cầm thêm một con búp bê rơm.”
“Con búp bê đó đâu?” Đàm Thuần Chi hỏi gấp.
A Nguyệt vội đáp: “Mợ nói sẽ để nó dưới gối, à, đúng rồi, mợ còn nói là có một
ông già râu trắng tặng cho, bảo rằng nó có thể trừ tà.”
Đàm Thuần Chi lập tức chạy về phòng lục dưới gối, tìm thấy con búp bê rơm đã
bị nhuốm đen. Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, đầy sát khí.
“Dám động vào vợ của ta, quả là không biết sống chết.”