mục đích thì không bỏ qua. Trong mắt cô ta, Trần Mộc Miên như không tồn tại.
Đàm Thuần Chi liếc nhìn dì Hàn rồi Trần Tuấn, không nói gì, chỉ nhạt dần nụ
cười.
“Sao anh không bắt tay em, chẳng lẽ không biết đó là nghi thức xã giao phương
Tây hở?” Trần San Na có chút thách thức, ánh mắt như muốn khơi gợi ham
muốn chinh phục của đàn ông.
Cô ta vô cùng tự tin, chắc chắn Đàm Thuần Chi sẽ bị vẻ khác biệt của mình thu
hút.
Trần Tuấn thấy mọi chuyện đã quá đà, bèn hắng giọng nhắc: “San Na, đó là anh
rể con, không cần phải dùng nghi thức phương Tây.”
Trần San Na liếc mắt nhìn Trần Mộc Miên, không muốn gọi tiếng “anh rể.” Cô
ta vẫn bướng bỉnh nhìn Đàm Thuần Chi, bàn tay đưa ra không chịu rút về.
Cô ta rất tự tin vào sắc đẹp của mình. Ngoài kia biết bao đàn ông theo đuổi cô
ta, chỉ là cô ta chưa chọn ai mà thôi.
Đàm Thuần Chi không tỏ vẻ gì, nhưng cũng không để cô ta mất mặt, chỉ đáp:
“Gia đình anh theo lối cổ, không quen với lễ nghi phương Tây.”
Trần San Na không chịu buông tha, liếc nhìn Trần Mộc Miên đầy hằn học. Cô ta
nghĩ, nếu Trần Mộc Miên không có mặt ở đây, cậu chủ họ Đàm chắc chắn sẽ
vui lòng bắt tay với mình.
Vì vậy, ánh mắt cô ta nhìn Trần Mộc Miên càng thêm ghét bỏ.
Trần Mộc Miên không bận tâm, liếc qua dì Hàn rồi lại nhìn Trần Tuấn, đầy vẻ
mỉa mai.
Dì Hàn chẳng hề để ý, nghĩ rằng Trần Mộc Miên lo sợ chồng bị giành mất,
trong khi bà lại mong con gái mình chiếm được chàng rể như ý. Trần Tuấn cảm
thấy mất mặt, liền kéo Trần San Na về: “Con vào bếp xem cơm nước đã xong
chưa.”
Trần San Na không chịu. Đường đường là tiểu thư nhà họ Trần, cô ta chưa bao
giờ phải vào bếp.
“Cha…”
Chưa kịp nói hết câu, quản gia đã kịp thời bước vào giải vây: “Thưa ông bà, bữa
trưa đã sẵn sàng, mọi người có thể vào dùng bữa.”
“Được rồi, đi thôi. Hôm nay tôi đã dặn bếp chuẩn bị vài món đặc sản quê nhà.
Cậu Đàm nhất định phải nếm thử món ngon vùng Lan Sơn của chúng tôi.”
Trần Tuấn dẫn vợ chồng Đàm Thuần Chi vào phòng ăn, bỏ lại Trần San Na
đứng đó không vui. Cô ta định bước theo, nhưng dì Hàn kéo lại: “Con gấp cái
gì?”
Trần San Na trừng mắt nhìn mẹ: “Mẹ cũng không giúp gì cho con.”
Dì Hàn khẽ cười: “Nói bậy. Mẹ sao lại không giúp con? Chỉ là chưa đúng thời
điểm thôi.” Bà ta không hề trách mắng con gái về chuyện không đúng đắn kia,
ngược lại còn bảo: “Dù con có thích, cũng phải từng bước một. Dù có cảm tình
với con, anh ta cũng không thể bày tỏ trước mặt vợ được.”
“Vợ? Nếu cha không thiên vị, sao người đàn ông tốt như vậy lại rơi vào tay
Trần Mộc Miên được chứ?”
Trong phòng ăn, Đàm Thuần Chi kéo ghế mời Trần Mộc Miên ngồi trước. Sự
quan tâm ân cần của anh trong mắt Trần San Na, lẽ ra phải thuộc về cô ta mới
đúng.
Thứ gì tốt đẹp của nhà họ Trần cũng nên thuộc về cô ta.
Chẳng lẽ Dì Hàn không biết ý nghĩ của con gái. Bà ta cũng muốn một chàng rể
như thế, nhưng biết không thể quá hấp tấp: “Con à, nóng vội không được gì
đâu. Phải học cách nhẫn nại.”
Trần San Na vẫn chưa hiểu, chỉ biết rằng cô ta không thể rời mắt khỏi Đàm
Thuần Chi.