trong phòng.
Dù nhà họ Đàm là gia đình truyền thống, nhưng bà Đàm lại không yêu cầu con
dâu ngày ngày đến trước mặt bà để làm lễ hay thỉnh an.
Điều bà mong muốn là Trần Mộc Miên phải chăm sóc thật tốt cho Đàm Thuần
Chi, bất kể chồng đưa ra yêu cầu gì cũng phải lập tức đáp ứng.
Đàm Thuần Chi coi lời đó như một thánh chỉ, anh kéo Trần Mộc Miên vào
phòng, suốt ngày đêm say sưa ân ái, còn lấy cớ theo lời thầy pháp, bảo rằng đó
là “thải âm bổ dương,” giúp cơ thể anh phục hồi.
Bà Đàm nghe vậy càng không ngăn cản. Bọn người hầu mang cơm đến cửa,
nghe tiếng động bên trong thì đỏ mặt tía tai, vội vàng rời đi.
Ba ngày ngắn ngủi trôi qua, cả phủ đều biết rõ vợ chồng họ đã làm gì.
Trần Mộc Miên co người vào góc giường, kéo chăn che kín cơ thể, không cho
Đàm Thuần Chi lại gần: “Anh đừng lại đây, em mệt lắm, không làm tiếp được
nữa đâu.”
Cô thực sự không chịu nổi, mấy ngày qua hầu như chỉ nằm trên giường. Dù
không phải lúc ân ái, anh vẫn cứ quấn quýt không rời, ngay cả lúc ăn uống cũng
không tha cô.
Giờ đây, cả người cô đau nhức, chỉ cần thấy anh đến gần là hai chân run lên.
Đàm Thuần Chi ngồi bên mép giường, thong thả mặc quần áo. “Cô bé à, hôm
nay về nhà mẹ đẻ, anh sẽ không đụng đến em.”
Nghe đến chuyện về nhà, Trần Mộc Miên hơi ngẩn ra. Cô gần như đã quên mất
mình còn có một gia đình ở Thượng Hải. Nếu là trước đây, cô thà chết cũng
không muốn về.
Mấy người thân trong nhà chẳng ra gì, thà không có còn hơn.
Nhưng lúc này, cô cảm thấy nhà họ Trần cũng không quá tệ. Cứ tạm về đó
trước, lánh xa con quỷ háo sắc này mới là điều khôn ngoan.
Đàm Thuần Chi thừa biết cô đang tính toán gì, khẽ liếc cô đầy thú vị, rồi thong
thả cài khuy tay áo, khoác lên mình bộ vest trắng, đôi giày da phong cách Anh
được làm riêng. Bộ trang phục ấy khiến anh trông phong độ ngời ngời, đầy vẻ
lịch lãm.
Ánh nắng rọi lên gương mặt anh, càng làm vẻ đẹp của anh thêm nổi bật.
Trần Mộc Miên không kìm được, tim đập loạn nhịp, nuốt khan.
Đàm Thuần Chi cười: “Còn chưa dậy à, hay em muốn anh giúp em mặc quần
áo?”
Cô ngớ người một lúc, Đàm Thuần Chi liền trêu: “Nếu để anh mặc giúp, có khi
hôm nay em chẳng ra khỏi giường được đâu.”
“Không, em dậy ngay đây!” Vừa nói, cô vừa kéo chăn ra, để lộ làn da trắng
ngần đầy dấu vết ân ái.
Đàm Thuần Chi nhìn cô đầy lửa dục, huýt sáo một tiếng.
Trần Mộc Miên hốt hoảng kéo chăn che người lại, giận dỗi ra lệnh: “Anh ra
ngoài đi, em phải thay đồ.”
Đàm Thuần Chi ngồi xuống, vắt chân này qua chân kia, chẳng có vẻ gì là định
rời đi. “Em cứ thay đi, anh muốn xem em mặc đồ như thế nào.”
“Không! Anh… anh ra ngoài đi.” Trần Mộc Miên lúng túng, cảm thấy cơ thể
mình có gì đó không đúng, nơi ấy bắt đầu ẩm ướt.
“Cơ thể em chỗ nào anh chưa từng thấy, sao phải xấu hổ?”
Cô tức giận ném chiếc gối về phía anh, Đàm Thuần Chi dễ dàng đỡ lấy, còn đưa
lên mũi ngửi: “Mùi của vợ anh, ngửi hoài không thấy chán.”
“Đồ lưu manh! Nếu anh còn thế nữa, em giận thật đấy!” Trần Mộc Miên không
hiểu nổi, sao người đàn ông này lúc nào cũng trông như phát tình khi nhìn cô.
Đàm Thuần Chi nhún vai: “Thôi được, anh ra phòng ngoài đợi. Nhưng đừng để
anh đợi lâu, không thì hôm nay đừng ai mong ra khỏi cửa.”
Mặt Trần Mộc Miên đỏ bừng, chỉ ước được tự tay đẩy anh ra khỏi phòng.
Cô nhanh chóng thay đồ. Bộ váy này do Đàm Thuần Chi chọn, là kiểu váy dài
đến mắt cá chân, phối cùng đôi giày cao gót nhỏ, không chỉ tôn dáng mà còn
làm cô trông thời thượng hơn.
Khi cô bước ra, ánh mắt Đàm Thuần Chi nóng bỏng khiến Trần Mộc Miên lo
lắng. “Anh định làm gì? Hôm nay phải về nhà em rồi.”
Giọng Đàm Thuần Chi trầm khàn: “Anh hối hận rồi, thay váy khác đi, không thì
anh sẽ xé nát nó ngay bây giờ.”
“Thay… thay cái gì?” Cô dựa sát vào cửa, sợ anh sẽ xông tới xé váy của mình.