người lạ thế đã cảm thấy khó chịu.
Khi người phục vụ bưng món ăn lên, trên chiếc đĩa trắng chỉ có một chút thực
phẩm đen nhỏ xíu. Cô thoáng ngạc nhiên, nhìn chiếc đĩa rồi quay sang Đàm
Thuần Chi.
“Đây là món cá tầm muối caviar, món khai vị. Em thử xem.” Anh lấy một chút,
đưa đến trước mặt cô. Trần Mộc Miên chần chừ một lát rồi nhẹ mở miệng. Hạt
cá tầm vỡ ra trong miệng, vị mặn nhè nhẹ. Cô khẽ cau mày, chậm rãi nuốt
xuống.
“Không thích à?” Đàm Thuần Chi hỏi.
“Ừm… thấy lạ lạ.” Cô trả lời thành thật, thực sự không thích mùi vị đó.
Chưa kịp nói thêm, từ phòng bên cạnh đã vọng sang một giọng nói chế nhạo:
“Đúng là đồ nhà quê, cá tầm thượng hạng mà cho cô ăn thì uổng phí.”
Nghe giọng, Trần Mộc Miên lập tức nhớ đến chuyện xảy ra ở cửa hàng bách
hóa ngày hôm trước.
Chưa kịp phản ứng, rèm phòng đã bị kéo ra. Lưu Tuyết Kỳ hiên ngang bước
vào, ánh mắt quét qua Trần Mộc Miên đầy khinh miệt.
Trần Mộc Miên vốn không phải loại người dễ dàng chịu đựng, cô đáp trả ngay:
“Không mời thì đừng vào! Má cô không dạy lễ nghi à?”
Lưu Tuyết Kỳ chẳng thèm bận tâm, vẫn khoác lên mình bộ váy mà hôm trước
đã cướp được, chỉ có điều hôm nay trông cô ta thiếu sức sống, lớp trang điểm
trên mặt thật đậm, như cố che giấu điều gì.
“Cả Thượng Hải này, có nơi nào tôi không vào được? Đừng nói là một căn
phòng nhỏ như thế này, ngay cả vào nhà cô, cô cũng phải lấy làm vinh hạnh.”
Vẻ ngạo mạn vẫn chẳng đổi thay.
Trần Mộc Miên nghĩ bụng, chắc hẳn không ít người đã bị cô ta làm cho tức
chết. Nhịn cơn bực, cô nói xua: “Tôi không quan tâm cô là ai, biến ngay đi.
Nhìn cô thôi cũng đủ bực mình rồi.”
Lưu Tuyết Kỳ vẫn không để ý đến lời cô, mà quay sang nhìn Đàm Thuần Chi,
giọng mỉa mai: “Cha tôi bảo tôi đến xin lỗi anh.”
Cách cô ta nói hoàn toàn không phải để xin lỗi mà là để gây sự.
Trần Mộc Miên quay sang nhìn Đàm Thuần Chi. Nếu anh dám tha thứ cho cô
ta, cô nhất định sẽ không để yên.
Đàm Thuần Chi nhìn cô, ánh mắt dịu lại như bảo cô bình tĩnh. “Lời xin lỗi của
cô Lưu tôi đã nhận. Nhưng hiện giờ tôi muốn dành thời gian riêng tư cho vợ.
Xin mời cô ra ngoài cho.”
Lưu Tuyết Kỳ rõ ràng là người không có mắt nhìn người, hoặc là không thèm
bận tâm đến sắc mặt của ai. Cô ta nói tiếp với vẻ ra lệnh: “Cha tôi muốn gặp
anh, mau đi theo tôi.”
Trần Mộc Miên chỉ thấy cô ta quá sức vô lễ. Cô bực tức nói: “Cô kia, cô không
hiểu tiếng người à? Hay phải để tôi nói thẳng, tôi và chồng tôi muốn được ở
riêng. Mời cô đi ngay cho.”
Lưu Tuyết Kỳ lườm cô: “Đồ nhà quê, có liên quan gì đến cô đâu? Cha tôi muốn
gặp anh ta, này, cái gã đẹp trai, mau đứng dậy đi theo tôi.”
Thấy Đàm Thuần Chi vẫn không nhúc nhích, cô ta lập tức ra lệnh cho hai người
da đen bên cạnh lao vào.
Trần Mộc Miên chưa kịp làm gì thì đã thấy hai người đó bị quật mạnh ra ngoài.
Lưu Tuyết Kỳ sững sờ khi nhìn thấy hai tên vệ sĩ của mình bị quật ngã. “Anh…
anh dám đánh người à?”
Cuộc cãi vã bắt đầu thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ và khách ở các
phòng khác.
Đàm Thuần Chi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: “Cô Lưu, xin hãy ra ngoài ngay. Nếu
không, tôi sẽ phải ra tay mạnh hơn.” Lần này, dù không tinh ý thì Lưu Tuyết Kỳ
cũng nhận ra anh đã nổi giận thật sự.
Dù trong lòng có chút e sợ, cô ta vẫn cố giữ vẻ mặt hằn học rồi quay người
bước ra ngoài.
Trần Mộc Miên thở dài: “Sao đây? Chắc có phiền phức rồi phải không?”
Đàm Thuần Chi chỉ khẽ nâng ly về phía phòng đối diện. Trần Mộc Miên ngó
theo, thấy trong phòng đó có một người đàn ông trung niên mặc áo dài, dáng vẻ
phú quý. Ông ta cũng nâng ly đáp lại, như thể đang chào hỏi từ xa.
Trần Mộc Miên không khỏi thắc mắc, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.