gạt anh đâu.”
Đàm Thuần Chi kéo tay cô, bước qua một cánh cửa. Lập tức, cả hai xuất hiện
trong một căn phòng bằng đá. Trần Mộc Miên bị ném xuống tấm thảm da thú
màu trắng, toàn thân chưa kịp nhúc nhích thì đã bị cố định, không tài nào cử
động được. Cô hoảng hốt nhìn Đàm Thuần Chi.
“Anh, em đã làm gì sai?”
Đàm Thuần Chi nắm lấy cằm cô, trong mắt hiện lên tia ẩn nhẫn. Khóe miệng
anh khẽ run, biểu cảm nhìn cô vừa yêu vừa hận.
“Em đã nhớ ra từ bao giờ?”
Trần Mộc Miên ngập ngừng, không dám đối diện với anh. Đàm Thuần Chi
mạnh mẽ xoay mặt cô lại, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Trả lời đi, em nhớ lại từ khi nào?”
“Là… từ khi A Nguyệt bị nhập thân lần trước.”
Đàm Thuần Chi nhìn cô thật sâu, trong ánh mắt tràn đầy sự xót xa. Bỗng nhiên,
anh ôm chặt cô vào lòng, ngửi mùi hương trên mái tóc của cô, cố gắng kiềm nén
nỗi sợ hãi của mình.
“Em không nên nhớ lại, xin lỗi, là lỗi của anh, lẽ ra anh không nên để em nhớ ra
mọi chuyện.”
Ánh mắt Trần Mộc Miên long lanh lệ, cảm giác vừa xúc động vừa đau lòng đan
xen. “Anh, không phải lỗi của anh đâu. Là bọn họ, bọn họ tâm địa độc ác không
chịu buông tha cho chúng ta. Anh, anh đã vì em mà gánh chịu quá nhiều rồi…”
“So với những gì em chịu đựng vì anh, thì những việc anh trải qua chẳng là gì
cả. Em ngốc lắm, sao lại cố nhớ lại chứ. Những chuyện đó đau đớn lắm, anh
không muốn em nhớ lại một chút nào cả.”
Trần Mộc Miên mỉm cười đáp: “Không, anh à, vì anh mà em chẳng thấy khổ sở
gì.”
Đàm Thuần Chi hôn lên môi cô, như muốn nuốt trọn lấy cô, cuồng nhiệt đến
mức tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống. Lưỡi của anh linh hoạt quấn lấy, thậm
chí nuốt trọn miệng cô.
Trần Mộc Miên bản năng muốn đáp trả, nhưng lại không thể động đậy, chỉ đành
để mặc cho anh tùy ý xâm chiếm.
Cho đến khi Trần Mộc Miên thở không nổi nữa, Đàm Thuần Chi mới chịu
buông cô ra.
“Anh, anh thả em ra trước đi.”
Trần Mộc Miên thở dốc, ngước đôi mắt khẩn cầu nhìn anh. Đàm Thuần Chi
chẳng thèm để ý, xé toạc áo cô rồi quăng sang một bên, cúi xuống cắn xé cơ thể
cô.
“Anh, nhẹ thôi… A… Đừng mà…”
Đàm Thuần Chi đột ngột cắn lên ngực cô, khiến Trần Mộc Miên run rẩy toàn
thân, cả người co giật không ngừng.
Đàm Thuần Chi ngước lên nhìn cô, cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm:
“Nha đầu, anh muốn trừng phạt em.”
Trần Mộc Miên ngây ngốc hỏi:
“Trừng phạt em? Vì sao chứ?”
Lúc này, y phục trên người cô đã bị anh lột sạch. Đàm Thuần Chi kéo chân cô
ra, nhìn chăm chú vào giữa hai chân trắng mịn, trong mắt ánh lên tia đói khát.
“Vì tội em dám gạt anh! Em từng hứa sẽ không dối anh nữa.”
Trần Mộc Miên ngây người, đó là chuyện của kiếp trước. Cô từng dỗ dành Đàm
Thuần Chi rằng sẽ không tự ý đi giặt đồ, không giấu anh chuyện gì nữa.
Một lời nói đùa như thế, vậy mà anh lại ghi nhớ đến tận bây giờ.
“Anh, anh… A, đau quá!”
Đàm Thuần Chi bất ngờ xâm nhập vào cơ thể cô, khiến Trần Mộc Miên cảm
thấy khó chịu vô cùng, muốn nhúc nhích để đẩy anh ra nhưng chẳng tài nào
động đậy nổi.
“Đau sao? Nếu đã đau, tại sao còn đến đây? Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế
nào không? Nếu em tiến thêm một bước nữa, mạng đã không còn. Em muốn
anh phải chứng kiến cảnh em chết thêm một lần nữa hay sao?”
“Em… Em không muốn anh gặp chuyện nữa.”
Đàm Thuần Chi cười lạnh, mạnh mẽ tiến sâu hơn, khiến Trần Mộc Miên thét
lên đau đớn.
“Nha đầu, anh đã nói rồi, nguy hiểm là chuyện của đàn ông. Em sao cứ không
nhớ lời anh nói chứ.”