Chi không thể cưỡng lại. Nhưng cô còn rất vụng về, hôn hồi lâu mà chỉ chạm
nhẹ lên môi anh.
Đàm Thuần Chi vốn là người sành sỏi, chút hôn vụng về ấy đâu thể làm anh
thỏa mãn. Anh giữ chặt sau đầu cô, cạy môi cô ra rồi tiến sâu vào, lưỡi nóng
bỏng cuốn lấy, khiến toàn thân Trần Mộc Miên mềm nhũn.
Cô cảm thấy khó thở, muốn đẩy anh ra nhưng Đàm Thuần Chi không chịu
buông tay. Anh siết chặt cô, ép sát cô vào mình, như thể muốn hòa lẫn hai người
làm một, không để lại kẽ hở nào.
Nhiệt độ bỏng rát khiến Trần Mộc Miên nghĩ mình sắp bốc cháy, nhưng Đàm
Thuần Chi vẫn chưa thỏa mãn, bắt đầu xé toạc quần áo của cô.
Xé vài cái, thấy chậm quá, anh vung tay một cái, cả hai người lập tức trần
truồng, phơi bày trước không khí.
Sự thay đổi đột ngột khiến Trần Mộc Miên lạnh toát, cô khẽ rùng mình. Đàm
Thuần Chi buông cô ra, rồi bế cô vào hồ tắm.
Nước ấm làm Trần Mộc Miên bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Đàm Thuần Chi.
Đàm Thuần Chi nhìn xuống cô, thứ giữa hai chân anh đang ngẩng cao đầu,
trông vô cùng đáng sợ. Trần Mộc Miên nuốt khan, hoảng sợ, lùi lại phía sau đến
khi chạm vào thành hồ.
“Anh… anh đừng giận nữa, được không?”
Cô ngước lên nhìn anh đầy tội nghiệp, như một con thỏ nhỏ, hy vọng anh sẽ
nguôi ngoai.
Đôi mắt đào hoa của Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm vào cô, không chút biểu
cảm: “Cô bé à, muốn anh tha cho hắn, em phải cố hơn thế nữa.”
“Vậy… anh muốn gì?” Trần Mộc Miên hoảng hốt, không biết anh sẽ đòi hỏi gì,
nếu cô không làm được, liệu anh có thật sự giết người không?
Đàm Thuần Chi khẽ cúi xuống, nâng cằm cô lên, ngón cái xoa nhẹ trên đôi môi
cô, giọng trầm khàn: “Cô bé, dùng cái miệng này giúp anh đi.”
Trần Mộc Miên ngơ ngác nhìn anh, không hiểu ý anh. Đàm Thuần Chi cười
nham hiểm, đưa thứ giữa hai chân anh đến sát miệng cô.
Trần Mộc Miên không tin nổi, hoảng hốt muốn thoát ra. Nhưng Đàm Thuần Chi
không tha, chỉ cần một cái búng tay, cô lập tức không thể cử động.
Trần Mộc Miên nhìn anh tiến vào, mắt cô không thể nhắm lại.
Vừa vào đến khoang miệng ấm áp, Đàm Thuần Chi ngửa đầu rên khẽ một tiếng.
Có vẻ như anh rất thích thú, nhận thức này khiến Trần Mộc Miên táo bạo liếm
thử một cái.
Đàm Thuần Chi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt càng sâu hơn.
Trần Mộc Miên đánh liều, tiếp tục dùng lưỡi liếm lấy, như đang ăn kẹo hồ lô,
liếm rồi mút. Kỳ lạ thật, ở chỗ đó của anh có mùi hương kỳ lạ.
Trần Mộc Miên dần dần mê mẩn, dù cái miệng nhỏ của cô chỉ có thể chứa được
một nửa, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn liếm mút.
Đàm Thuần Chi không chịu nổi nữa, thầm rủa một tiếng “Yêu tinh”. Anh giữ
chặt sau đầu cô, tự mình đẩy vào.
Tốc độ quá nhanh, sâu quá, khiến Trần Mộc Miên cảm thấy anh đã vào đến cổ
họng, làm cô nghẹn thở. Cô muốn phản kháng nhưng không thể động đậy.
Đàm Thuần Chi cảm thấy vô cùng sung sướng, tốc độ càng lúc càng nhanh,
động tác ngày càng dữ dội.
Anh nắm lấy mái tóc ướt của cô, hông không ngừng đẩy mạnh.
Từng cú, từng cú nữa.
Nước trong hồ tắm sóng sánh theo từng chuyển động của anh, tạo ra từng gợn
sóng lan rộng. Trần Mộc Miên cảm thấy mình sắp nghẹt thở, nước mắt tuôn rơi.
Khi cô nghĩ rằng mình sắp bị anh làm cho chết ngạt, Đàm Thuần Chi bỗng
phóng thích tất cả.
Dòng chất nóng bỏng tràn ngập khoang miệng, Trần Mộc Miên buộc phải nuốt
xuống. Dưới ánh mắt sâu thẳm, điên cuồng của Đàm Thuần Chi, cô đành ngoan
ngoãn nuốt hết sạch.
Sau khi khó khăn nuốt hết, Trần Mộc Miên khàn giọng hỏi: “Giờ anh hài lòng
rồi chứ?”