đánh cắp vận mệnh của người khác, và con trai bà thực sự sống lại, nhưng chỉ là
một bán thi.
“Bán thi là gì?” Mới nghe tên đã thấy rợn người.
“Là linh hồn trở về nhưng xác thân không thể ngăn được sự thối rữa. Nửa người
nửa quỷ, hoặc có thể nói không phải người, cũng chẳng phải quỷ.”
Người phụ nữ rất mừng vì con trai mình đã sống lại, nhưng rốt cuộc anh ta cũng
không còn là người bình thường. Không thể chịu được ánh sáng ban ngày, cũng
không thể lộ mặt ra ngoài.
Anh ta phải luôn bọc kín thân thể để tránh bị người khác phát hiện.
Nhưng dù làm vậy, thi thể của anh ta vẫn tiếp tục thối rữa, bốc mùi hôi thối như
cá ươn. Điều tệ hơn nữa là từng phần cơ thể anh ta cứ dần rơi ra.
“Sống như thế, chẳng phải còn đau khổ hơn chết sao?” Nếu là cô, cô thà chết đi
để đầu thai còn hơn.
“Nếu người phụ nữ đó cũng sáng suốt như em thì tốt rồi.” Đáng tiếc là bà ta quá
cố chấp, chỉ quan tâm đến việc con trai mình sống lại, chẳng cần biết anh ta
sống trong tình trạng không ra người không ra quỷ. Bà ta thậm chí còn muốn
cưới vợ cho con trai mình, để nối dõi tông đường.
Nhưng phụ nữ bình thường nào muốn lấy con trai bà ta, nên bà đã bỏ tiền mua
một cô gái về làm vợ.
Đêm tân hôn, cô gái phát hiện sự thật kinh khủng về chồng mình, hoảng loạn
muốn bỏ trốn. Nhưng người mẹ đã chuẩn bị trước, hạ thuốc cô gái rồi ép cô
phải phục tùng con trai bà ta.
Dù kinh hãi và lo lắng, cô gái vẫn không chịu, bà ta lập tức đánh đập, chửi
mắng, nhưng cô vẫn không nghe lời.
Cuối cùng, người mẹ điên lên đánh chết cô gái. Ngay lúc đó, người con trai vốn
luôn chậm chạp bỗng phát cuồng, lao tới bắt đầu cắn xé xác cô gái.
Anh ta như con sói đói khát, ăn ngấu nghiến cho đến khi không còn gì ngoài bộ
xương trắng, chứng minh rằng cô gái đã từng tồn tại.
Điều kỳ lạ là sau khi ăn xong xác, cơ thể người con trai bắt đầu hồi phục.
Người mẹ vui mừng khôn xiết, bắt đầu ác độc tìm kiếm xác chết để nuôi con.
Nhưng người con không ăn xác chết lâu ngày, anh ta chỉ ăn người mới chết.
Hơn nữa, chỉ cần một ngày không ăn, anh ta sẽ trở nên điên loạn, đau đớn.
Vì con trai, người mẹ liều lĩnh, dụ dỗ phụ nữ đến nhà mình để làm thức ăn cho
con.
Trần Mộc Miên run rẩy: “Chuyện… chuyện này là thật sao? Anh đừng dọa em,
em nhát gan lắm.”
Đàm Thuần Chi gật đầu nghiêm trọng: “Anh đã tận mắt chứng kiến, làm sao có
thể giả được?”
“Anh tận mắt thấy sao?” Trần Mộc Miên kinh ngạc: “Vậy thì anh đã hơn ngàn
tuổi rồi à?”
Đàm Thuần Chi cười: “Thế nào, không thích ông già này nữa sao?”
Với dung mạo tuấn tú, nụ cười tươi như hoa đào, ai mà liên tưởng được anh là
một ông già?
Trần Mộc Miên lắc đầu: “Chỉ là em thấy hơi khó thích ứng. Vậy sau đó thì sao?
Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Sau đó, tất nhiên là ác giả ác báo.”
Những hành động của người phụ nữ dần khiến quan phủ chú ý, bởi số lượng
phụ nữ mất tích ngày càng nhiều, khiến dân chúng trong thành hoang mang.
Một ngày nọ, con trai bà ta vì không được ăn người, nên đã gầm lên trong cơn
giận dữ, khiến hàng xóm nghi ngờ.
Họ tưởng rằng nhà bà ta nuôi hổ dữ, liền báo cho quan phủ. Quan sai tới nơi,
nhưng gặp phải cảnh bà ta vắng nhà, còn người con trai điên loạn xông ra cắn
người, bị quan sai chém chết ngay tại chỗ.
Quan sai ngửi thấy mùi lạ trong nhà, phát hiện nhiều bộ quần áo, tài sản của
những người phụ nữ, rồi trong bếp còn có xương lạ. Gọi quan khám nghiệm tới
kiểm tra, mới phát hiện đó là xương người.
Họ nhận ra có điều bất thường, liền khóa chặt ngôi nhà chờ người trở về, sau đó
tóm gọn người phụ nữ.
Người mẹ thấy xác con trai mình thì gào khóc thảm thiết, oán trách họ đã ức
hiếp mẹ góa con côi, oán trách trời xanh bất công.
Những kẻ như vậy, tâm trí đã méo mó từ lâu, quan phủ ngay lập tức ra lệnh xử
trảm.