vô cùng sang trọng. Trần Mộc Miên đã thay đồ xong, khi cô bước ra, Đàm
Thuần Chi có chút đờ người, như thể mất tập trung.
“Không đẹp sao?” Cô nhìn xuống bộ váy của mình. Chiếc váy bồng bềnh, đôi
giày cao gót đỏ thẫm, cô chưa bao giờ mặc như thế này, vẫn thấy không quen.
Ngay cả kiểu tóc cũng được người hầu tỉ mỉ uốn đơn giản, cài một chiếc băng
đô ngọc trai, trông chẳng khác gì những tiểu thư kiều diễm ở Thượng Hải.
Đàm Thuần Chi bước qua cô, vào trong nhà lấy một chiếc khăn choàng len,
khoác lên vai cô: “Thế này thì đẹp hơn.”
Người hầu không kìm được mà cúi đầu cười khúc khích, Đàm Thuần Chi liếc
nhìn, cô ta lập tức im bặt.
Trần Mộc Miên biết anh đang không vui.
Đàm Thuần Chi bá đạo kéo cô ra ngoài. Khi đã ngồi trong xe, cô cười khẽ:
“Nếu anh không thích, sao lại mua chiếc váy này cho em?”
Đàm Thuần Chi cười bí ẩn, mắt ánh lên vẻ đùa cợt, môi nhếch lên: “Tối nay em
sẽ hiểu thôi.”
Đến khi tới câu lạc bộ Night Beauty, Trần Mộc Miên mới hiểu ra.
Đây là nơi của người phương Tây, đèn đuốc sáng rực, nam nữ ăn vận lộng lẫy,
đắm chìm trong tiếng nhạc.
Giữa sàn nhảy, các cô gái với những bộ trang phục lấp lánh, vòng tay quanh eo
các quý ông, xoay người trong những điệu nhảy quyến rũ, vạt váy bay bổng vẽ
nên những đường cong đầy mê hoặc.
Trần Mộc Miên chăm chú nhìn đôi chân thon thả của các cô gái ấy, phát hiện họ
mang giày cao gót nhảy múa mà vẫn uyển chuyển, duyên dáng vô cùng.
Đàm Thuần Chi ôm eo cô, dẫn lên tầng hai vào một căn phòng riêng, sau đó gọi
người phục vụ đến gọi món.
Cô không biết tiếng Anh, chỉ nghe Đàm Thuần Chi nói chuyện lưu loát với
người phục vụ. Cô càng thêm kinh ngạc, bởi Đàm Thuần Chi rõ ràng là một con
ma đã chết từ lâu, sao lại hiểu biết những thứ này?
Khi người phục vụ rời đi, Đàm Thuần Chi mỉm cười: “Thế nào, có phải em
đang ngạc nhiên về sự tài giỏi của chồng mình không?”
Trần Mộc Miên hừ một tiếng, không chịu thừa nhận mình đã trộm nhìn anh rất
lâu, bèn quay mặt đi nhìn các cô gái biểu diễn trên sân khấu.
Một cô gái mặc váy dài màu champagne bước lên sân khấu, dưới khán đài vang
lên tiếng reo hò. Trên đầu cô ta đội chiếc băng đô kim cương, dưới ánh đèn lấp
lánh. Đôi tay đeo găng trắng nắm chặt chiếc micro, cô ta cất giọng hát nhẹ
nhàng.
Tiếng hát mềm mại, lả lơi, dù là tiếng nước ngoài mà Trần Mộc Miên không
hiểu, nhưng giai điệu khiến cô mê mẩn.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Cô thắc mắc.
Đàm Thuần Chi quét mắt nhìn sàn nhảy, hỏi: “Em có muốn nhảy không?”
Trần Mộc Miên nhìn xuống dưới, những cặp đôi đã bắt đầu nhảy theo tiếng hát
của cô ca sĩ. Cô thấy hơi ngượng: “Người Tây không có quy tắc, sao có thể dính
sát vào nhau như thế trước mặt mọi người?”
Nghe cô nói vậy, Đàm Thuần Chi bật cười ha hả, làm cô xấu hổ vô cùng.
“Cười cái gì, lại chê em là nhà quê đúng không?”
Đàm Thuần Chi ngừng cười, nắm lấy tay cô, nói: “Cô bé ngốc nghếch, chẳng
thay đổi gì. Anh đưa em đến đây để em thấy rằng thế giới đang thay đổi. Em
không cần thay đổi, nhưng ít ra cũng nên biết thế giới này đã thành ra sao.”
Nhìn đám người nhảy nhót vui vẻ, cô bất ngờ hỏi: “Anh cũng biết nhảy sao?”
Đàm Thuần Chi nói: “Dĩ nhiên là anh biết. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng anh chỉ muốn nhảy với em.” Đàm Thuần Chi kéo tay cô lên, lại cúi
xuống hôn lên mu bàn tay, dường như anh rất thích hành động này. “Cô bé, hứa
với anh, mãi mãi chỉ nhảy với mình anh thôi được không?”
Tim Trần Mộc Miên đập thình thịch, cô không thể chịu nổi khi anh tỏ ra tình
cảm như thế. Mỗi khi anh nhìn cô, trong mắt anh chỉ có cô, như thể cô là cả thế
giới của anh.
Cô bối rối quay mặt đi: “Em đâu có nhảy với người đàn ông khác.”