Trên đầu cô treo lơ lửng một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, tỏa ra ánh sáng
lạnh lẽo. Mặc dù cô đã nằm trên giường, xung quanh lại không một bóng người.
Sự im lặng ngột ngạt bủa vây khiến cô hoảng sợ đến run rẩy.
Cô cất tiếng gọi yếu ớt, giọng run rẩy như tơ liễu trước gió: “Có ai không, cứu
tôi với…”
Lòng cô đầy nỗi sợ hãi, cảm giác rõ ràng đứa trẻ trong bụng đang muốn xé toạc
thân thể cô mà chui ra. Tiếng gọi cứ kéo dài nhưng không ai đến. Thay vào đó,
những bóng ma hiện ra xung quanh, mặt mày vô cảm, chỉ đứng đó nhìn cô.
Sợ hãi đến cực độ, Trần Mộc Miên hét to tên Đàm Thuần Chi.
Cửa bỗng nhiên mở, Đàm Thuần Chi bước vào. Những bóng ma vừa thấy anh
lập tức tự động tản ra nhường đường. Đàm Thuần Chi tiến đến trước mặt cô,
anh mặc một chiếc áo blouse trắng, một con quỷ mặt mày dữ tợn bước đến bên
cạnh anh, đưa cho anh một chiếc kéo khổng lồ: “Chủ nhân, thai đã đủ tháng, chỉ
cần cắt bụng cô ta, đứa bé sẽ ra.”
Chiếc kéo sắc nhọn, Đàm Thuần Chi không chút do dự, cầm lấy nó trong tay.
Trần Mộc Miên muốn bỏ chạy, nhưng tứ chi đã bị bọn quỷ trói chặt, không thể
cựa quậy. Sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm trán, cô van xin trong tuyệt vọng: “Đàm
Thuần Chi, đừng giết em, em không muốn chết.”
Đàm Thuần Chi nở nụ cười lạnh lẽo, từng bước tiến lại gần, cầm kéo cắt toạc
quần áo của cô, để lộ chiếc bụng tròn vo. “Cô bé, ta đã chờ ngày này từ lâu. Có
đứa con này, ta sẽ có thể sống đời đời kiếp kiếp.”
Trần Mộc Miên chẳng hiểu anh đang nói gì, chỉ cảm thấy anh lúc này không
khác gì quỷ dữ. Quỷ dữ thì ăn người, ăn cả tim gan của đứa trẻ mới là lẽ
thường.
Khi chiếc kéo đã sắp chạm vào bụng cô, chuẩn bị đâm xuống, Trần Mộc Miên
thét lên một tiếng kinh hoàng rồi giật mình tỉnh dậy.
Trong phòng tối đen như mực, không hề có bóng dáng Đàm Thuần Chi.
Cô bỗng nhiên trào dâng nỗi buồn, bật khóc nức nở.
Giấc mơ quá đáng sợ, lại chân thật đến mức như báo trước điều gì. Đàm Thuần
Chi thật sự muốn giết cô.
Càng nghĩ, Trần Mộc Miên càng cảm thấy giấc mơ ấy giống như một lời tiên
đoán, dường như nó đang hé lộ mục đích thực sự của Đàm Thuần Chi.
Anh ta dốc hết tâm trí để có được cô, chắc chắn là có lý do. Cô suy đi tính lại,
không hiểu bản thân mình có điểm gì đáng để anh ta yêu thích.
Dẫu Đàm Thuần Chi có là ma đi nữa, anh vẫn mang dáng vẻ phong nhã, sức
mạnh vượt trội. Làm sao một người như anh lại để mắt đến một cô gái tầm
thường như cô?
Chắc chắn có gì đó bất thường.
Con cái, sự bất tử, những từ ngữ kỳ lạ ấy cứ quanh quẩn trong đầu, khiến cô
trằn trọc mãi không ngủ được.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một cái bóng dài in trên cửa sổ. Dáng người ấy khom
lưng, đứng bất động bên ngoài cửa sổ.
Trần Mộc Miên không dám hét lên, chỉ đưa tay che miệng giả vờ như đang ngủ.
Một cơn gió lạnh lùa qua căn phòng, Trần Mộc Miên hé mắt nhìn, thấy một cái
bóng đen xuyên qua tường lẻn vào trong phòng.
Cô kinh hãi, vội nhắm chặt mắt lại, cầu mong thứ đó nhanh chóng rời đi.
Nhưng thứ đó chẳng hề bỏ đi, mà bắt đầu lục lọi quanh phòng.
Vừa tìm kiếm, nó vừa lẩm bẩm: “Ở đâu, ở đâu, sao lại không thấy?”
Trần Mộc Miên run lên vì sợ, nhưng cái bóng vẫn từ từ tiến đến bên giường cô.
Nếu cô mở mắt ra, sẽ thấy khuôn mặt không có mắt của con ma, nó chỉ dò dẫm
bằng đôi tay gầy guộc. Từ miệng nó phát ra tiếng lạch cạch, lầm rầm không
ngớt: “Ở đâu, ở đâu, sao lại không thấy?”
Cô cảm nhận rõ ràng đôi bàn tay khô khốc, lạnh lẽo như băng, sờ qua mặt mình,
rồi dừng lại ở bụng cô.
Dù có tấm chăn che chắn, nhưng con ma dường như đã tìm thấy điều nó muốn.
“A, cô gái nhỏ, ở trong bụng cô đây mà.”
Tiếng cười rùng rợn vang lên: “Hí hí hí, hí hí hí!”