rồi lăn xuống đất.
Nhưng chiếc gối chẳng làm gì được nó, con ma hoàn toàn không sợ. Nó đưa tay
về phía cô đang chạy trốn. Cánh tay dài ra mãi, kéo theo một cái bóng đen trên
cửa sổ, chộp lấy cổ Trần Mộc Miên.
Cô bị nhấc bổng lên, cổ bị siết chặt làm cô không thở nổi, chỉ biết giãy giụa
trong đau đớn.
Con ma xoay cổ tiến đến gần cô. Trần Mộc Miên nhìn rõ hai hốc mắt trống rỗng
của nó, cô kinh hãi muốn hét lên nhưng không ra tiếng.
Con ma nở nụ cười quái dị, nhìn chăm chăm vào bụng cô: “Hí hí hí, ở đây rồi.”
Nó giơ bàn tay kia lên, móng tay dài nhọn chầm chậm tiến về phía bụng cô. Chỉ
còn chút nữa là nó sẽ rạch một đường trên da thịt, Trần Mộc Miên hoảng sợ đến
mức bật khóc, trong đầu chỉ nghĩ đến Đàm Thuần Chi.
Cô nhắm chặt mắt, nghĩ mình lần này chắc chắn sẽ chết. Móng tay sắc nhọn
rạch toạc lớp áo ngoài, chạm vào da bụng rồi nhẹ nhàng ấn xuống, như thể đang
tìm vị trí.
Sau một hồi, cuối cùng nó cũng định vị được, móng tay nhọn hoắt ấn mạnh hơn,
chuẩn bị đâm sâu vào da thịt. Trần Mộc Miên đau đến mức muốn hét lên.
Con ma như ngửi thấy mùi máu, nó trở nên phấn khích, hít lấy hít để, đang định
xé toang bụng cô ra thì bất ngờ, một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào nó,
khiến nó ngã lăn xuống đất không thể cử động.
Trần Mộc Miên cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay ấm áp, lờ mờ nhận
ra gương mặt của Đàm Thuần Chi.
Anh nhìn thấy máu trên bụng cô, mắt liếc xuống con ma xấu xí dưới đất, ánh
mắt đầy căm hận.
Con ma chẳng những không sợ hãi, mà còn thèm khát nhìn Trần Mộc Miên:
“Cho ta, cho ta!”
Đàm Thuần Chi giơ tay định tiêu diệt nó, nhưng một cái bóng trắng bất ngờ
xuất hiện, ngăn anh lại.
“Xin công tử bình tĩnh, không nên giết nó. Cái thứ này giữ lại để luyện đan là
rất thích hợp, chúng ta đã tìm kiếm rất lâu rồi. Hồn phách của ngài vẫn chưa ổn
định, ngài cần nó. Xin công tử yên tâm, trước khi giết nó, tiểu nhân sẽ cho nó
chịu đựng khổ sở cùng cực, tuyệt đối không để nó chết dễ dàng.”
Nghe vậy, Đàm Thuần Chi mới thu tay về: “Mang nó đi mau.”
Bóng trắng nhanh chóng cuốn con ma rời đi.
Đàm Thuần Chi bế Trần Mộc Miên lên giường, vén áo cô lên, lộ ra vết thương
đầy máu trên bụng. Nhìn thấy cô bị thương làm anh xót xa vô cùng, anh dùng
tay xoa nhẹ vết thương của cô. Chẳng mấy chốc, máu đã ngừng chảy, vết
thương cũng lành lại.
Nhưng Trần Mộc Miên sợ đến mức vẫn còn khóc thút thít.
Đàm Thuần Chi ôm cô suốt cả đêm, không ngủ, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô
cho đến khi gà gáy anh mới buông cô ra.
Khi tỉnh dậy, Trần Mộc Miên hốt hoảng sờ vào bụng. Không có gì cả, chỉ thấy
mọi thứ kỳ lạ vô cùng.
Chẳng lẽ đêm qua chỉ là mơ?
Nhưng cảm giác đau buốt ở bụng rất thật, như thể sắp bị xé toạc. Đúng rồi, cô
nhớ có cả Đàm Thuần Chi, anh đã trở về nhưng giờ anh đâu?
Đang suy nghĩ thì người hầu bước vào, thấy cô đã thức dậy, vội nói: “Mợ đã
dậy rồi ạ? Để con đi gọi cậu.”
Trần Mộc Miên đứng dậy rửa mặt chải đầu, vừa thay xong quần áo thì Đàm
Thuần Chi bước vào.
“Anh về từ khi nào vậy?” Cô lo lắng hỏi, mong muốn xác nhận xem đêm qua có
phải là giấc mơ hay không.
“Anh về lúc nửa đêm, em ngủ say như heo con, gọi mãi mà không dậy.” Đàm
Thuần Chi bước đến, giúp cô chỉnh lại trang phục. Khi nhìn thấy vết bầm tím
mờ mờ trên cổ cô, mắt anh lạnh hẳn đi, đưa tay sờ vào cổ cô.
“Anh làm gì vậy?” Trần Mộc Miên thấy nhột.
Ngón tay cái của Đàm Thuần Chi nhẹ nhàng chạm hai cái, vết bầm biến mất.
Anh cười bảo: “Cổ của vợ anh đẹp như thiên nga, khiến chồng thấy mà nóng
hết cả người.”
Trần Mộc Miên đỏ mặt trách: “Lại nói nhăng cuội, anh mau nói cho em nghe,
đêm qua lúc anh về có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”