đưa cô đến bệnh viện, nhưng bệnh viện không phát hiện ra có vấn đề gì trong cơ
thể. Bị sức ép từ ông Lưu, bác sĩ run rẩy thông báo cô Lưu có lẽ đã bị chấn
thương tinh thần, tốt nhất là nên gặp bác sĩ tâm lý.
Ông Lưu giữ khuôn mặt lạnh tanh, ngồi trước bác sĩ: “Ý của anh là con gái tôi
bị điên?”
Bác sĩ muốn nói “đúng vậy”, nhưng nhìn thấy đám vệ sĩ mặc áo dài đen đứng
phía sau, lưng giắt súng, mồ hôi lạnh cứ túa ra. “Ý tôi là tiểu thư không có bệnh
tật gì trong người, chỉ là hiện tại có thể do bị kích động. Hay là ngài mời bác sĩ
tâm lý đến xem thử, có lẽ sẽ sớm khỏi thôi.”
“Vậy chẳng phải là nói tiểu thư của chúng tôi bị điên sao?” Một người đàn ông
gầy gò không vừa ý, muốn tát cho bác sĩ một cái.
Nhưng ông Lưu ngăn lại, hỏi bác sĩ: “Thế ai là người giỏi về chuyện này, có thể
chữa khỏi cho con gái tôi?”
Vừa dứt lời, từ trong phòng bệnh truyền ra tiếng hét thảm thiết, một nữ y tá
chạy ra, mặt đầy máu: “Không xong rồi, có người giết người!”
Ông Lưu lập tức dẫn người vào, chỉ thấy Lưu Tuyết Kỳ hai tay đầy máu, cầm
con dao gọt trái cây. Cô ta điên cuồng, miệng lẩm bẩm: “Đáng chết, các ngươi
đều đáng chết, các ngươi đều đáng chết.”
“Còn không mau bắt nó lại.” Ông Lưu ra lệnh, đám thuộc hạ lập tức xông lên.
Nhưng Lưu Tuyết Kỳ lại trở nên mạnh mẽ bất thường, ai đến gần cũng bị cô ta
quăng đi. Nhìn thấy ông Lưu, cô ta không hề do dự cầm dao xông tới, ánh mắt
đầy căm hận, rõ ràng là muốn giết ông.
Ông Lưu cũng sợ hãi, ánh mắt con gái mình như đang nhìn kẻ thù.
Thuộc hạ điên cuồng ngăn cản, nhưng lần lượt bị cô ta hất văng. Chỉ còn một
chút nữa là Lưu Tuyết Kỳ đã đến trước mặt ông Lưu, dao sắp đâm vào người
ông.
Đột nhiên một bóng người lao tới, tiêm cho Lưu Tuyết Kỳ một mũi, rồi cô ta
ngất đi.
Ông Lưu sững sờ, thở dốc, nhìn con gái nằm dưới đất, rồi lại nhìn Đàm Thuần
Chi vừa xuất hiện, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Đàm Thuần Chi vẫn bình thản, chỉ đạo bác sĩ và y tá đưa Lưu Tuyết Kỳ trở lại
phòng bệnh rồi trói lại.
“Ông Lưu, ông không sao chứ?”
Ông Lưu gật đầu, hỏi: “Còn con gái tôi…”
“Ông yên tâm, tôi chỉ tiêm thuốc an thần cho cô nhà thôi, ngủ một giấc là ổn.
Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Ông Lưu lo lắng.
Đàm Thuần Chi nhìn xung quanh rồi nói: “Nơi này không tiện nói chuyện, ông
Lưu theo tôi.”
Ông Lưu không dám do dự, lập tức theo Đàm Thuần Chi đi. Hai người đến một
căn phòng vắng vẻ, thuộc hạ của ông Lưu đều canh giữ bên ngoài.
Đàm Thuần Chi mới nói: “Thật không giấu giếm, cô Lưu đã gặp phải tà ma.”
“Tà ma? Từ đâu mà đến?” Nếu không chứng kiến sự thay đổi kỳ lạ của con gái,
ông ta cũng khó mà tin được.
Hôm trước con gái mất tích, ông ta đã sai người lục soát khắp Thượng Hải,
nhưng không tìm thấy dấu vết nào. Cuối cùng, nhờ lời chỉ dẫn của Đàm Thuần
Chi, họ mới tìm thấy cô ả trong một tiệm may bị bỏ hoang.
Ông Lưu không thể hiểu nổi vì sao con gái mình lại xuất hiện ở đó.
Đàm Thuần Chi ngẫm nghĩ một lát, nói: “Chuyện này có lẽ liên quan đến chiếc
váy mà cô nhà mới mua.”
Ông Lưu nửa tin nửa ngờ, Đàm Thuần Chi lấy ra vài tờ báo, chỉ vào những tin
tức nhỏ bên trong: “Ông Lưu, đây là bốn vụ mất tích của các cô gái được đăng
trên báo Thượng Hải trong nửa năm qua.”
“Chúng có liên quan gì đến con gái tôi?”
“Ban đầu tôi cũng không hiểu, sau đó, tôi đã nói chuyện với một nhân viên của
cửa hàng bách hóa. Anh ta cho biết chiếc váy mà cô Lưu mua rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ thế nào?”
Đàm Thuần Chi nói: “Chiếc váy đó, mỗi lần được bán đi một thời gian sau lại
tự quay về cửa hàng. Ban đầu, nhân viên nghĩ đó là hàng mới về. Nhưng ông
thử nghĩ xem, chiếc váy đó dành cho mùa xuân, sao có thể sau nửa năm vẫn
trưng bày trong cửa hàng?”