phải vì muốn xem Trần Mộc Miên lấy phải kẻ tàn tật ra sao, cô ta đã không nán
lại nhà.
Nhưng khi xuống tới nơi, cô ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, tuấn tú
như bước ra từ cõi thần tiên. Ánh sáng mặt trời rọi lên người anh, dịu dàng bao
phủ cả khung cảnh. Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt Trần San Na không còn ai
khác, cô ta chỉ nghĩ đây chính là hoàng tử trong truyện cổ tích phương Tây.
Trần San Na ngẩn ngơ ngắm nhìn, mắt không hề chớp.
Trần Mộc Miên ngước nhìn cô ta, thấy ánh mắt cô ta dán chặt vào Đàm Thuần
Chi, cô khẽ nhếch môi cười, rồi kín đáo véo anh một cái.
Đàm Thuần Chi nhíu mày, nhìn theo ánh mắt cô, rồi ghé tai cô trêu chọc: “Em
ghen à?”
Trần Mộc Miên không trả lời, định buông cánh tay đang khoác lên người anh,
nhưng anh đã nhanh tay nắm chặt, đường hoàng dắt cô bước vào phòng khách.
Anh chẳng buồn liếc Trần San Na một cái, nhưng cô ta vẫn tưởng rằng vừa rồi
anh đã nhìn mình. Niềm vui không giấu nổi trên khuôn mặt Trần San Na, nhưng
nhanh chóng biến mất.
Cô ta bước tới, xác nhận rằng người đàn ông đang nắm tay Trần Mộc Miên
chính là cậu chủ nhà họ Đàm mà chị gái cô ta vừa cưới.
Thật là phi lý, sao một người đàn ông tuyệt vời thế này lại lọt vào tay Trần Mộc
Miên!
Đàm Thuần Chi ngồi xuống, nhẹ nhàng gọt táo cho Trần Mộc Miên, ân cần
khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Trần Tuấn và dì Hàn nhìn nhau, trong lòng đều dấy lên nghi hoặc. Theo họ
nghĩ, cậu chủ nhà họ Đàm sức khỏe yếu, việc về thăm nhà nên để quản gia lo
liệu. Nhưng thật không ngờ cậu chủ lại đích thân đến.
Giờ thấy tận mắt, bọn họ càng thêm kinh ngạc. Anh tuấn phong độ như thế, khó
lòng tìm được người thứ hai ở Thượng Hải có khí chất vượt trội hơn.
Dì Hàn cười, nhưng mắt lại ánh lên tia ghen ghét: “Cậu chủ nhà họ Đàm đúng
là phong độ ngời ngời. Cả Thượng Hải, e là chẳng ai bì kịp.”
Tuy khen là vậy, nhưng ánh mắt bà ta nhìn Trần Mộc Miên như muốn xé xác cô
ra.
Bà ta tức tối, ngay cả nhìn Trần Tuấn cũng không khỏi hằn học. Nói gì thương
yêu San Na nhất, cuối cùng lại để thứ tốt nhất rơi vào tay con nhỏ đáng ghét
này.
Cậu chủ nhà họ Đàm chẳng phải kẻ tàn tật, ốm yếu gì. Nghe đâu gia tộc anh là
tàn dư của triều đại trước, tổ tiên từng làm tới đại thần trong nội các, trong
người còn mang huyết thống Hoàng tộc. Không là vương tôn công tử thì là gì?
Dù nhà Thanh đã sụp đổ, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Tài sản trong tay
những gia tộc quyền quý ấy, dù rơi rớt chút ít cũng đủ bằng cả gia sản nhà họ
Trần.
Chỉ riêng đôi vòng ngọc trên tay Trần Mộc Miên, nước ngọc óng ánh, giá trị
phải đến hàng vạn đồng bạc.
Nếu San Na gả vào nhà ấy, ít ra bà ta còn có cơ hội mượn đồ đeo, đằng này, của
tốt lại rơi vào tay con nhỏ khốn kiếp kia.
Trần Tuấn cảm thấy ngổn ngang, nhưng nhìn chung vẫn hài lòng. Con gái mình
không phải chịu cảnh góa bụa, còn kết thân với nhà giàu, sau này phú quý vinh
hiển là điều chắc chắn.
“Đây là cậu chủ nhà họ Đàm sao?” Trần San Na lên tiếng, giọng ngọt lịm, khiến
ai nấy đều chú ý.
Trần Mộc Miên liếc nhìn cô ta, khẽ nhếch môi cười chế giễu. Ban nãy cô ta còn
mặc váy Tây giản dị, giờ đã thay chiếc váy đỏ rực, lộng lẫy như một đóa hoa
kiêu sa, đầy sức sống và mê hoặc.
Trên đường phố, chắc chắn không ít đàn ông sẽ bị bộ trang phục ấy thu hút.
Cô ta thay đồ thế này, không phải để gây ấn tượng với Đàm Thuần Chi thì là gì?
Đàm Thuần Chi mỉm cười, nhưng nụ cười không tới đáy mắt: “Vị tiểu thư đây
là…”
“Em là Trần San Na, anh có thể gọi em là San Na.” Cô ta tiến đến, giơ tay ra, ý
muốn bắt tay.