không phải như vậy. Bà ấy thấy rõ bộ mặt thật của Vương Lợi Đạt, chịu nhục
không nổi, đã nhảy lầu tự tử. Để che giấu sự thật, ông ta bịa đặt rằng vợ mình
mắc bệnh nặng rồi chết.”
“Tiểu thư nhà tôi năm ấy cũng như cô, ngây thơ vô tội, chỉ trong một tháng
ngắn ngủi đã xiêu lòng trước ông ta. Bất chấp sự phản đối của ông chủ, tiểu thư
quyết ý gả cho Vương Lợi Đạt. Tôi lo lắng cho tiểu thư, nhất định theo cô ấy về
làm dâu nhà họ Vương để chăm sóc suốt đời.”
“Ban đầu, Vương Lợi Đạt cũng đồng ý, bày ra bộ mặt nho nhã, giả vờ là bậc
quân tử, làm cho tiểu thư nhà tôi nguyện ý dâng hiến tất cả cho ông ta. Thế
nhưng, trong một buổi tiệc, có một ông chủ lớn của Hồng bang ở Thượng Hải
vừa mắt tiểu thư nhà tôi. Vương Lợi Đạt vì muốn lấy được mảnh đất trong tay
ông lớn ấy, đã không ngần ngại đưa tiểu thư đến cho hắn.”
“Khi tiểu thư nhà tôi phát hiện ra, thì mọi sự đã muộn màng. Bà ấy bị ông lớn
kia giam cầm, lăng nhục, mãi đến khi thoát được ra ngoài, ai ngờ Vương Lợi
Đạt lại bắt trở về.”
“Còn tôi bị ông ta viện cớ đuổi ra khỏi nhà họ Vương, nên chẳng hay biết tiểu
thư đã chịu cảnh đọa đày như thế nào.”
“Mãi sau này, tôi mới biết ông ta nhờ thế lực của Hồng bang, lấy gia đình đằng
ngoại uy hiếp tiểu thư, bắt bà ấy phải cùng hết người này đến người khác lên
giường, miễn sao đem lại cho ông ta từng mảnh đất mới.”
“Đây mới chính là nguyên nhân thực sự giúp Vương Lợi Đạt phát đạt, thật tội
nghiệp cho tiểu thư nhà tôi, ở ngoài thì là phu nhân giàu sang, bên trong thì bị
ép làm những việc hèn mọn chẳng khác nào gái điếm.”
Nghe đến đây, dù Trần San Na có chút sợ hãi, nhưng vẫn không cảm thấy việc
này có liên quan đến mình.
Cô ta cứng giọng nói: “Dù là như vậy, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?
Hiện tại ông ta đã có sự nghiệp lớn, đâu thể nào đem vợ ra bán lần nữa.”
A Cầm liếc nhìn cô ta, trong mắt lộ vẻ châm biếm: “Cô Trần, nhan sắc của cô
không thua kém gì tiểu thư nhà tôi, thậm chí còn có vài phần giống bà ấy,
nhưng cô không được thông minh như tiểu thư.”
“Tiểu thư nhà tôi đã nhận ra Vương Lợi Đạt là người không thể dựa dẫm, tìm
mọi cách để trốn thoát, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay tàn ác
của ông ta. Bà ấy vì biết quá nhiều mà bị giết người diệt khẩu.”
“Cô cho rằng, vì lẽ gì mà Vương Lợi Đạt lại thích cô chứ? Loại người đã quen
dùng những thủ đoạn bỉ ổi để trục lợi, thì chỉ biết tiếp tục đi theo con đường ấy.
Nếu cô cứ khăng khăng muốn lấy ông ta, thì rồi cô cũng sẽ đi theo vết xe đổ của
tiểu thư nhà tôi mà thôi.”
“Im miệng! Hoàn toàn là lời lẽ vu khống! Tôi cho bà hay, Vương Lợi Đạt thật
lòng yêu tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Tôi nghĩ bà là do ghen ghét, đố kỵ nên
mới nói năng bậy bạ, tôi sẽ không tin đâu.” Trần San Na càng nghĩ càng cảm
thấy đúng, sao không đến sớm, chẳng đến muộn, mà cứ đợi cô ta đính hôn mới
xuất hiện, chẳng phải vì ghen tị với cô ta hay sao?
A Cầm lắc đầu: “Cô Trần, cô cũng không nghĩ xem, với đức hạnh của Vương
Lợi Đạt, làm sao có thể để mắt đến nhà họ Trần? Nhà họ Trần không thể mang
đến lợi ích gì cho ông ta, vậy thì cớ gì ông ta phải cưới cô?”
“Tất nhiên là vì ông ta thích tôi.”
“Loại người như ông ta chỉ yêu chính mình thôi. Ông ta cưới cô vì quan hệ giữa
nhà họ Trần và nhà họ Đàm. Nói thẳng ra, nếu không có nhà họ Đàm, cô có
nằm mơ cũng không với được hôn sự này.”
“Không thể nào!” Trần San Na phủ nhận: “Nhà họ Vương so với nhà họ Đàm
quyền thế hơn nhiều, nửa Thượng Hải này đều thuộc về nhà họ Vương, cần chi
phải trèo cao nhà họ Đàm?”
Trong mắt Trần San Na, nhà họ Vương vốn dĩ phải giàu sang hơn nhà họ Đàm,
sao có thể nói là nhà họ Vương đi cầu cạnh nhà họ Đàm được.
A Cầm lắc đầu: “Cô thử suy nghĩ cho kỹ lại xem, lời tôi nói có phải là thật hay
không, Vương Lợi Đạt chưa từng làm chuyện lỗ vốn bao giờ. Tôi nói đến đây là
hết, cũng xem như đã có lòng tốt nhắc nhở. Cô nghe hay không thì tùy.”
A Cầm vừa nói xong, lập tức biến mất không thấy đâu. Trong đầu Trần San Na
bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường.
Từ khi cô ta đến tìm phu nhân họ Đàm tố cáo muốn hãm hại Trần Mộc Miên,
đến việc phu nhân họ Đàm đối với cô ta dửng dưng, rồi đột ngột khuyên cha
mình đi dự tiệc của ngài thị trưởng.
Rồi gặp Vương Lợi Đạt, khiến Trần San Na nảy sinh ý nghĩ mơ hồ. Lẽ nào,
cuộc hôn nhân này vốn dĩ là cái bẫy của nhà họ Đàm?
Không, không thể nào, chuyện đó là không thể.
- -----oOo-