Chương 100: Bạn trung học năm đó, tổ chức họp mặt
“Vâng …bây giờ con đang trên đường đến tập đoàn IP&G.”
Mặt trời lên cao vào buổi trưa, một chiếc Rolls Royce màu vàng
sâm banh đang ổn định chạy về hướng trung tâm thành phố. Kiều
Bích Ngọc đang ngồi ở ghế sau và nói chuyện điện thoại với ông cụ
Quách: “Tuần sau sẽ có một cuộc họp lớp các bạn học cấp ba, bạn
ấy vừa hay cũng là nhân viên của công ty.”
“Quách Cao Minh?” Ông cụ ở đầu bên kia đột nhiên hỏi đến một
cái tên.
Cửa kính xe phản chiếu biểu cảm hơi giật mình của Kiều Bích
Ngọc, cô thành thật nói: “Anh ấy không sao, mấy ngày nay anh ấy
cũng không bị đau đầu nữa.”
Ông cụ Quách buông một câu trước khi cúp máy: “Nếu con đã
đến công ty thì gọi cho nó một cuộc điện thoại nhé…”
Gọi điện thoại cho Quách Cao Minh sao?
Cô chạm ngón tay vào màn hình điện thoại và nhìn vào số điện
thoại của Quách Cao Minh, có chút do dự nhưng vẫn bấm gọi.
Điện thoại để sát bên tai, có chút khẩn trương không biết nên nói
gì với anh ấy, nhưng một lúc lâu sau, Kiều Bích Ngọc buông điện
thoại xuống, trong mắt hiện lên một tia mất mát không rõ nguyên
nhân.
Không ai bắt điện thoại di động của anh ấy.
Vừa rồi còn khẩn trương cái gì chứ, cô cảm thấy gần đây mình rất
nhạy cảm.
[Hiện giờ tôi đang ở đại sảnh tầng một của tập đoàn IP&G, tôi
đến để gặp bạn một chút nữa thì đi ăn trưa.] Khi xe đến công ty, cô
xuống xe, tiện tay soạn một tin nhắn và gửi cho Quách Cao Minh.
Đợi mười phút, cô không hề nhận được tin nhắn hồi âm, Kiểu
Bích Ngọc cũng không mấy để tâm, chắc là anh ấy đang bận.
Cô ấy bước vào đại sảnh của tập đoàn, lần trước hẹn Châu Mỹ
Duy nhưng vẫn chưa gặp được, lần này Kiều Bích Ngọc dứt khoát đến
công ty đợi cô tan ca.
Khi đã gần đến mười hai giờ, các nhân viên bắt đầu xuống lầu ăn
trưa, năm lối vào thang máy phía tây bắt đầu đông đúc.
“Châu Mỹ Duy?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ âu phục màu
đen ở lối vào thang máy, trên môi nở nụ cười.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, bọn họ đã không gặp
nhau gần bảy năm, nhưng Châu Mỹ Duy vẫn như trước, bộ dạng
không có gì thay đổi.
“Châu Mỹ Duy, làm phiền cô đừng đem những khoản nợ của mình
tới công ty làm náo loạn. Làm chung một bộ phận với loại người như
cô đúng là thật mất mặt.”
Ngay khi Kiều Bích Ngọc đến gần, liền nghe thấy một giọng nữ
chói tai, đầy kiêu ngạo và chế giễu.
“Này, sao cô ăn nói lại khó nghe như vậy chứ.” Kiều Bích Ngọc
trực tiếp hướng về phía đó quát lên.
Nghe thấy có người ngoài can thiệp, hai người phụ nữ đang tranh
cãi đồng thời quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy vừa nhìn đã nhận ra cô ngay: “Kiều Bích Ngọc.”
Giọng nói có chút kích động hô tên cô.
Còn sắc mặt của người phụ nữ vừa rồi cùng Châu Mỹ Duy tranh
cãi, đột nhiên trở nên khó coi, giống như sợ hãi điều gì đó, quay
người bước nhanh đi.
“Người phụ nữ vừa rồi… Kiểu Bích Ngọc nhìn bước chân vội
vàng của người kia, cảm thấy như thể trước đây đã quen biết cô.
“Quan Doanh.” Châu Mỹ Duy nhỏ giọng nói: “Cô ta cũng là bạn
học lớp cấp ba trước đây của chúng ta.”
Kiều Bích Ngọc hơi nhướng mày, hèn gì có chút quen mắt.
“Cô ta bắt nạt cậu à?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn khuôn mặt bánh bèo trắng nõn trước đây
của Châu Mỹ Duy, rõ ràng là có khí chất và trưởng thành hơn trước
một chút, nhưng cô gái này trông vẫn là bộ dạng yếu đuối dễ bắt nạt.
“Còn không tính, là mấy chuyện lộn xộn của gia đình mình thôi.
Châu Mỹ Duy rất tự nhiên khoác cánh tay dắt cô ra khỏi công ty, nhỏ
giọng nói: “Sáng nay mẹ mình đột nhiên chạy đến công ty gây
chuyện, vì vậy Quan Doanh mới nói như thế với mình.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Kiểu Bích Ngọc quay qua nhìn cô ấy, cô nhớ rằng mẹ của Châu
Mỹ Duy đã đưa cô ấy đi tái hôn khi cô ấy còn rất nhỏ, cha dượng rất
khắc nghiệt với cô ấy, mẹ cô ấy hùa theo người đàn ông kia, rất
thường xuyên vô lí mà giáo huấn cô ấy.
Hai người bọn cô đến một nhà hàng phương Tây, gọi một vài món
ăn trưa đơn giản.
Châu Mỹ Duy không ngần ngại gì, trực tiếp nói với cô: “Anh trai
rẻ tiền của mình sắp kết hôn, và mẹ mình muốn mình đưa cho anh ta
một tỷ đồng.”
“Cậu thật sự đưa cho anh ta à?” Kiều Bích Ngọc có chút tức giận.
Cô biết anh kế của Châu Mỹ Duy là một tên tệ hại, bình thường
chỉ biết ăn chơi bời, rõ ràng không phải là người giàu có gì cho kham,
nhưng vẫn muốn dùng thẻ tín dụng để quẹt hàng hiệu, sau đó tìm tới
Châu Mỹ Duy để cô thu dọn bãi chiến trường của anh ta.
Châu Mỹ Duy cầm ly trà sữa trên bàn lê nhấp một ngụm trà, cười
khổ nói: “Vừa mở miệng liền đòi một tỷ đồng của mình. Mình cũng
không phải tiểu thư con nhà giàu, mình làm gì có tiền.”
“Tháng trước mình đã nói với mẹ, thực sự không có một tỷ đồng,
nhiều nhất chỉ có thể cho anh ta một trăm triệu. Cậu cũng biết tính
cách của mẹ mình rồi đấy, bà ấy thích thiên vị hai cha con ba dượng,
suốt ngày sợ người ta không cần mình. Bà ấy mắng mình dữ dội, nói
rằng mình làm người quá ích kỷ. Cho dù có đi lấy chồng thì cũng phải
nhờ đến nhà mẹ đẻ, một tỷ đồng đó nhất định phải moi ra, nếu
không, cuộc hôn nhân của anh trai mà không thành thì là do chính
mình hại.”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy có chút bực bội, cầm đũa lên gắp một
cọng rau xanh bỏ vào miệng nhai nhai, không còn cảm giác thèm ăn.
“Cậu mới ra ngoài đi làm được ba năm, chưa có tiền tiết kiệm
cũng là chuyện bình thường. Mẹ cậu làm sao vậy? Vì một đứa con
riêng của chồng mà mở miệng đòi cậu một tỷ đồng, lẽ nào là ép cậu
đi vay nợ sao, đúng là có bệnh.”
Châu Mỹ Duy nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc đang ngồi
ở ghế đối diện đen lại vì tức giận, cô ấy bật cười một cách khó hiểu.
Lúc trước khi còn đi học, những chuyện lộn xộn này trong gia
đình cô ấy không ngừng xảy ra, các bạn trong lớp đều xem thường cô
ấy, xì xào bàn tán, Kiều Bích Ngọc đứng dậy đập tay phải lên bàn học,
cả lớp lập tức im lặng.
Cô ấy thích người bạn Kiều Bích Ngọc này, vì cô không có nhiều
tính toán, rất đơn giản, thẳng thắn tuy nhiên ở một số khía cạnh thì
tương đối không nhạy bén.
“Đừng nói chuyện phiển phức của gia đình mình nữa, dạo này
cậu khỏe không, còn chồng cậu thì sao?” Châu Mỹ Duy nhìn cô, cười
có chút gian trá: “Kiều Bích Ngọc, không phải cậu nói là anh ấy cùng
công ty với mình sao, anh ấy tên là gì?”
Ting Ting ——
Kiểu Bích Ngọc còn chưa trả lời, điện thoại lại rung lên, có tin
nhắn mới đến.
[Lúc nãy đang trong cuộc họp.] Quách Cao Minh hồi âm cho cô
một hàng chữ.
Đây tính là một lời giải thích sao?
Thì ra lúc nãy anh ấy đang họp nên mới không bắt điện thoại,
không hiểu vì sao khi nhìn thấy mấy chữ này, tâm trạng của Kiều Bích
Ngọc lại có chút vui vẻ không thể giải thích được.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại di động, lại có do dự, cô đang
nghĩ không biết có nên trả lời lại anh ấy không, chẳng hạn như nói với
anh rằng mình đang ở nhà hàng tây đối diện công ty.
Có thể anh ấy vẫn đang bận, gửi tin nhắn có thể sẽ làm phiền anh
“Kiều Bích Ngọc, cậu đang ngây ngốc cái gì vậy?“ Châu Mỹ Duy
ở phía đối diện nhìn biểu hiện của cô với vẻ mặt khó hiểu.
“Không có gì.”
Cô trực tiếp bỏ điện thoại di động vào túi xách, nói một vấn để
nghiêm túc hơn với Châu Mỹ Duy: “Nhân tiện, lúc trước cậu có nói về
buổi họp mặt bạn học cấp ba, có thể là mình không đi đâu.”
“Cậu không đi à?”
Đôi mắt nhỏ của Châu Mỹ Duy quan sát cô từ trên xuống dưới,
Kiểu Bích Ngọc là một hoa khôi rất nổi tiếng ở trường cấp ba. Bây giờ
cô càng ngày càng thêm mê hoặc, hơn nữa nhìn làn da trắng nõn nà
của cô, hẳn là được một người đàn ông cung phụng như bà hoàng.
“Không lẽ là chồng cậu không đồng ý, hehe, kết hôn rồi có khác,
còn bị kiểm soát nữa cơ.“ Châu Mỹ Duy cười trêu chọc cô.
Kiểu Bích Ngọc cũng không phủ nhận, cúi đầu ăn mì spaghetti
trên bàn, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thực ra là lo nhà họ Quách không đồng ý cho cô đi, hơn nữa kiểu
họp mặt bạn bè thế này nhất định sẽ phải uống rượu, cô mang thai
không được uống.
Châu Mỹ Duy mỉm cười dụ dỗ cô: “Kiểu Bích Ngọc, cậu không đi
cũng không sao. Có điều, mình nghe nói người phụ trách hoạt động
năm nay đang nổ lực mời giáo viên trợ giảng trước đây của chúng ta,
cậu thực sự không đi sao? Rất nhiều nữ sinh vì thầy trợ giảng đẹp trai
của chúng ta mà đăng kí tham gia đó.”
“Mình không có ấn tượng gì về anh ta.”
“OK, mình hiểu rồi, cậu chỉ thích loại đàn ông kỹ thuật, mọt sách,
béo tốt, dễ bắt nạt thôi chứ gì.”
Khuôn mặt Châu Mỹ Duy ra vẻ đau lòng, trước đây Kiểu Bích
Ngọc đã từng thể non hẹn biển rằng sau này cô muốn kết hôn với
một đầu bếp, tốt hơn là béo một chút, tính tình dễ chịu và tỷ lệ ngoại
tình thấp.
Lầm to rồi.
Kiều Bích Ngọc muốn giải thích một chút, dù gì nếu sau này Châu
Mỹ Duy gặp được Quách Cao Minh phát hiện anh không hề béo xấu
thì không hay lắm.
“Phải rồi, Kiều Bích Ngọc mình nói với cậu, hôm nay mình lên
phòng lãnh đạo công ty nộp báo cáo cho văn phòng thư ký, hình như
đã nhìn thấy người quen.“ Châu Mỹ Duy đột nhiên nhớ ra điều gì đó,
vô cùng cao hứng, một khi đã nói thì người khác hoàn toàn không có
cách nào xen miệng vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy đột nhiên đỏ lên: “Bóng
lưng của người đàn ông đó thực sự rất giống với giáo viên trợ giảng
trước đây của chúng ta nha, cậu nói xem có khả năng thật sự là anh
ấy không.”
Phòng lãnh đạo của tập đoàn IP&G, điều đầu tiên xuất hiện trong
đầu Kiểu Bích Ngọc chính là văn phòng lãnh đạo của Quách Cao
Minh.