Chương 212: Sẽ chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ
Kiều Bích Ngọc cảm thấy Quách Cao Minh
giống như đột nhiên thông suốt chuyện gì, anh
ngồi ở trên ghế làm việc phía đối diện giật mình
trong chốc lát.
Anh cầm chiếc dây chuyền Chance, đứng
dậy đi đến trước người cô, thế mà rất chuyên
tâm tự mình đeo lên cổ cho cô, còn rất tự nhiên
cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một
cái.
Đầu óc cô có hơi trống rỗng, không kịp phản
ứng, chỉ cảm thấy bả vai bị anh ôm chặt, hơn
nữa trên gương mặt lạnh lùng ở ngay trước mắt
là cười như không cười.
Hình như tâm trạng của anh rất tốt.
Trong phòng làm việc, Lục Khánh Nam và
Bùi Hưng Nam cảm thấy choáng váng, sau cùng
là Bùi Hưng Nam lấy lại tinh thần trước, anh ta ho
khan hai tiếng, rất thức thời quay người đi ra khỏi
phòng làm việc.
Còn Lục Khánh Nam thì cười rất bỉ ổi, nháy
mắt ra hiệu với cô, ám chỉ nhiều hơn mấy phần
mập mờ trêu chọc.
“Quách Cao Minh, anh thích gì?”
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người
bọn họ, người đàn ông ở trước mặt nhìn chằm
chằm vào cô, đầu của Kiều Bích Ngọc bị ép cúi
thấp xuống, gương mặt hơi ửng đỏ, cô cúi đầu,
ánh mắt nhìn kỹ chiếc dây chuyền trên cổ, đây là
quà anh tặng cho cô, cô cũng nhớ tới trước kia,
chính mình đã sớm muốn tặng mấy thứ cho anh,
nhưng cô không biết anh thích gì.
Anh không lập tức nói chuyện, giống như
vấn đề này cũng hỏi khó anh, Quách Cao Minh
quả thực không có đặc biệt thích gì, chỉ có một
số kiêng ky.
“Em nấu đồ ăn rất khó nuốt. Cô đột nhiên
có chút ủ rũ nói một câu.
Kiều Bích Ngọc vẫn luôn cảm thấy anh thích
loại phụ nữ vừa ngoan lại nghe lời, tốt nhất là
thành thật ở nhà để anh nuôi nhốt, không cho ra
ngoài, phụ nữ hiền lành hẳn là lựa chọn đầu tiên
của anh, đáng tiếc, haizz, ở trong nhà bếp cô
chính là củi mục.
Mà hình như cái gì anh cũng không thiếu,
Kiều Bích Ngọc cảm thấy xấu hổ, từ trước đến
nay cô có kiêu ngạo của chính mình, nhưng
không thể không thừa nhận, trong lòng cô muốn
lấy lòng người đàn ông của mình, thế nhưng đối
với anh mà nói, phương pháp lấy lòng tốt nhất
chính là lúc ở trên giường thì ngoan ngoãn phối
hợp, như thế là anh đã thỏa mãn, sau đó cô lại
cảm thấy không có cảm giác thành tựu cho lắm.
“Sau khi đứa nhỏ sinh ra, chúng ta đến Mỹ
sống một thời gian, bên đó hoàn cảnh khá tốt.”
Anh kéo suy nghĩ của cô về, Kiều Bích Ngọc
ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện ánh mắt của
anh kiên nghị, từ trước đến nay anh làm việc rất
chu đáo, xem ra chuyện qua Mỹ, anh đã sớm có
dự định.
Kiều Bích Ngọc không phản đối: “Ông nội thì
sao? Ông nội cũng đến đó à?”
Tuy không biết vì sao anh lại muốn đưa cô
đến Mỹ sống, nhưng từ trong giọng nói của anh
có thể thấy được, trong tương lai mà anh dự định
vẫn luôn có cô và con, nghĩ đến đây, trong lòng
cô cảm thấy ấm áp.
“Ông nội ở lại nhà họ Quách.”
“Con của chúng ta thì sao, ông nội nhất định
không vui khi chúng ta đưa tụi nhỏ đi.”
Câu “Con của chúng ta“ này của cô khiến
cho vẻ mặt Quách Cao Minh hơi sửng sốt, ánh
mắt anh vô thức nhìn về phía bụng cô, con của
anh và cô, mỗi lần nghiêm túc nhìn đều cảm thấy
không thể tưởng tượng nổi.
“Không cần để ý đến ông cụ.”
Kiều Bích Ngọc nghe anh rất bình tĩnh, rất
dõng dạc nói như vậy, nếu như để ông cụ nghe
thấy được thì không biết sẽ như thế nào.
Cô suy nghĩ một lúc, có chút nghiêm túc hỏi
anh: “Vậy chúng ta như thế có tình là bỏ trốn
không?”
Bỏ trốn?
Bỏ trốn, loại từ này đối với một người luôn
nghiêm túc như Quách Cao Minh mà nói, anh
còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy người phụ
nữ ở bên cạnh tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Anh
muốn chạy đi đâu? Anh đừng hỏi ý kiến em, em
không có ý kiến gì hết, anh chạy đi đâu em theo
đó, em có chứng khó khăn khi đưa ra sự lựa chọn.”
Cái gọi là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó
thì theo chó, cô chẳng muốn nghĩ.
Người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên yên
tĩnh, ánh mắt anh càng thêm nóng rực.
Lúc anh lên tiếng, giọng nói của anh hơi
khàn khàn: “Anh cho rằng em không nguyện ý đi
cùng anh”
Kiểu Bích Ngọc còn đang cố gắng tưởng
tượng việc qua Mỹ sống, cô nên chuẩn bị những
gì, dù sao cô không có kinh nghiệm ra nước
ngoài sống, chẳng qua ở cùng một chỗ với anh,
nói chung không cần quá khẩn trương, anh sẽ
sắp xếp hết tất cả.
“Anh nói gì?”
Nghe nói khi người phụ nữ mang thai thì IQ
sẽ giảm xuống, Kiều Bích Ngọc khắc sâu trong
người, thấu hiểu rất rõ, cô chỉ ngây người một lúc
đã không nghe rõ anh vừa nói gì.
Quách Cao Minh không lặp lại lời nói, ánh
mắt anh cứ như thế chăm chú nhìn cô, kéo người
cô càng dán sát vào người mình hơn, gần như là
dựa sát vào lồng ngực cường tráng của anh,
động tác của anh hơi nóng vội, có chút sốt ruột.
Đôi môi mỏng của anh hôn lên vành tai, còn
có xương quai xanh của cô, anh mút rất dùng
lực, kích thích cả người cô đều trở nên tê dại, cơ
thể mềm nhũn đưa tay ôm lấy anh, không nhịn
được rên rỉ một tiếng.
Kiểu Bích Ngọc không hỏi anh chuyện liên
quan đến Đường Tuấn Nghĩa, anh dự định làm
sao trả lại phần thua thiệt này, điều đó là chuyện
giữa đám người bọn họ, cô cũng không hỏi
chuyện Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam vừa
thương lượng, giờ phút này, trong đầu cô không
muốn suy nghĩ gì, rúc vào trong lồng ngực anh,
cùng anh triển miên, hơi thở của anh quẩn quanh cô.
“Khoảng thời gian gần đây em đừng ra
ngoài, ở lại nhà họ Quách.”
Tay của anh vén áo cô lên, bàn tay anh nhẹ
nhàng mơn trớn lên da cô, mỗi một động tác
vuốt ve của anh đều khiến cô mềm nhữn, gương
mặt đỏ ửng, mơ mơ màng màng nghe anh lẩm
bẩm bên tai mình.
“Đừng đi, anh không yên lòng.”
Thì ra bởi vì anh không yên lòng cho nên
thời gian gần đây mới buồn bực như thế.
Đại não của Kiều Bích Ngọc nghĩ đến một số
việc, quay đầu nhìn hai cái đuôi nhỏ đi theo phía
sau: “Đừng mãi đi theo tôi.“ Cô rất phiền muộn.
Rốt cuộc Quách Cao Minh không yên lòng
chuyện gì, anh thế mà thật sự phái hai người làm
nữ đi theo cô.
Từ sau khi cô chạy đến phòng làm việc của
anh để lấy lại dây chuyền, quan hệ giữa cô và
Quách Cao Minh hòa hoãn hơn nhiều.
Mấy ngày nay mọi người cùng nhau ăn cơm,
cô đều thoải mái bỏ những thứ mình không thích
ăn vào trong bát của Quách Cao Minh, sau đó
sắc mặt anh không thay đổi ăn hết, Quách
Thanh Châu ngồi ở đối diện, nhiều lần mở to mắt
nhìn về phía bọn họ, sau đấy lại hoảng hốt cúi
đầu, còn Giang Mỹ Linh, giống như nhìn cô thế
nào cũng không vừa mắt, cảm thấy cô quá lỗ
mãng, chẳng qua bà ta cũng không dám nói gì.
Mọi người ở chung với nhau xem như khách khí.
Có một câu Kiều Bích Ngọc chưa nói với
Quách Cao Minh, thật ra cho dù Đường Tuấn
Nghĩa có trở về, cho đến bây giờ cô cũng chưa
từng nghĩ đến việc chủ động rời đi, có lẽ lúc mới
gả vào nhà họ Quách, cô đã từng nghĩ thế,
chẳng qua sau đó, cô không nỡ đi.
Có mấy lần lúc cùng anh đi đến vườn hoa
phía sau của nhà họ Quách để tản bộ, cô lấy
dũng khí muốn nói cho anh biết, thế nhưng lại
thổ lộ buồn nôn này, Kiều Bích Ngọc đối diện với
ánh mắt nóng rực của anh, da mặt cô không đủ
dày, sau cùng vẫn không nói ra.
Chẳng qua cho dù cô không nói, có lẽ anh
cũng biết tâm ý của cô.
Hiện tại mấy ngày này, tất cả mọi người đều
chờ mong đứa nhỏ ra đời, thời gian từng giây
từng phút trôi qua, khó được nhàn hạ.
Những ngày này Kiều Bích Ngọc lại thêm
một chuyện buồn bực, bởi vì hiện tại Quách Cao
Minh không cần đến công ty, anh gần như cùng
ngủ cùng dậy với cô, mà mấy ngày nay anh
dưỡng thành thói hư tật xấu, lúc ngủ cô đương
nhiên nằm nghiêng, anh nằm bên cạnh ôm cô,
vươn tay vén áo ngủ của cô lên, vuốt ve bụng.
“Con trai có đá em không?” Một buổi tối anh
sẽ hỏi ít nhất ba lần, giống như rất vui, trước kia
cô không cảm thấy anh ngây thơ như thế.
“Bác sĩ nói con trai em tương đối hoạt bát.”
Đèn ngủ đã được tắt, người đàn ông ở bên
cạnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Giống em”
“Đừng có mỗi lần con trai có thói quen xấu
gì đều là giống em”
Cô vừa oán trách một câu, lập tức cảm thấy
có gì không ổn, quay người xụ mặt nhìn anh:
“Quách Cao Minh, bàn tay heo ăn mặn của anh
sờ đi đâu thế, thời kỳ cuối của thai kỳ xảy ra
chuyện gì, em không để yên cho anh đâu.”
Người đàn ông chưa được thỏa mãn dục
vọng, sắc mặt tối sầm: “Chúng ta sinh một lần
này thôi.”
Kiểu Bích Ngọc nghe giọng điệu này của
anh, giống như bị ấm ức, đột nhiên cô cảm thấy
trước kia mình đã thần thánh hóa người đàn ông
này, có đôi khi Quách Cao Minh không khác gì
người bình thường, móa nó, chỉ biết dùng nửa
thân dưới để suy nghĩ.