Chương 318: Quách Cao Minh, anh bị ốm sao?
“Sao cô lại ở đây?”
Khi Châu Mỹ Duy ngẩng đầu lên nhìn thấy rõ
người đàn ông trước mặt, cô lại ngây ngốc hỏi
ngược lại anh ta: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Bùi Hưng Nam là vội vàng chạy đến đây, trên
tay còn cầm cặp công văn, nhíu mày nhìn bộ
dạng thảm hại ngồi trên bậc đá bẩn thỉu của cô ấy.
Đặc biệt là nhìn gương mặt đầy nước mắt
của cô, đột nhiên tức giận, cao giọng hỏi: “Tôi
đang hỏi cô, Châu Mỹ Duy, sao cô lại ở đây một
mình?”
Có thể là do anh ta đột nhiên tức giận cao
giọng, cô ấy nhìn anh ta, mắt càng đỏ hơn, đôi
mắt tủi thân đầy nước mắt, không khống chế
được mà khóc: “Tôi, tôi… tôi không biết, hình
như tôi làm gì cũng không tốt, tôi thật sự rất vô dụng.”
Cô ấy vừa khóc, vừa hàm hồ cố gắng nói
chuyện, giống như một người bình thường rất an
phận rất nhút nhát bị dọa sợ, nước mắt không
ngừng lại được.
Bùi Hưng Nam nhìn bộ dạng khóc lóc thảm
thiết của cô ấy, trong lòng cảm thấy hoảng loạn.
Bình thường anh ta hay trêu chọc cô ấy cũng
không thấy cô ấy tức giận, cũng không biết tên
khốn nạn nào đã ức hiếp cô ấy.
“Quần áo cô sao lại ướt như vậy?”
Bùi Hưng Nam đặt cặp công văn sang một
bên, ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ lưỡng cô ấy,
sau đó phát hiện trên má của cô ấy có dấu vết bị
tát rất rõ ràng.
Đột nhiên rất tức giận, lo lắng hỏi: “Đây là
do ai đánh?”
Đã rất lâu rồi không có ai ngồi xổm trước
mặt cô ấy, dùng giọng nói nhẹ nhàng như vậy nói
chuyện với cô ấy. Trong lòng Châu Mỹ Duy đột
nhiên rất cảm động, ôm lấy người trước mắt, lẩm
bẩm cố gắng giải thích cho mình: “Tôi, tôi thật
sự không có tiền, bọn họ đòi mấy trăm triệu. Tôi
phải làm sao đây?Tôi không kiếm được nhiều
tiền như vậy, tôi biết tôi rất vô dụng”
Bùi Hưng Nam không nghe rõ cô ấy đang
nói cái gì, nhưng cơ thể mỏng manh của cô ấy
đột nhiên ôm chặt lấy anh ta, liền dọa anh ta
cứng đờ trong một giây, gương mặt anh tuấn có
chút căng thẳng.
Anh ta rất ít khi tiếp xúc thân mật với phụ nữ.
Anh ta thờ dài, không biết có lên đẩy cô ấy
ra không, có điều rất nhanh Bùi Hưng Nam đã
chú ý đến, thân thể của cô gái nhỏ này đang
phát sốt, quần áo ướt đẫm của cô ấy không biết
đã bị gió lạnh thổi trong bao lâu rồi.
Hôm nay anh ta cũng rất trùng hợp đến nơi
này, có một công ty đã hợp tác với anh ta, sau
khi ký xong hợp đồng, cũng trợ lý rời đi chuẩn bị
về trung tâm thành phố, anh ta nhàm chán liếc
qua cửa sổ, kết quả phát hiện một bóng hình
quen thuộc.
Thực ra trong lòng anh ta cũng có chút nghỉ
ngờ, không ngờ lại thật sự là cô gái ngốc Châu
Mỹ Duy này.
Cô gái trong lòng anh ta vẫn còn khóc,
giống như đã nhận được oan ức rất lớn, có lẽ
bình thường đã nhẫn nhịn quá lâu, hôm nay lại bị
người ta ức hiếp.
Hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào gương
mặt đang khóc của cô ấy, Bùi Hưng Nam do dự
một lúc lâu mới mở miệng: “Châu, Châu Mỹ Duy,
cô đừng có bôi nước mắt nước mũi vào quần áo
tôi.”
Anh ta muốn trêu chọc cô ấy như bình
thường, có điều giọng điệu lần này hơi nhẹ
nhàng một chút.
Có lẽ do khóc quá lâu, cô gái trong lòng nấc
lên một tiếng, sau đó cũng phản ứng lại, có chút
tức giận mắng: “Anh là cái loại người gì vậy, sao
anh không nói được một câu xuôi tai vậy?”
Bùi Hưng Nam lấy làm lạ: “Bị bệnh nên cũng
to gan hơn rồi đúng không?”
“Lợn chết không sợ nước sôi mà!”
“Con lợn” trong lòng anh ta còn dám phản
bác lại một tiếng, Bùi Hưng Nam không biết nên
cười hay nên khóc, lại nhìn cái mũi đỏ ửng của
cô gái này, dáng vẻ tủi thân, muốn dạy dỗ cô ấy
mấy câu, nhưng lại không nói ra được.
Bùi Hưng Nam rất vất vả mới lấy được điện
thoại trong túi gọi điện cho trợ lý, bảo trợ lý trực
tiếp lái xe vào. Anh ta bế cô gái nhỏ đang ngủ
say vào trong xe, trực tiếp nói nơi ở của Châu Mỹ Duy.
Sau khi đưa Châu Mỹ Duy về nhà, cô ấy đã
trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nhanh chóng giao phó công việc ở công ty
cho trợ lý, anh ta ở lại.
Bùi Hưng Nam nhìn cô gái đang ngủ say trên
giường, không nhịn được thở dài.
Lúc trước Kiều Bích Ngọc ở nhà cô ấy, đã để
lại rất nhiều thuốc, cho nên Bùi Hưng Nam rất
nhanh chóng đã tìm được thuốc hạ sốt.
Anh ta bưng nửa cốc nước, ngồi ở đầu
giường, nâng nửa thân trên của cô ấy tựa vào
lồng ngực mình, nhẹ nhàng dán vào tai cô, nhẹ
giọng nói: “Châu Mỹ Duy, tỉnh lại một chút, uống
thuốc xong rồi ngủ tiếp.”
Bùi Hưng Nam cảm thấy giống như đang dỗ
trẻ con uống thuốc vậy, mà điều may mắn nhất
đối với anh ta là Châu Mỹ Duy rất dễ dỗ. Cô ấy
dường như hợp tác theo bản năng, giống như
tính cách an phận ngoan ngoãn của cô ấy vậy,
nếu như là Kiều Bích Ngọc, vậy thì nhất định sẽ
rất đau đầu.
Động tác của Bùi Hưng Nam rất nhẹ nhàng
đặt cô ấy nằm lại giường, đắp chăn giúp cô ấy,
nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô vừa
rồi, tâm tình rất phức tạp còn có chút tức giận.
Xoay người, nhẹ nhàng bước vào phòng
tắm, dùng nước ấm làm ướt khăn, rất cẩn thận
lau mắt cho cô ấy. Hình như Châu Mỹ Duy không
quen được người khác phục vụ cho lắm, cô ấy
khó chịu quay người.
“Vừa bị bệnh đã không an phận rồi.” Bùi
Hưng Nam thấp giọng phàn nàn.
Có điều cô ấy vừa lật người, Bùi Hưng Nam
lại nghĩ đến một chuyện khác, quần áo của cô ấy
ướt rồi, thay như thế nào đây?
Mặc dù lần trước ở thành phố Hải Châu có ở
chung một phòng với cô ấy, nhưng lương tâm
cắn rứt, Bùi Hưng Nam nằm trên sô pha ngủ cả
một đêm, không thèm liếc nhìn cô ấy lấy một cái,
bây giờ lại đối mặt với một người con gái sống sờ
SỜ ra đây.
Bùi Hưng Nam ngẩn ra một phút, bộ não có
thể bình tĩnh trước hàng loạt vấn đề kinh doanh,
lúc này, đột nhiên lại bế tắc.
Thật ra lúc trước anh ta luôn chia phòng ngủ
với Quan Liên, chuyện này, chỉ có anh ta và Quan
Liên biết.
“Châu Mỹ Duy, tự mình thay quần áo đi.” Bùi
Hưng Nam nghịch ngợm nói một câu với không
khí, nhỡ đâu người phụ nữ này có thể tự mình
giải quyết vấn đề.
Đương nhiên, chuyện này là không thể nào.
Bùi Hưng Nam nhìn người phụ nữ đang ngủ
say kia, anh ta bắt đầu hoài nghi do mình làm
cha quá lâu, cách nghĩ càng ngày càng trẻ con
rồi. Cũng đúng, hình như sau khi gặp Châu Mỹ
Duy mới như vậy.
Cũng có nghĩa, người phụ nữ này khiến chỉ
số IQ của anh càng ngày càng thấp di.
Năm phút sau, bộ não minh mẫn của Bùi
Hưng Nam đưa ra một kết luận, anh ta cũng đã
là người đàn ông ngoài ba mươi rồi, vậy mà
không dám thay quần áo cho phụ nữ.
Thật là mất mặt.
Bùi Hưng Nam trước tiên tháo kính mình
xuống, anh ta hy vọng như này có thể không
nhìn rõ mấy. Anh ta đi đến bên giường, cúi xuống
vén chăn lên, sau đó cởi cúc áo cô ấy một cách
máy móc, ném chiếc áo khoác đi, còn chiếc áo
sơ mi ở bên trong, cái này phải được kéo qua
đầu cô ấy.
Cởi xong giày của cô ấy, còn có quần bó
màu đen của cô ấy, cái này cũng có chút ướt,
hơn nữa mặc đi ngủ cũng không tốt lắm. Bùi
Hưng Nam lại thở dài, biểu tình phức tạp quay
đầu, động tác vô cùng cứng nhắc.
“Cô gái ngốc này bị người khác ăn rồi cũng
không biết.”
Cuối cùng cũng làm xong, Bùi Hưng Nam
đứng bên cạnh giường không vui nhìn gương
mặt đang yên tĩnh ngủ say kia, thật sự không
nhịn được mà mắng một câu.
Mặc dù là mắng, nhưng nhìn gương mặt
đang ngủ say kia, không hiểu sao lại nhếch môi
Cười.
Dáng vẻ Châu Mỹ Duy rất bình thường, cao
một mét năm tám, không có gì đặc biệt, chỉ là
một cô gái đơn giản bình thường.
Tính khí của cô ấy rất tốt, rất lương thiện,
cũng rất dễ dàng vui vẻ, thỉnh thoảng nhìn thấy
cô ấy lén lút thu thập những phiếu giảm giá đấy,
cứ như được món lời gì lớn lắm ấy mà vui vẻ cả
một ngày trời.
Thế giới này rất mạnh mẽ, anh ta cảm thấy
một cô gái đơn giản bình thường như vậy rất tốt.
Châu Mỹ Duy ngủ rất sâu, lạc vào xứ sở giấc
mơ, có lẽ là mơ thấy một giấc mơ đẹp, gương
mặt đang ngủ say của cô ấy nở nụ cười rất mãn
nguyện, yên tĩnh ngoan ngoãn.
Nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ, đã sáu
giờ tối rồi.
Kiều Bích Ngọc đã đợi ở nhà rất lâu rồi, lúc
trước Châu Mỹ Duy có nói sẽ đến đi dạo phố với
cô mà mãi vẫn chưa đến, cô dùng điện thoại gọi
mấy lần liền, nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
“Cậu ấy đang bận việc gì nhỉ?“ Dạo này
Châu Mỹ Duy thường xuyên cho cô leo cây.
Cô đoán chắc có liên quan đến Bùi Hưng
Nam, hoặc là bị thằng nhóc con Bùi Thanh Tùng
kia dính lấy.
Có điều nghĩ một chút, Châu Mỹ Duy luôn
rất có trách nghiệm, mặc dù lần trước đột nhiên
cô ấy lỡ hẹn cũng gọi điện thoại giải thích với cô.
Kiều Bích Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút bất
an, cô muốn đến nhà Châu Mỹ Duy xem một
chuyến.
Cô nhanh chóng thu dọn ví tiền điện thoại,
thay quần áo giày dép, mở cửa chạy ra ngoài.
Nhưng ngay khi vừa mở cửa ra, cả người
Kiều Bích Ngọc ngây ra.
“Anh, anh..” Kiểu Bích Ngọc ngạc nhiên,
không ngờ rằng Quách Cao Minh lại đứng trước
cửa phòng cô.
“Cô muốn đi đâu?”
Thay vào đó giọng nói trầm ấm của Quách
Cao Minh có chút dồn dập, không thể giải thích
được, tay phải đột nhiên nắm lấy cô tay cô, như
thể không cho phép cô chạy trốn vậy.
Khiến Kiều Bích Ngọc có chút hơi đau, vốn
dĩ muốn nổi giận, nhưng cô nhìn vào đôi mắt sâu
thẳm của anh, mà khuôn mặt lạnh lùng của anh,
trắng bệch, lại có chút hơi đỏ.
Kiểu Bích Ngọc nhíu mày, chăm chú nhìn
anh, ngay cả lòng bàn tay của anh cũng nóng
rực: “Quách Cao Minh, anh bi ốm sao?”