Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 730: Tôi không đồng ý

Lúc này, cỗ quan tài đang ở dưới chân họ.

Địa từ trường trên đảo bị xáo trộn nghiêm trọng, điều này không chỉ gây ra những thảm họa lớn mà nhiều loài động vật cũng chết đột ngột một cách khó lý giải.

Theo lời truyền miệng, họ chỉ biết rằng ‘cỗ quan tài’ được ghi lại trong sách cổ đã được di chuyển để phá vỡ địa từ trường trên đảo. Có nghĩa là họ không thể làm gì khác ngoài việc chịu thảm họa thiên nhiên nếu như không biết vị trí của quan tài.

“Cả hai người đều không biết?”

Giọng nói mêt mỏi xen lẫn đầy tức giận đó phát ra từ cổ họng của Kiều Bích Ngọc, cô tức giận vung quyền trượng, nhìn chằm chằm cái gọi là thủ lĩnh và trưởng lão hiện tại trước mặt.

Lý do tại sao hòn đảo kỳ lạ này được hình thành, tất cả là do thiên thạch khổng lồ này rơi từ trên trời xuống. Thiên thạch có một lực từ trường đặc biệt, ngay cả một phần nhỏ cũng không thể di chuyển nó.

Những người phát hiện ra điều này từ một ngàn năm trước đã đặt ra các quy tắc, truyền miệng, cảnh giác với các thế hệ tương lai, và không bao giờ được đột nhập vào hòn đảo thứ ba, không được chạm tới tảng đá mang lại nguồn sống cho hòn đảo.

Thực ra, thủ lĩnh và trưởng lão đã biết vị trí của cỗ quan tài từ rất lâu rồi.

Sự bất lực đứng trước thảm họa chỉ là một cái cớ.

Thời gian đầu, họ khá tỏ vẻ, nhưng về sau khi mọi việc trở nên rắc rối, họ đều tránh mặt.

Thủ lĩnh và trưởng lão vẻ mặt kinh ngạc, vô lực vì bị đưa lên không trung, tay chân không tự chủ được, hoảng sợ nhìn người phụ nữ đang cầm pháp trượng ở đối diện Mọi người đều im lặng, cúi đầu, không ai dám hé răng nửa lời.

Bọn họ hoảng sợ, trên trời cao nắng như thiêu đốt, mặt trời chói lọi, thủ lĩnh và trưởng lão ở trên không trung hét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt đất hiện lên hai cái bóng lơ lửng như thật.

Răn thần Naga rất dễ bị mù, thác nước hùng vĩ đột nhiên ngừng chảy, động màn nước sâu khổng lồ sụp đổ, rắn thần Naga bị chết cóng, tất cả liền đồng loạt nhảy lên không trung đến đỉnh thác nước.

Nó chỉ rằng quan tài ở trên thác nước, toàn bộ ngọn núi hùng vĩ này chính là trung tâm từ trường của cả hòn đảo.

Ngọn núi sụp đổ, mọi thứ đều lộ ra nguyên hình, thiên thạch cổ đại khổng lồ này cũng lộ ra, bọn họ lúc này đang đứng trên thiên thạch này.

Khoảnh khắc núi sập vừa rồi, ai cũng nghĩ tất cả bọn họ đều sẽ chết, nhất định sẽ bị chôn sống.

Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc lộ ra vẻ nghiêm nghị vốn không thuộc về cô, phất một cái quyền trượng, hai nhánh cây rậm rạp trên mặt đất đột nhiên dựng đứng, đồng thời thân ảnh của thủ lĩnh và trưởng lão trên trời rơi xuống mạnh mẽ, đầu nhọn của cành cây rậm rạp đâm thẳng vào họ, tiếng xé rách vang lên, kèm theo đó là máu phun ra.

Tộc trưởng và đại trưởng lão đầu tiên vẻ mặt kinh hãi như xác chết, ý thức dần dần khôi phục nhìn xuống ngực, cành cây xuyên thẳng qua sườn ngực, cảm giác đau đớn kịch liệt, sắc mặt dần dần tái nhợt. Không còn sức đế hét lên, bọn họ chỉ có thể thở hổn hển, run rẩy đổ mồ hôi lạnh.

Đây là hình phạt dành cho những người cầm đầu.

Tất cả mọi người đều không dám nói, trong lòng run lên.

Rafael lê tấm thân tàn tạ của mình, cố gắng hết sức để bò đến bên mẹ, anh mặc kệ hình phạt, anh ta chỉ quan tâm tại sao mẹ anh vẫn chưa tỉnh dậy kể từ khi anh đã uống máu từ của Naga.

Elisa vẫn nhằm chặt mắt, yên lặng ngủ, làn da, sắc mặt hơi hồng hào, dường như chỉ làddang ngủ say, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.

Elisa là một người hầu chịu trách nhiệm bảo vệ hòn đảo, nhưng bà lại cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống vĩnh hằng này.

‘Vết thương trên người đã lành, nhưng bà không muốn tỉnh lại.

Đồng thời Rafael cũng nhìn thấy nguyên thân của anh ta, vì lo lắng bị đám người Quách Cao Minh uy hiếp nên ngay từ đầu anh ta đã chọn cách giấu xác mình gần cỗ quan tài, anh †a cho rằng nơi này chỉ có mình anh ta phát hiện ra, cuối cùng lại không phải vậy.

Rafael thân hình cao gầy, khuôn mặt lại càng giống mẹ, đẹp trai, mái tóc dài màu vàng nhạt, giống như một người được Thượng đế tạc nên, một vẻ đẹp hoàn mỹ.

Chỉ tiếc là Rafael có nhiều vết sẹo trên ngực và cánh tay, đó là nỗi hận, là niềm đau đã tích tụ từ khi bị lạm dụng và đánh đập từ khi còn nhị Rafael từng hứa với Kiều Bích Ngọc sẽ giữ mạng cho Đường Tuấn Nghĩa, nhưng bây giờ, chuyện sẽ không còn có thể như vậy, khi anh ta bình phục sẽ trở lại thân thể của mình, còn Đường Tuấn Nghĩa thì chỉ có thể biến mất.

Những người nắm quyền trên hòn đảo này dường như đều có một đặc điểm chung, đó là sự lạnh lùng và máu lạnh.

Ngực của cha anh bị một cành cây dày đâm thủng, máu chảy liên tục, ông ta đang kêu cứu trong đau đớn. Một số lính canh trung thành bước đến và nói lời chia buồn nhưng họ không thể làm gì được. Rafael thậm chí còn không thèm nhìn ông ta.

“Hại chết biết bao sinh linh trên đảo này rồi, như này vẫn còn lâu mới đủ” Giọng nói phát ra từ miệng Kiều Bích Ngọc.

Mọi người đều kinh hoàng Trong con mắt của chủ nhân hòn đảo này, mọi thứ đều là lỗi của ông ta khi người lãnh đạo hiện tại quá vô dụng và để cho tai họa ập đến.

‘Vừa nói ra câu này, Cung Nhã Trang, mấy cô gái và một đám người hầu gái kinh ngạc hét lên, giống như bị một thế lực thần bí nào đó cưỡng bức kéo đến đây từ một nơi xa, làm cho bọn họ sợ hãi hoa cả mắt, vô cùng kinh hãi.

“Các người cũng phải chết ở đây” Giọng nói này đưa ra quyết định với giọng điệu bình tĩnh.

Các cô gái và những người hầu gái không biết chuyện gì đang xảy ra, họ quay đầu lại thì thấy người đàn ông của mình bị thương nặng nên chỉ biết hét lên.

Quách Cao Minh lập tức hướng tới Đại trưởng lão. Bà ta biết rõ tường tận của chuyện này. Lúc này, khi nhìn con gái ruột của mìnhchỉ thấy diện mạo Kiều Bích Ngọc đột ngột thay đổi, đôi đồng tử máu lạnh của cô hiện lên ánh sáng màu đỏ kỳ lạ.

“Không! Không được làm hại mẹ!”

“Mẹ là mẹ ruột của con. Mẹ là mẹ của con, con không được làm hại mẹ!” Cunhg Nhã Trang điên cưồng hét vào mặt người đàn ông ở trung tâm như thể nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

“Mẹ?” Giọng nói vang lên như đang suy nghĩ điều gì.

Cung Nhã Trang nghe thấy giọng nói này và hét lớn hơn, “Đúng vậy, tôi là mẹ của Kiều Bích Ngọc. Không được làm hại tôi!”

“Ừm” Đột nhiên giọng nói trở nên rất rõ ràng “Muốn vậy thì đánh đổi thân thể này”

Giọng nói trầm thấp từ trong miệng Kiều Bích Ngọc truyền ra, khóe môi khẽ cong lên, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở một nụ cười kỳ quái Thưởng phạt luôn rõ ràng, nhưng kẻ nào không vâng lời sẽ bị tiêu diệt, chiếm được thân thể của người phụ nữ này, thì đương nhiên sẵn sàng ban thưởng cho người kia Cung Nhã Trang nghe vậy lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, “Được rồi, được rồi, tôi sẽ cho người cơ thể con gái tôi, ngươi thả tôi ra, thả tôi ra!”

Bà ta vui mừng như cá trên thớt thì được thả ra sống lại.

“Tôi không đồng ý!”

Trên mép vách đá, một thân hình người bẩn thỉu từ từ leo lên, Quách Cao Minh giận dữ phản đối.

Quách Cao Minh, Lucy và một nhóm người lúc đầu đang ở dưới chân núi, khi nhìn lên thì thấy có người ở giữa thác nước, anh linh cảm rằng Kiều Bích Ngọcvà những người khác vẫn còn sống. Vậy nên họ đã leo núi nhanh nhất có thể.

Lục Khánh Nam dùng hết sức leo lên, trong lòng có chút lạnh, bởi vì bọn họ vừa mới leo lên thân rắn khổng lồ Naga, cho nên mới có thể nhanh như vậy.

“Là những người bên ngoài đảo.”

Giọng điệu rõ ràng là không chào đón họ.

Đồng thời, Lucy và những người khác cảm thấy rõ ràng hơn khi bị ảnh hưởng bởi từ trường, nhịp tim của họ đập nhanh hơn, và các mạch máu trên toàn cơ thể cảm thấy khó chịu.

“Đám người ngoài đảo rất lưu manh, cũng rất vô dụng bất tài” Âm giọng phát ra khinh thường, giễu cợt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK